Sở Hòa đẩy cửa phòng bác sĩ tiến vào trong. Một màu trắng cùng mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi của cậu.
Đặc trưng của bệnh viện chỉ có vậy, trong phòng làm việc. Một chiếc bàn đầy giấy tờ xếp chồng lên nhau, một vị bác sĩ đầu hai thứ tóc đang cắm cúi ghi ghi chép chép.
Vị bác sĩ kia vừa nghe tiếng mở cửa liền ngẩng mặt lên. Người vừa tiến vào là một chàng trai gầy gò, dáng vẻ rất yếu đuối, khuôn mặt rõ ràng thể hiện lên sự đau thương thống khổ. Nhưng đôi mắt lại nhẹ nhàng bình thản đến lạ.
"Chào cậu! Tôi là Trần Minh Vương, còn được gọi là bác sĩ Trần. Cậu là...?"
Bác sĩ Trần lên tiếng trước, Sở Hòa mỉm cười hiền lành gật đầu chào ông. Sau đó đi đến bàn làm việc, rụt rè tìm một tờ giấy trắng tiện thể lấy luôn cây bút bác sĩ đang cầm trên tay, cẩn thận viết từng chữ.
"Xin chào! Tôi tên là Sở Hòa, một người bị câm bẩm sinh. Cũng là người quen của bệnh nhân Bạch Dương Vĩ"
Sở Hòa đẩy tờ đã viết ngắn gọn về bản thân đến cho người kia đọc. Bác sĩ Trần mỉm cười nói.
"Nếu cậu có thể làm ra kí hiệu ngôn ngữ thì cứ làm đi, tôi khi trẻ từng hoạt động tình nguyện giúp đỡ người câm cho nên có thể hiểu được."
Sở Hòa gật đầu, cảm ơn vị bác sĩ trung niên.
Thật ra bác sĩ Trần cũng đang rất đau đầu về vụ việc của Bạch Dương Vĩ. Việc tìm mắt để thay thế cho hắn là việc rất khó, không ai dễ dàng cho đi đôi mắt của mình cả.
Đã vậy người nhà họ Bạch còn gây sức ép cho ông, bác sĩ Trần lòng rối như tơ vò. Biết tìm đâu đôi mắt gấp rút như vậy chứ?
Bác sĩ Trần còn tưởng Sở Hòa cũng là người đến hỏi thăm tình hình của Bạch Dương Vĩ. Ông chỉ có thể vừa xoa trán vừa nói.
"Hiện tại đã qua cơn nguy kịch, không có gì đáng lo cả. Chỉ là...đôi mắt rất khó tìm, bệnh viện cũng đang cố hết sức đây. Nhưng chúng tôi không thể tìm trong thời gian nhanh nhất được"
Sở Hòa nhìn ông mỉm cười rất nhẹ nhàng, nụ cười này nếu đứng ở một nơi có ánh nắng nó sẽ là một nụ cười thật đẹp.
Nhưng nụ cười này đứng ở trong tình huống hiện tại nó là nụ cười bình thản không sợ trời, không sợ đất, cũng càng không sợ chết. Là nụ cười khiến người khác đau lòng.
Sở Hòa đưa tay ra, chậm rãi làm kí hiệu ngôn ngữ.
"Tôi tình nguyện hiến mắt cho Bạch Dương Vĩ"
Chỉ là một động tác đơn giản nhưng lại khiến bác sĩ Trần có cách nhìn rất khác về Sở Hòa. Một con người nhỏ nhắn này chỉ là người quen của Bạch Dương Vĩ, vậy mà lại can đảm hơn đám người nhà kia nhiều như vậy.
Sở Hòa gầy gò mọi khi yếu ớt nay lại mạnh mẽ đến khó tin.
Trần Minh Vương nhìn cậu, thở dài nói.
"Chắc là cậu nghe đến số tiền nhà họ Bạch treo thưởng nên mới tình nguyện hiến mắt có đúng không? Cậu khó khăn lắm sao?"
Sở Hòa lắc đầu, bình thản đáp.
"Tôi không cần tiền!"
Trần Minh Vương có chút bất ngờ, ngạc nhiên hỏi.
"Cậu không cần tiền? Vậy cậu cần cái gì?"
Động tác của Sở Hòa rất dứt khoác và nhanh chóng, không hề mang chút chần chừ sợ hãi nào. Tựa như một chú lính chì nhỏ bé nhưng mạnh mẽ.
"Tôi chỉ cần Bạch Dương Vĩ sống an ổn, lành lặn một cuộc đời. Và tôi cần ngài giữ bí mật chuyện tôi là người hiến mắt cho anh ấy"
Chỉ một loạt động tác, bác sĩ cuối cùng cũng đã hiểu vì sao người này lại có thể bình thản đến vậy.
Có lẽ cậu đã có quyết định từ trước. Là một con người dám yêu, dám hy sinh cho người mình yêu.
Con người khi yêu thật lòng thật ra có chút ngu ngốc và mê muội. Nhưng hãy ngưỡng mộ tình yêu của bọn họ, vì dù sao họ có thể đánh đổi cả một đời để bảo vệ người họ yêu.
Bác sĩ Trần nhìn chàng trai nhỏ bé, cô độc này trước mắt. Thở dài lắc đầu nói.
"Tôi mặc dù bị sức ép của nhà họ Bạch uy hϊếp nhưng tôi vẫn có lương tâm của mình. Cậu vốn dĩ đã bị câm, bây giờ lại còn bị mù. Cuộc sống sau này cậu tính thế nào?"
Sở Hòa lắc đầu, rất thành thật đáp lại.
"Bạch Dương Vĩ chỉ cần lành lặn, tôi nhất định sẽ sống tốt"
"Bóng tối rất đáng sợ, điều này cậu không biết sao? Chưa kể đến việc cậu âm thầm làm việc tốt như vậy, chắc gì người ta đã cảm kích cậu?"
Bác sĩ Trần rất lo lắng cho Sở Hòa, dù sao cậu đã không lành lặn như người bình thường được. Bây giờ mất đi bộ phận trên cơ thể nữa thì quá đáng thương đi.
Nhưng Sở Hòa lại rất kiên định đáp.
"Bóng tối không đáng sợ. Đáng sợ nhất là Bạch Dương Vĩ không còn trên thế gian này. Đáng sợ hơn là bản thân yếu kém, không thể bảo vệ anh ấy cả đời"
"Cậu..."
Sở Hòa còn không để Trần Minh Vương nói, đã lặn lẽ dùng bút viết lên giấy.
"Nếu là người cha mẹ, vợ, và con cái của bác sĩ cần hiến đôi mắt bác sĩ chắc chắn cũng sẽ giống như tôi. Thế giới này rộng lớn như vậy càng có nhiều thứ để sợ hơn. Cuộc sống của tôi không có tham vọng, cũng không có gánh nặng. Nhưng Bạch Dương Vĩ lại khác, anh ấy cần đôi mắt hơn tôi. Và thế giới của tôi sợ nhất là mất đi anh ấy!"
Đúng vậy, thế giới của Sở Hòa rất nhỏ bé. Vì nó nhỏ bé nên cậu càng phải cố gắng bảo vệ nó.
Trần Minh Vương đọc những dòng này, cuối cùng đành thở dài xoa trán nói.
"Đúng là khi yêu vào đến cái thiệt thòi cũng nhận. Được rồi! Tôi sẽ đồng ý với cậu"