Bạch Dương Vĩ lái xe trên đường, trong đầu hắn vẫn toàn hiện hữu khuôn mặt của Sở Hòa. Thời gian gần đây đến cả việc thích ăn thức ăn do người khác nấu hắn cũng không làm được, đôi lúc ngẩng người sẽ nhớ đến Sở Hòa thay vì Tiểu Ái Nhi.
Lại nhớ đến lời quản gia vừa nói. Hắn sẽ hạnh phúc chứ? Câu hỏi đó là dành cho hiện tại hay tương lai?
Bạch Dương Vĩ chìm trong mớ hỗn độn, nhớ lại khoảng thời gian Sở Hòa và Bạch Dương Vĩ một bước biến thành người xa lạ. Càng nghĩ trong lòng càng khó chịu.
Mớ hỗn độn này hắn phải giải quyết thế nào?
Sở Hòa đau lòng thật sự là do cậu ta chuốc lấy hay sao?
Tiểu Ái Nhi có thật là chịu nhiều thiệt thòi hay không ?
Bạch Dương Vĩ càng suy nghĩ càng rốn rắm. Cuối cùng vẫn là nhịn không được mà đập một tay lên tay lái, hét lớn.
"Khốn khϊếp!"
Dạo gần đây hắn cũng chửi bậy nhiều hơn trước rồi.
Bạch Dương Vĩ vừa đến sân bay đã thấy Tiểu Ái Nhi đứng sẵn ở trước cửa chờ. Hắn ôm một bó hoa lớn, khôi phục lại tinh thần mỉm cười tặng cô.
"Mừng em vì chuyến đi công tác lần này thành công!"
Tiểu Ái Nhi mỉm cười nhẹ nhàng khẽ nói với hắn.
"Giúp chồng sắp cưới của em là chuyện dĩ nhiên!"
Bạch Dương Vĩ vén một chút tóc đang bay trước gió của cô, nhẹ nhàng hôn lên má Tiểu Ái Nhi một cái.
"Đúng vậy, Tiểu Ái Nhi vẫn là người sau này nên cùng mình cả đời"
Bạch Dương Vĩ một lần nữa tự trấn an mình, sau đó thì mở cửa ôn nhu để Tiểu Ái Nhi ngồi vào xe trước.
"Chúng ta về nhà chính luôn nhé, mẹ muốn em đêm nay ở lại đó. Như thế cũng tốt, dù gì căn nhà kia hiện tại cũng có chút nặng nề. Em vừa đi về mệt mỏi như vậy, vẫn nên về nhà chính thì hơn!"
Thật ra là hắn muốn tịnh tâm lại, Bạch Dương Vĩ nghĩ rằng mình cứ nhớ đến Sở Hòa là do ở chung một nhà với cậu.
Nhưng đuổi cậu đi, Bạch Dương Vĩ càng không thể làm được.
Tiểu Ái Nhi cứ nghĩ là cuối cùng hắn cũng chịu nghĩ cho mình, thời gian gần đây bọn họ liên tục cãi nhau vì những chuyện vặt vãnh. Hiện tại về nhà chính, không có Sở Hòa không có phiền lòng. Đó chẳng phải là điều tốt nhất sao?
"Ừm...ngày mai đi đón cha mẹ em nhé!?"
Ngày mai cha mẹ của Tiểu Ái Nhi cũng trở về để bàn chuyện hôn lễ. Nghe nói hai bên gia đình sẽ thuê rất nhiều người để hoàn thành lễ cưới hoành tráng và chu toàn nhất. Ngày Tiểu Ái Nhi thành bà chủ họ Bạch có lẽ không còn xa nữa.
Tất nhiên Bạch Dương Vĩ không từ chối yêu cầu này, hắn quay sang nhìn cô cười đáp.
"Được thôi!"
Tiểu Ái Nhi cũng quay đầu lại, cả hai nhìn nhau cười chưa quá vài giây. Lúc Ái Nhi quay đầu lại đã hét lên.
"Bạch Dương Vĩ, cẩn thận!!"
Sau đó cô co rụt người lại, con gấu bông to cô ôm trước bụng vừa nãy được đối tác tặng cũng có chút tác dụng rồi.
Một chiếc xe tải bỗng nhiên chảy ngược đường từ đâu xông đến lao thẳng về chiếc ô tô của bọn họ. Phải biết rằng đây là đường quốc lộ vắng, rất ít xe qua lại. Chiếc xe tải này bỗng nhiên lệch tay lái đi người với hướng bọn họ, lại còn lao với tốc độ kinh người như vậy thì chắc chắn là cố ý.
Tài xế trong xe hét lên.
"Dương Vĩ, tao và mày cùng chết nào!"
Sau đó là tiếng hét vang lên, Bạch Dương Vĩ đánh tay lái lệch sang một bên. Phần bên trái của chiếc xe hoàn toàn bị đâm nát, hai chiếc xe cùng ngừng hoạt động.
Những chiếc xe đi phía sau vừa thấy tai nạn kinh hoàng trước mắt vội đạp thắng lại chạy bộ đến cứu người.
Con đường vắng bỗng nhiên náo loạn một hồi.
----****---
Trời đã tối, Sở Hòa ngồi ngẩn người trên bàn ăn. Nhìn những món ăn ở trước mặt mà lòng thẩn thờ.
Thím Hoa và Minh Tuấn liên tục gắp thức ăn cho cậu, nhưng Sở Hòa vẫn không buồn động đũa.
Không phải là cậu vì chuyện buổi sáng mà buồn đến bây giờ.
Thật ra Sở Hòa thích ứng mọi chuyện rất nhanh, vốn dĩ cậu không phải là nhân vật trong truyện cổ tích, cũng hiểu đơn phương là chấp nhận trả giá cho nên đã khôi phục tinh thần. Chọn cách chúc phúc cho Bạch Dương Vĩ, từ nay về sau toàn tâm toàn ý phục vụ hết mình.
Chỉ là mắt phải cậu từ chiều cho đến bây giờ, trong lòng Sở Hòa bất an đến lạ.
"Hòa, mau ăn đi!"
Thím Hoa thương xót nhắc nhở cậu. Sở Hòa khôi phục một chút tinh thần chuẩn bị ăn cơm thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
"Mọi người cứ ăn đi, ta nghe điện thoại một chút."
Thím Hoa mỉm cười nói với hai người, Minh Tuấn gật đầu tiếp tục ăn cơm, Sở Hòa thì như kẻ mất hồn.
Nhưng thím Hoa còn chưa nghe được thoại quá nửa phút thì khuôn mặt hiện lên biểu cảm sốc nặng, hai tay bà buông thõng như thể vừa nghe được gì sốc lắm
Minh Tuấn và Sở Hòa khó hiểu nhìn bà, Minh Tuấn hỏi.
"Có chuyện gì vậy?"
Thím Hoa nắm chặt lấy tay của Sở Hòa, run rẩy nói.
"Hòa... Mau đến bệnh viên X nhanh lên! Cậu...cậu chủ bị tai nạn rồi, nghe nói là khó giữ được tính mạng..."
Xoảng ...
Chén ăn cơm rơi vỡ xuống đất, sợi dây lí trí của Sở Hòa cuối cùng cũng đứt. Giữa đêm trời chuẩn bị sang mùa đông, Sở Hòa lao ra khỏi nhà chạy như điên.
-----***-----
Chương này đủ 100 vote tối nay ra chap nữa nè(◍•ᴗ•◍)❤