Bạch Dương Vĩ nằm trên giường, nhắm mắt thở dài. Khuôn mặt của Sở Hòa luôn hiện trong trí não của hắn.
Khuôn mặt ấy mỗi khi buồn bã sẽ làm hắn khó chịu. Vừa nãy khi nghe Sở Hòa muốn rời đi, tâm tình hắn không kìm được có chút hỗn loạn. Trái tim đập nhanh nhưng lại co rút một cách đau nhói.
Bạch Dương Vĩ muốn nhắm mắt nghĩ ngơi, mong muốn giấc ngủ có thể cắt đứt đi mạch suy nghĩ của hắn về người kia. Chỉ tiếc là, trong sự yên tĩnh, kí ức về người kia càng lúc càng hiện rõ hơn
Một Sở Hòa mặc áo đồng phục cấp ba, chạy theo sau đuôi Bạch Dương Vĩ, năn nỉ hắn ăn cơm.
Một Bạch Dương Vĩ kén ăn đang hài lòng ăn một dĩa tôm lớn đã được Sở Hòa lột vỏ.
Một Sở Hòa mỉm cười giữa ánh nắng vàng nhạt, chiếc nón trên đầu theo gió cuốn đi.
Một Bạch Dương Vĩ trao Sở Hòa chiếc vòng tay ngôi sao, khiến cậu cười cả một ngày hôm đó.
Một Sở Hòa đáng thương bị mẹ Bạch Dương Vĩ đứng giữa trời nắng nhưng không hề than khóc.
Một Sở Hòa đồng tính yêu hắn...
Và một thời gian dài bọn họ đã không còn thân thiết với nhau.
"Khốn khϊếp!"
Bạch Dương Vĩ ngồi bật dậy tiện tay ném gối vào tường để giải tỏa cơn tức giận. Nặng nề cúi đầu vò tóc, tại sao trong đầu hắn hoàn toàn là hình ảnh của Sở Hòa kia chứ?
Bạch Dương Vĩ không tin, hắn vốn là trai thẳng. Vốn dĩ đã có vị hôn thê sắp cưới rồi, làm gì còn có chuyện cùng một nam nhân yêu nhau kia chứ?
Năm xưa Hàn Châu tỏ tình với hắn còn bị đánh huống gì Sở Hòa... Chỉ có điều khác biệt ở đây là hắn không muốn Sở Hòa rời đi!
"Chẳng lẽ mình thích cậu ta thật sao?"
Trong đầu Bạch Dương Vĩ lóe lên một câu hỏi, miệng tự lẩm bẩm nói ra. Nhưng sau khi sực tỉnh lại, hắn cảm thấy có chút gì đó không đúng lắm.
"Không...mình không phải đồng tính, mình chỉ là thương hại cậu ta thôi... Mình nhất quyết không phải loại người đó!"
Nghĩ đến đây, Bạch Dương Vĩ hốt hoảng tìm điện thoại. Nhấn một cuộc gọi.
Trong đêm tối muộn, hắn cư nhiên như một kẻ điên mất hết lí trí vậy.
Trong điện thoại vang lên âm thanh nhẹ nhàng kèm chút lười nhát như vừa tỉnh dậy.
"Dương Vĩ, sao anh gọi vào giờ này vậy? Có chuyện gì sao?"
Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, hắn thở phào nhẹ nhõm nghĩ rằng rõ ràng mình không phải đồng tính. Mình còn có một vị hôn thê sắp cưới rồi. Hắn phải mau kết thúc nhớ mớ suy nghĩ hỗn độn này mới được.
"Dương Vĩ?"
Bạch Dương Vĩ ngẩn người một lúc lâu khiến cho Tiểu Ái Nhi khó hiểu, cô cất tiếng gọi một lần nữa mới thành công kéo hắn về thực tại.
"À! Em đang ngủ sao?"
Bạch Dương Vĩ khôi phục tinh thần, hỏi thăm Tiểu Ái Nhi.
"Đúng vậy! Có chuyện gì sao? Giờ này tại sao anh còn chưa ngủ?"
Tiểu Ái Nhi khó hiểu trả lời. Bạch Dương Vĩ mỉm cười, dù sao hắn đã hứa chăm sóc cho cô gái này cả đời... Đúng là không nên suy nghĩ lung tung nữa.
Bạch Dương Vĩ khôi phục tinh thần, nhẹ nhàng nói.
"Anh vừa đi làm về, có chút nhớ em nên mới gọi điện. Anh xin lỗi, đã đám thức em rồi"
Tiếng cười nhẹ nhàng êm tai của Tiểu Ái Nhi truyền qua điện thoại, cô khẽ đáp.
"Chỉ cần anh vẫn luôn nhớ đến em, dù có chuyện gì em vẫn sẽ luôn bên anh!"
"Bảo bối! Em là tốt nhất!"
Trong đêm tối, hai người bọn họ như một cặp tình nhân ngọt ngào nói chuyện qua lại. Bạch Dương Vĩ muốn kết thúc chuyện này thật sớm, cho nên mở lời trước.
"Ba ngày nữa em về, anh sẽ đích thân đến đón em. Tuần sau chúng ta công khai tin tức chuẩn bị kết hôn ra ngoài đi"
Tiểu Ái Nhi có chút bất ngờ, bọn họ thời gian gần đây thường xuyên cãi nhau. Cứ tưởng là việc kết hôn sẽ còn kéo dài, nhưng mà không ngờ tình hình bây giờ lại chuyển biến khá nhanh.
"Thật...thật sao?"
Tiểu Ái Nhi nghi ngờ hỏi, Bạch Dương Vĩ ở bên này chắc chắn trả lời.
"Đúng vậy, chúng ta kết hôn đi. Anh muốn ở cạnh em càng sớm càng tốt"
Tất nhiên là Tiểu Ái Nhi vui đến phát điên rồi, nếu cô quang minh chính đại trở thành bà chủ ngôi nhà đó chẳng khác gì ngày đuổi Sở Hòa đi còn không xa sao?
Cô còn tưởng Bạch Dương Vĩ bị cái tên tật nguyền kia đồng hóa rồi. Thật may mà anh vẫn nhớ đến mình.
Tiểu Ái Nhi vui đến cười thành tiếng, Bạch Dương Vĩ tự an ủi bản thân. Rõ ràng là vừa nãy chỉ là bị tên kia chọc tức, mình hoàn toàn sẽ không có tình cảm gì với Sở Hòa cả.
Chỉ là hắn không hề hay biết rằng, chỉ vài ngày nữa thôi. Lúc hắn nhận ra tình cảm thì người kia đã không còn xuất hiện ở cạnh hắn nữa rồi.
Buồn cười nhất chính là việc mất đi một ai đó mới bắt đầu điên cuồng đi tìm.
Nhưng mà hắn không hề biết được một điều nữa chính là nếu ai đó đã quyết định rời đi. Họ sẽ không còn trông mong và hy vọng nữa, mà Sở Hòa chính là điển hình cho câu nói trên.
Khi nước mắt không rơi nữa là lúc tâm đã cạn tình.