Bốn tiếng lái xe, cuối cùng cũng đến thành phố S. Sở Hòa vẫn đang ngủ say như thể dù trời có sập xuống cậu cũng không hề hay biết, Bạch Dương Vĩ lái xe vào hầm để xe của khách sạn. Sau đó lay cậu tỉnh dậy.
" Này! Cậu đi biển không phải chỉ để ngủ đó chứ ?"
Bạch Dương Vĩ lay một hồi, cuối cùng Sở Hòa cũng mơ màn tỉnh dậy. Ánh mắt của cậu lộ rõ sự ngơ ngác trên khuôn mặt, mái tóc cũng có chút hỗn loạn.
Cậu nhìn quanh một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra là mình đang đi biển với Bạch Dương Vĩ.
" Đã tỉnh chưa ? Nếu tỉnh rồi thì mau chúng mang đồ vào trong khách sạn."
" A..."
Sở Hòa kêu lên một tiếng, sau đó hì hục mang hết đống đồ mình đã chuẩn bị từ trước. Theo chân Bạch Dương Vĩ vào khách sạn.
Dáng vẻ cao quý, cùng với nét điển trai của Bạch Dương Vĩ thu hút khộg biết bao ánh nhìn của nhiều người. Đến cả lễ tân khách sạn cũng đỏ mặt khi nhìn thấy hắn.
" Xin chào, tôi là Bạch Dương Vĩ. Đã đặt phòng trước"
"V...vâng ạ"
Nhân viên khách sạn ngượng ngùng kiểm tra thông tin của hắn, sau đó đưa cho hắn một tấm thẻ. Lịch sự đáp.
" Thưa quý khách, số phòng của quý khách là 405. Phòng đôi dành cho hai người ở"
" Cảm ơn!"
Bạch Dương Vĩ nói tiếng cảm ơn, thong thả nhận thẻ. Chỉ có Sở Hòa là hai mắt trợn to nhìn hắn.
Đến cả khi nhân viên mang chiếc xe đẩy đến giúp cậu vận chuyển đồ đạc, cậu vẫn không thôi thắc mắc nhìn Bạch Dương Vĩ.
Lúc vào trong thang máy, cậu đưa ra kí hiệu ngôn ngữ hỏi hắn.
"Không phải nói là sẽ ở hai phòng riêng sao?"
Bạch Dương Vĩ xoa xoa cằm giải thích.
" Vốn dĩ là như vậy, nhưng tôi nghĩ lại dù sao cậu cũng bị câm. Đôi khi có chút bất tiện, dù sao ở chung với tôi cũng không vấn đề gì. Tôi và cậu thì làm sao phát sinh vấn đề được ?"
" A..."
Sở Hòa phấn khích a lên một tiếng, sau đó cả hai cùng tiến vào cùng nhận phòng.
Đây là khách sạn cao cấp, dĩ nhiên căn phòng nào cũng đầy xa hoa và lộng lẫy. Phòng khách riêng, phòng ngủ riêng... tất cả đều rất sang trọng.
Mấy năm nay, Bạch Dương Vĩ mỗi lần về nước đều mang theo Tiểu Ái Nhi nên Sở Hòa không cùng hắn đi du lịch. Đây là lần đầu tiên cậu ở trong một căn phòng xa hoa thế này, ánh mắt cũng trở nên ngơ ngác luôn rồi.
" Chỉ mới nhìn phòng thôi mà đã ngu ngốc đến vậy rồi sao đồ ngốc ?"
Bạch Dương Vĩ búng nhẹ lên trán cậu một cái, Sở Hòa ôm trán xoa xoa nhìn hắn.
" Mau sắp xếp đồ đạc đi!"
Hắn hối thúc cậu một chút, sau đó thì nằm xuống giường nghịch điện thoại.
Sở Hòa mở vali, hì hục dọn dẹp đồ đạc.
Bạch Dương Vĩ nằm trên giường lướt xem tin tức thì có cuộc điện thoại gọi đến, hắn mỉm cười vui vẻ bắt máy.
" Bảo bối! Là anh đây."
Hóa ra là vợ sắp cưới của hắn gọi đến, Sở Hòa khựng người lại một chút. Sau đó tiếp tục dọn đồ đạc.
Ở bên kia đầu dây, Tiểu Ái Nhi dùng âm thanh ngọt ngào hỏi.
" Em mới vừa về đến nhà, hôm nay mấy người bạn ngoại quốc mở tiệc. Hại em uống rất nhiều rượu, giá mà có anh ở đây thì tốt"
Bạch Dương Vĩ cười đáp.
" Không có anh ở đó, lúc nào Nhi Nhi cũng bị ăn hϊếp cả. Mau về đây với anh"
Trong giọng nói hắn chứa đầy sự cưng chiều.
Sở Hòa biết hắn vốn luôn quan tâm đến Tiểu Ái Nhi, bản thân cậu cũng biết thân biết phận. Chưa từng gây rắc rối gì đến cho hắn.
" Anh đang làm gì vậy?"
" Hôm nay là cuối tuần, anh muốn đi biển để giải tỏa căng thẳng"
Tiểu Ái Nhi lại hỏi.
" Đi với ai?"
" À! Là Sở Hòa. Cậu ấy đi theo để giúp anh mang theo chút đồ đạc"
" Chỉ có hai người thôi sao?"
" Đúng vậy!"
Tiểu Ái Nhi thật sự không thích Sở Hòa một chút nào, cô cho rằng cậu là một người câm. Lúc nào cũng ủ rũ, thân phận thì thấp hèn. Có thể nói là trong mắt Ái Nhi, Sở Hòa hoàn toàn không xứng được đối đãi tốt.
Cô siết chặt điện thoại, có vẻ rất tức giận. Nhưng lại giả vờ nói.
" Vậy anh mau nghỉ ngơi đi, em đi ngủ một chút. Hôm nay uống nhiều rượu, có chút chóng mặt"
" Được rồi! Nhớ chăm sóc bản thân cho tốt. Anh đợi em về"
Hai người nói thêm vài câu nữa rồi tắt máy, Sở Hòa cũng vừa hay thu xếp đồ đạc xong.
Bạch Dương Vĩ trở mình, lười nhát nói. Buổi chiều rồi hãy đi biển, bây giờ chúng ta đi ăn trưa đi.
Sở Hòa gật đầu, đứng lên đi theo hắn ra khỏi phòng.
Hai người sóng vai nhau, bước đến nhà hàng của khách sạn.
Bạch Dương Vĩ nói đi biển thì phải ăn hải sản, hắn gọi một bàn ăn đầy hải sản. Trong đó có một dĩa tôm.
Hắn thích nhất là ăn tôm, nhưng phải là tôm lột vỏ. Bình thường thì Sở Hòa sẽ là người lột vỏ tôm cho hắn ăn. Nhưng hắn đã từng dặn dò là cậu không cần làm như vậy khi ở bên ngoài, cho nên lần này Sở Hòa làm đúng theo ý hắn.
Suốt cả một buổi, hai người đều yên lặng ăn cơm. Vốn dĩ Sở Hòa không thể nói chuyện, còn hắn thì đang phải hì hục lột vỏ của một con tôm. Miệng thì lẩm bẩm.
" Biết vậy lúc nãy đã nhờ nhà bếp lột vỏ mấy con tôm này rồi"
Hắn còn chưa nói hết, một chén tôm đã được lột sạch vỏ, từng miếng thịt tôm chắc nịch được phơi bày trước mắt hắn.
Bạch Dương Vĩ ngẩng mặt nhìn, chỉ thấy Sở Hòa vẫn đang cặm cụi ăn súp của. Nhưng hai tay vẫn còn đang dính chút nước sốt của món tôm.
Cậu vẫn luôn âm thầm chăm sóc hắn, vẫn luôn biết hắn cần và muốn gì. Bạch Dương Vĩ mỉm cười nhìn câu nói.
" Cảm ơn cậu! Sở Hòa!"