Ngày đầu nhận chức vụ tổng tài, Khả Phi đã phải dậy thật sớm để lo áo quần và chuẩn bị thức ăn sáng cho Thẩm Vương Luân... bởi vì cậu nghe đâu làm người đứng đầu trong công ty cần phải gương mẫu, đi làm đúng giờ quy định và công việc cũng thật sự rất nhiều.
Vì vậy, đúng vào lúc bảy giờ sáng, Khả Phi cũng vừa hay thắt xong chiếc caravat màu đen cho hắn. Nhìn nam nhân sắp thành chồng mình một lượt, cậu nói.
- Hôm nay nhìn anh thật khác, vẻ trưởng thành này thật khó thấy.
Thẩm Vương Luân nhẹ xoa đầu Khả Phi, tự soi mình trong gương một lần nữa sau đó hắn mới trả lời.
- Anh thì lúc nào không trưởng thành, có em mãi vẫn không thể trưởng thành thôi. Hôm nay ngày đầu tiên đi làm việc, thật muốn mang em đi theo....
-Không được đâu, bác trai đã nói nếu em đi theo sẽ khiến anh mất tập trung không làm việc được. Em ở nhà cũng an toàn mà, khi nào có thời gian nghỉ ngơi anh cứ gọi điện cho em.
Khả Phi cũng không muốn đi đến công ty nơi Thẩm Vương Luân đang làm việc, bởi vì cậu sợ mình sẽ làm phiền hắn...cho nên cách tốt nhất vẫn là ở nhà. Như vậy là khỏe nhất....
Mặc dù Thẩm Vương Luân không yên tâm khi để Khả Phi ở nhà một mình, nhưng mà cha đã dặn ngày đầu đi làm thì phải thật nghiêm túc, còn về sau muốn mang theo vợ đến cũng được. Cho nên hắn đành phải ngậm ngùi làm theo lời cha, một mình đi làm.
Cả hai người sau khi cùng nhau ăn sáng thì Hi Hi nay cũng trở thành thư kí của Vương Luân lái xe công ty đến rước hắn đi làm, sau một hồi dặn dò Khả Phi ở nhà phải ăn uống đầy đủ, có chuyện gì thì gọi điện ngay. Thấy cậu đã lắng nghe, còn ngoan ngoãn gật đầu. Lúc này hắn mới yên tâm hôn lên trán cậu một cái rồi rời đi.
Nhìn chiếc xe ô tô màu đen đã bắt đầu rời xa khỏi căn biệt thự của hai người, Khả Phi cẩn thận khóa cổng chính, ngoan ngoãn ở nhà làm một cậu vợ nhỏ đợi chồng về.
Lần đầu tiên tiếp quản công ty, cứ ngỡ Thẩm Vương Luân sẽ gặp khó khăn khi xử lý công vệc, nhưng mà thật không ngờ năng lực làm việc của hắn rất tốt, chưa hề phạm phải sai sót nào. Đã thế những bản báo cáo mà các nhân vên đưa lên hắn còn sửa giúp họ những lỗi sai. Hiệu suất làm việc thật sự rất tốt... đúng là chàng trai cực phẩm mà.
Mấy nhân viên nữ như được một trận bổ mắt vậy, tổng tài mới vừa đẹp trai, vừa tài giỏi như vậy thì ai mà không mơ ước chứ? chỉ tiếc là người này đã có người yêu đồng giới rồi, nghe đâu còn rất thương yêu người kia. Cho nên các nữ nhân viên chỉ đành ngậm ngùi thừa nhận một điều.
-Hiện vật chỉ có thể ngắm chứ không thể sờ....haizz
Quay lại với chuyện Thẩm Vương Luân đi làm, bởi vì đây là ngày đầu nên công việc khá nhiều, hắn bắt buộc phải tăng ca. Vì vậy tầm bảy giờ tối...Thẩm Vương Luân đã gọi điện cho Khả Phi.
Đầu dây bên kia như đã chờ đợi hứn rất lâu, cho nên cuộc gọi còn chưa được bắt máy rất nhanh đã bắt máy.
-Luân...anh về chưa? cơm em nấu xong rồi này...chỉ đợi anh về nữa thôi đó.
-Phi...em ăn cơm trước đi nhé, hôm nay công việc còn rất nhiều cho nên anh tăng ca sẽ về trễ..em cứ ăn trước đi đừng đợi anh.
Cậu hụt hẫng chỉ đành ậm ừ một tiếng, nhưng chợt nhớ ra có chuyện quan trọng hơn cho nên cậu mới đột ngột hỏi.
-Vậy anh đã ăn tối chưa?
Khả Phi lo lắng hỏi thăm ông xã nhà mình, Thẩm Vương Luân ở phía này xoa huyệt thái dương trả lời.
-Một lát nữa chắc sẽ ăn tạm một cái gì đó, em nhớ ăn uống đầy đủ, sấy tóc thật khô mới được lên giường. Anhh tranh thủ làm việc rồi về sớm với em.
-Được, vậy em sẽ đợi anh về. Tạm biệt anh.
-Ừ...tạm biệt bảo bối nhé.
Điện thoại vừa ngắt kết nối thì Thẩm Vương Luân bắt đầu lao vào công việc, còn Khả Phi sau khi ngồi trên ghế sofa thẫn thờ một lúc thì bỗng nhiên chạy xuống bếp, hì hục múc hết đồ ăn cho vào hộp giữ nhiệt. Sau đó lại nhờ tài xế chở mình đến công ty của Vương Luân.Đến được nơi, Khả Phi đánh tiếng cảm ơn với người đã đưa mình đến đây, ôm hộp đựng thức ăn trong tay. Cậu ngại ngùng đi đến quầy tiếp khách, nói với chị nhân viên.
-Xin chào...tôi có thể gặp Thẩm Vương Luân một chút được không?
Nữ nhân viên không biết Khả Phi chính là người yêu của tổng tài nhà mình, cho nên lịch sự hỏi.
-Không biết cậu đã có hẹn trước tổng tài của chúng tôi chưa ạ.
Khả Phi ngẩn ngơ thành thật trả lời.
-Không có...tôi chỉ đến để gặp mặt anh ấy một chút thôi. Tôi là người thân của Vương Luân.
Khả Phi trông chờ nữ nhân viên sẽ cho mình gặp Vương Luân, nhưng mà nữ nhân viên này cẩn trọng trong công việc, nhìn dáng vẻ bình dị của Khả Phi cô không nghĩ là cậu thật sự có quan hệ với hắn. Cho nên nữ nhân viên chỉ có thể làm đúng nhiệm vũ của mình, đó chính là điều tra thông tin môt cách rõ ràng.
-Thật ngại quá, ngài có điều gì để chứng minh mình là người thân của tổng tài không ạ?
Nghe nữ nhân viên nói vậy, Khả Phi cứ đứng loay hoay mãi một chỗ không biết làm sao để chứng minh cho cô xem. Qua một hồi lâu, vì không còn cách nào khác cậu đành lấy điện thoại từ trong túi áo mình .Bấm số gọi cho Vương Luân, tiếng chuông vừa vang lên hai tiếng đã có người bắt máy.
-Bảo bối làm sao thế?
Cậu vừa nghe tiếng anh, đã nhẹ nhàng nói.
-Luân...em đang đứng ở sảnh công ty anh. Em định mang chút thức ăn đến cho anh, anh có thể xuống lấy được không?
Thẩm Vương Luân đang làm việc, nay nghe tin Khả Phi bỗng nhiên xuất hiện ở công ty của mình. Hắn vừa mừng vừa vội, lập tức cầm điện thoại chạy ra khỏi văn phòng của mình. Còn không quên nói.
-Đứng đợi anh một lát nhé, anh đang xuống đây.
-Dạ vâng.
Khả Phi nghe lời ôm hộp đựng thức ăn chờ Thẩm Vương Luân xuống, cảm nhận chị nhân viên đang nghi hoặc nhìn mình, cậu thành thật đáp.
-Vừa nãy tôi có gọi điện cho anh ấy, tôi chỉ đưa chút đồ cho anh ấy rồi về ngay ạ.Chị đừng lo lắng nhé.
Lời vừa dứt, thang máy dành riêng cho tổng tài bật mở, Thẩm Vương Luân khi mới bước ra đã thấy Khả Phi đứng nói chuyện với cô nhân viên nữ, hắn nhẹ nhàng tiến đến gần...khoác vai cậu, cưng chiều hỏi.
-Đến đây sao không báo anh trước? Em đã ăn uống gì chưa? Ai đã đưa em đến đây?
Được Vương Luân ôm trước mặt nhiều người như vậy, cậu có chút ngại ngùng cúi đầu, nhỏ giọng trả lời anh.
-Biết anh chưa ăn tối cho nên em đến đưa thức ăn cho anh, bác tài xế đưa em đến đây. Anh nhớ ăn cơm rồi làm việc nhé, em về trước đây.
Khả Phi cười hiền đưa hộp đựng thức ăn cho hắn, cậu định thoát khỏi vòng tay của Vương Luân để ra về thì hắn lập tức giữ cậu lại.
- Anh về cùng em, hôm nay ngoại lệ tan làm sớm. Chúng ta về nhà ăn cơm.
- Nhưng mà còn công việc? Anh nói hôm nay phải tăng ca mà.
Cậu nghi hoặc hỏi Thẩm Vương Luân... vừa nãy chẳng phải người này nói hôm nay về trễ sao? Bây giờ lại muốn về rồi.. Tổng tài là phải làm gương chứ?
Thẩm Vương Luân mặt nhu hòa xoa đầu Khả, tựa hồ không có gì to tát nói.
-Kiểu gì cũng có người chưa kịp ăn đã vội múc hết thức ăn mang đến cho anh rồi, công việc của hôm nay cơ bản đã hoàn thành chẳng qua anh muốn làm thêm một chút thôi. Nhưng mà xem ra để em ở nhà mọt mình sẽ không tốt. Đi về nhà, về ăn cơm thôi...nếu không sau này mặc vest cưới em ốm quá cũng không đẹp đâu.
Thẩm Vương Luân giúp Khả Phi cài nút áo khoác bị bung ra, sau đó quay sang nói với cô nhân viên mắt mũi đang trợn to ngạc nhiên không thể tin được kia, dặn dò thật kĩ.
-Sau này nếu thấy Khả Phi đến thì cứ để ấy tự nhiên đến phòng tôi, không ai được vô lễ hay làm bất cứ hành động gì bật lịch sự với vợ tôi. Mọi người không nể mặt em ấy chính là không nể mặt tôi. Mọi người nhỡ rõ rồi chứ?
-Thưa...đã rõ rồi ạ...
Nữ nhân cùng với mấy người đồng nghiệp của cô đồng loạt hô rõ, lúc này thẩm Vương Luân mới thật sự nắm tay Khả Phi cùng biết ra ngoài, hình ảnh một tổng tài lạnh lùng dịu dàng nắm ta người mình thương bước ra khỏi công ty khiến họ thật sự ngưỡng mộ. Bởi lẽ người mà hắn gọi là vợ kia thật sự quá đổi tầm thường trong mắt họ, nhan sắc không có gì đăc biệt...dáng dấp nhỏ bé, ngoại trừ khuôn mặt chất phác hiền lành ra...thì không ai nghĩ cậu có thể quen được một người yêu tốt số đến thế.
Cũng kể từ đây, họ thay đổi cách nhìn về Thẩm Vương Luân... hóa ra con người lạnh lùng này đôi khi lại có một tình yêu bình dị đến thế, không phải là một chàng trai đẹp hay một cô người mẫu xinh sẵn đi bên cạnh. Vương Luân đơn giản cần Khả Phi là đủ rồi.
Nhưng mà nói gì thì nói, bọn họ cũng phải thừa nhận Vương Luân bi bệnh cuồng vợ thật sự, ai đời mới đến ngày thứ hai đã mang Khả Phi đi hết công ty giới thiệu cậu là vợ mình không chứ?
Haizz..cho nên có thể nói, chưa cần đến ba ngày thì tất cả mọi người trong công ty ai mà không thuộc mặt và yêu mến Khả Phi... có khi bọn họ bị Vương Luân mắng còn trốn sau lưng cậu, như vậy người kia sẽ không dám mắng nữa. Phải nói là...từ ngày có Khả Phi làm ô dù cuộc sống nhân viên của bọn họ thật sung sướиɠ mà.
Mà Thẩm Vương Luân mỗi lần thấy Khả Phi bênh vực nhân viên, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ cười nói.
-Em cứ chiều hư nhân viên như vậy, sau này anh giảm bớt tiền tui vặt của em để trả lương cho bọn họ nhé...
Mỗi lần nghe ng ười kia dọa cắt tiền tui vặt, Cậucũng sẽ nằm xuống đất ăn vạ kêu gào.
-Cắt tiền ăn vặt của em thì anh chính là tội nhân cần chém đầu đó..huhu.
Chậc...xem ra cuộc sống của bọn họ lại có thêm một chút màu sắc rồi.. Chúc mừng...chúc mừng, xin chúc mừng.
-------------^-^-------
Chính Thức Khép Lại Câu Chuyện.