Từ ngày Thẩm Vương Luân tự mình đính chính tin đồn cho đến bây giờ thì mọi chuyện dần trở nên ổn định hơn. Ái Ni không tìm cách gây rắc rối cho hắn nữa, cô nàng thấy Thẩm Vương Luân còn tránh né không kịp. Đạo diễn bộ phim cũng không dám nói gì đến chuyện tung cử chỉ mờ ám nữa. Thẩm Vương Luân sáng đi làm, tối khuya lại về bệnh viện.
Chỉ còn vài ngày nữa là sẽ đi đến Nhật Bản, Thẩm Vương Luân rất kĩ tính. Mặc dù công việc bề bộn nhưng hắn luôn tìm hiểu những điều tốt nhất ở Nhật Bản để dành cho Khả Phi.
Mang tiếng là Khả Phi đi chữa trị tại Nhật, nhưng thực chất lại là cùng Thẩm Vương Luân hẹn hò lén lút ở Nhật Bản.
Ngồi ở hậu trường, chờ đợi đến lượt mình lên sân khấu. Thẩm Vương Luân rút điện thoại ra, nhìn màn hình khóa là tấm ảnh Khả Phi đang ngủ say giấc, khuôn mặt hiền từ lại dễ thương khiến hắn nhịn không được mà cười cười. Các đồng nghiệp thấy Thẩm Vương Luân cười cũng lén lút nhìn, chỉ là không ai dám hỏi lí do.
Chuyện làm nghệ sĩ phải luôn biết giữ chừng mực khiến Khả Phi chịu nhiều thiệt thòi, Thẩm Vương Luân biết. Cho nên chỉ cần cái gì là tốt nhất, hắn đều dành cho người yêu của mình.
Thẩm Vương Luân đang đắm chìm trong hạnh phúc, bỗng nhiên có một bóng dáng của ai đó che khuất đi ánh sáng của hắn. Giọng nói kia vừa quen thuộc lại vừa chán ghét vang lên.
" Anh Luân..."
Thẩm Vương Luân bỏ điện thoại vào túi, mặt mũi không có tí cảm xúc hỏi.
" Cậu có chuyện gì ?"
Thẩm Vương Luân ghét bỏ nhìn Vương Tình, nhưng người kia thì cố tình không để ý đến thái độ đó. Y ngồi xuống cạnh anh, cố gắng nhích người đến chỗ Thẩm Vương Luân. Vẫn là nụ cười ngây ngô như thời còn đi học, y nói.
" Em trông anh có vẻ không được thân thiện với mọi người lắm. Đừng nói với em là anh lại giở thói lạnh lùng đấy ra nhé, đúng là không có em bên cạnh là anh cũng không làm gì được mà."
Thẩm Vương Luân nhích người sang một bên, trực tiếp phũ phàng người kia. Nhưng xem ra, Vương Tình vẫn tự tin rằng mình có thể nhích lại gần Thẩm Vương Luân cho nên y lại lấn đến, tiếp tục nói.
" Còn nhớ lúc đi học, cái gì của anh cũng đều em làm cho. Hai chúng ta quấn quýt không rời. Lúc đó ai cũng ngưỡng mộ"
" Nói xong chưa ? Chuyện quá khứ có gì hay mà cậu nhắc ? Tôi quên sạch cả rồi"
Thẩm Vương Luân thật sự không vừa mắt với Vương Tình chút nào, không phải là hắn hận y chuyện ngày xưa. Chỉ là hắn suy nghĩ, cái gì quá khứ thì cứ là quá khứ. Chẳng việc gì mà phải nhắc lại, huống hồ gì hiện tại hắn đối với hắn Khả Phi còn quý báu hơn những gì mà hắn đã từng có. Cuộc sống êm ả với người yêu bé nhỏ. Cần gì nhớ đến người yêu cũ.
Thẩm Vương Luân không muốn tiếp xúc nhiều với Vương Tình bởi vì hắn biết người này thấy hắn một lần nữa nổi lên nên muốn bám víu. Mà chuyện này...thì nằm mơ hắn cũng không muốn làm thế.
Vương Tình lại không suy nghĩ vậy, y tưởng rằng Vương Luân chỉ đang ngại đối mặt với mình cho nên liền nói.
" Đừng bài xích với em như vậy, em hiện tại đã thay đổi rồi. Chúng ta có thể tìm hiểu lại từ đầu mà"
Thẩm Vương Luân đứng lên bỏ đi, trước khi đi còn không quên nói.
" Nếu còn cơ hội, tôi nhất định sẽ chọn cách rời đi. Cậu đừng mơ tưởng nữa, vốn dĩ đối với cậu...hiện tại một chút cảm giác cũng không còn.
Thẩm Vương Luân bước đi chỗ khác, để lại Vương Tình ngồi ngẩn ngơ vẫn còn hừng hực ý chí quyết không buông.
Thẩm Vương Luân bỏ đi, vừa hay tin nhắn điện thoại riêng gửi đến.
- Ông xã! Mẹ mới gửi ít trái cây ở quê lên, lại sắp có đồ quê cho anh ăn rồi (`ε")
Thẩm Vương Luân nhìn biểu came cùng tin nhắn cậu vừa gửi lập tức cười cười rồi nhắn lại.
- Là anh ăn hết hay là anh ăn hết ?
- Là anh ăn hết. Bác gái có mua bánh cá nữa, tối nay đi làm về ăn nhé anh ?
Thẩm Vương Luân bỗng nhiên nở nụ cười xấu xa đáp.
- Em cứ ăn hết đi!
Khả Phi khó hiểu nhắn lại.
- Anh không thích sao ? Cái này em để dành cho anh mà.
Tin nhắn vừa gửi đi, ba mươi giây sai đã có tin trả lời.
- Em ăn bánh, còn anh ăn em. Như vậy có được không ?
- Đồ ảnh đế biếи ŧɦái.
- Ngoan, anh phải vào chương trình rồi. Buổi tối sẽ mua cái gì ngon ngon về ăn chung. Nhớ đợi anh, yêu em