Rắp Tâm Bất Lương

Chương 4

Editor: Mù Tạt

——

Bố tôi nói: “Cháu nhìn gì vậy?”

Tôi thật sự sợ rằng Vu Thần An sẽ ném lại một câu: “Nhìn chú ạ”, viễn cảnh thật đẹp đẽ. Cũng may là cậu ta không thế, chỉ là giống với người bị phát hiện ra bí mật, nhanh chóng dời tầm mắt, mất tự nhiên tiếp tục ăn cháo.

Xem ra cậu ta còn tưởng bản thân rất thần bí.

Bố tôi vẫn luôn gọi điện thoại, không quá để ý Vu Thần An, hoặc là thăm hỏi từ người khác, hoặc là chuyện công việc, ông ấy là người có tiếng tăm ở thành phố này, bao người chú ý đến, từ những vụ không biết giữ mồm giữ miệng đến những bê bối ‘hường phấn’. Mà tôi chính là nạn nhân lớn nhất, bạn trai cũ luôn hỏi tôi: “Có phải bố anh rất khó tính không?”

Cũng chẳng biết liên can gì đến bọn họ mà bố tôi luôn không phụ sự mong đợi của mọi người, luôn hỏi tôi: “Sao không giống với người lần trước mày đưa đến?”

“Lần trước chia tay rồi, cậu ta vượt quá giới hạn…” Tôi bất lực nói.

Người được tôi đưa đến nghe thấy, an ủi tôi một phen, cũng đảm bảo lòng trung thành của mình——đại khái thì lúc ấy cũng ‘trung thành’ thật đấy, vượt quá giới hạn…..Đó là chuyện của mấy tháng sau.

Bố tôi gọi điện thoại xong, Vu Thần An cũng ăn hết cháo và lại đang nhìn ông ấy, thậm chí còn giơ báo lên giả vờ đọc. Tin tốt là cậu ta không cầm ngược, tin xấu là cậu ta đang đọc “Báo Phụ nữ Trung Quốc”, thật đúng là người bạn ngoại quốc quan tâm đến phụ nữ.

“Này,” tôi gọi cậu ta, “Đến lúc phải đi rồi.”

Cậu ta miễn cưỡng đứng dậy, nói chuyện với bố tôi trước: “Tạm biệt chú.”

“Ừ ừ ừ, rảnh thì đến thường xuyên.” Bố tôi không quá chân thành nói.

Vu Thần An cẩn thận bước từng bước một, tôi vừa đi bên cậu ta, vừa nghĩ, khá lắm, lúc này còn không thèm nói chuyện, tôi cũng lại thấy màu xanh lá ‘may mắn’ của mình lại chậm rãi login.

“Bố tôi không thích đàn ông.” Tôi nói, câu này đúng là vô nghĩa, sự thật rõ rành rành.

“Há?” Lần này Vu Thần An phản ứng nhanh hơn, lập tức hiểu được tôi đang nói gì, cậu ta rất tức giận: “Tôi không có! Tôi không phải! Tại sao anh lại nghĩ tôi như vậy?!”

Tôi định lại tranh luận chút về chuyện mờ ám của cậu ta, ngẫm lại thì thấy không cần thiết, có liên quan gì đến tôi đâu. Tôi nói lấy lệ: “Đúng đúng đúng, cậu không có tâm tư gì hết.”

Vu Thần An lập tức chột dạ, cúi đầu nhìn dây an toàn.

Vu Thần An báo địa chỉ đến, chỗ đó cũng không quá xa, là một khu chung cư, tôi cũng biết nơi này. Khi chạy xe ra tôi mới nhớ, từ hôm qua đến nay, tôi đều phí sức lao động làm tái xế. Có phải tôi bị Vu Thần An làm giảm trí thông minh rồi không, để cậu ta tự mình bắt taxi về không được à?

Xe đã chạy đến đây rồi, hối hận cũng đã muộn. Vu Thần An mở hướng dẫn đường, chỉ đường cho tôi: “Đi thẳng phía trước 1km, lái ra sông, sau đó rẽ trái,….”

“Cậu vẫn nên đừng chỉ đường nữa.” Tôi ngắt lời cậu ta, “Tạm thời tôi không muốn cùng cậu chôn thây trong bụng cá.”

“Bản chỉ dẫn nói vậy mà.” Cậu ta cũng biết mình đã nói sai, còn nỗ lực trốn tránh trách nhiệm.

Điều hướng của APP này không tốt lắm. Khi còn quy hoạch tuyến đường cũng từng gợi ý tôi nhảy lầu đi xuống, thế nhưng mặc dù còn có nhiều cơ hội chế nhạo Vu Thần An thì vẫn không nên bỏ qua: “Cậu hoàn trả lại học phí của trường dạy lái xe đê, tiền của cậu cũng lấy hết về, tôi nghĩ cái trường này là lừa đảo đấy.”

Cậu ta rất nghiêm túc: “Không được, tôi muốn học lái xe, nếu không đi ra ngoài rất bất tiện.”

Thôi quên đi, tán gẫu cùng cậu ta cũng chẳng thể lúc nào cũng giơ cái biển “Tôi đang mỉa mai” lên.

Vu Thần An nhớ đến, lại bắt đầu nhấn mạnh với tôi: “Anh đã nói với tôi rồi mà, không thể đưa tôi về rồi liền không để ý tới tôi được.”

“Vâng, vâng, vâng.” Tôi nói, phía trước có người vượt đèn đỏ, xông lên xong còn kɧıêυ ҡɧí©ɧ quay đầu giơ ngón tay giữa với tôi, tôi chửi một câu: “Cút mẹ mày đê!”

Vu Thần An đang tính toán được một nửa thì bị mồm miệng thô tục của tôi ngăn lại, tôi đành phải nói: “Cậu tiếp tục.”

Cậu ta không nói nữa, muốn lấy cái điện thoại đang để một bên của tôi, tôi hỏi: “Cậu lại làm sao?”

“Trước tiên add friend anh đã,” cậu ta nói, “Về sau mới có thể tìm anh. Không thì cũng chẳng biết gặp được anh thế nào, tôi chờ ở quán bar….”

Cậu ta nói xong, có lẽ nhớ ra chính mình đã bịa đặt là ‘yêu từ cái nhìn đầu tiên’, lại dừng lại, bẻ lái: “Điện thoại anh có mật khẩu, không mở được.”

Add thì add, ngay cả vòng tròn bạn bè của tôi trong Wechat cũng không ít, có thêm ‘bạn tốt’ Vu Thần An này cũng không bùng nổ được. Tôi lấy điện thoại lại, định mở khóa bằng vân tay.

Tôi bị cản lại.

——

Trước lạ sau quen, vị cảnh sát nhìn quen mắt này bây giờ nhìn thấy tôi và Vu Thần An cũng không khó xử nữa, còn có thể chậm rãi nói với camera: “Như chúng ta đều biết, vừa gọi điện thoại vừa lái xe, độ nguy hiểm cực cao, rất dễ dàng mất tập trung gây ra tai nạn giao thông.”

“Công dân này, anh có biết mức độ nghiêm trọng của lỗi sai này không?” cảnh sát viên hỏi tôi.

“Xin lỗi.” Tôi chỉ có thể áy náy nói.

Viên cảnh sát sử dụng trường hợp điển hình này của tôi để phổ cập kiến thức khoa học giao thông cho quần chúng nhân dân, chính Vu Thần An-học viên đang thi môn thứ nhất cũng được lợi không nhỏ, biết được vừa gọi điện vừa lái xe sẽ trừ hai điểm, đây thực sự là một chuyến đi ý nghĩa.

Mẹ tôi lái xe bừa bãi bị tai nạn giao thông, bố tôi đốt xe, tôi vừa lái xe vừa sử dụng điện thoại, ba người chúng tôi đúng là một nhà ‘như ý cát tường’. Tôi còn được lên TV, thật đáng mừng. Tôi nghĩ tôi đã đốt quá ít “Luật An toàn giao thông đường bộ”, tôi nên tự đốt thêm cho mình vài cuốn nữa.

Vu Thần An rất ân hận: “Đều tại tôi muốn thêm Wechat nên mới như vậy…”

“Cậu đến nơi rồi.” cảm ơn trời đất cuối cùng cũng đến, “Xuống xe đi.”

Vu Thần An đã vượt qua bao khó khăn trắc trở để kết bạn tốt với tôi, theo lý thuyết thì không liên can gì nữa, cậu ta ngồi trong chốc lát, cũng không nghĩ ra lí do gì để có thể tiếp tục ở lại, liền đổi ý làm tôi đứng lên: “Anh có muốn lên lầu ngồi một lúc không?”

“Không muốn.” Tôi từ chối. Cả ngày hôm nay bị cậu ta làm cho kiệt quệ rồi, lên lầu là thẳng đến tối, ai biết sẽ phát sinh cái gì. Hơn nữa, lúc ra khỏi nhà tôi, tôi thấy cậu ta lén lút cầm hai cái ‘áo mưa’ miễn phí kia theo, đây mới là bùa hộ mệnh đã luôn phát sáng, tôi cũng chẳng cần khai quang đâu.

Tôi dứt khoát xuống xe, mở cửa xe giúp cậu ta: “Ra đây đi, đừng mè nheo.”

“Đường Đường?”

Mẹ.Kiếp.

Nghe xưng hô này người tôi thắt lại, da gà da vịt nổi hết lên. Có phải Vu Thần An là oan nghiệt của tôi không, gặp được cậu ta, chẳng khác nào tôi gặp phải N thứ xui xẻo từ tứ phương tám phía, mà bây giờ cậu ta lại vô tội mờ mịt nhìn tôi, lại nhìn về phía cái người vừa gọi tôi.

“Anh đổi xe nữa rồi?” Là bạn trai cũ gần đây nhất của tôi, Tống Tranh, tên đó đang hỏi tôi vấn đề này.

“Không đổi không tiếp tục mở cửa nổi.” Tôi nói.

Không đổi xe thì phải làm sao giờ, tiếp tục lái con xe nơi cậu đã từng chơi 4P? Trong vòng một ngày, tôi đã bị ép nhớ lại chuyện này hai lần, một chữ ‘thảm’ đã không đủ để hình dung tôi. Chiếc xe kia cả nước cũng không có mấy cái, khi tôi mua nó, người bán hàng nói rằng bên trong rất rộng, sau đó tôi chứng kiến bốn ‘khối thịt’ đang dùng tư thế với độ khó cao làm loạn trong xe, cuối cùng cũng cảm nhận được cái ưu điểm này.

“Vẫn còn tức giận à?” Tống Tranh nói, “Chẳng phải anh đã nói anh không ghen tuông không tức giận sao.”

Đương nhiên tôi không tức giận, bởi vì tức giận cũng chẳng đáng, loại cảm giác đó không gọi là tức giận, mà là “Muốn mù mọe mắt muốn mù mọe mắt”. Bắt được tên này làm loạn trong gara, lúc đó câu nói này như viên đạn xoẹt qua tâm trí tôi, cảm giác có người vỗ bả vai tôi. Tôi quay đầu lại, đại khái thì nhìn thấy một con gấu nam một mét chín, nở một nụ cười tri kỉ với tôi: “Anh cũng là do Tống Tranh gọi đến tham gia à?”

Loại cảm giác đó mới gọi là tức giận, bởi vì tôi thật sự không thể tưởng tượng được, vậy mà có người muốn một chiếc xe sáu chỗ, ngồi không được bọn họ còn muốn nằm, luật giao thông có thể quản lí lũ súc sinh này hay không, còn muốn tụ tập ở gara ‘lái xe’ đây này, thu hồi rồi hủy mọe giấy phép đê!

“Em biết là anh sẽ không quên em.” Tống Tranh nói, “Sao anh biết em ở chỗ này?”

Tống Tranh bước về phía trước, tôi lùi lại: “Cậu đừng đến đây, tôi sợ nhiễm bệnh.”

“Em đã giải thích với anh rồi.” Tống Tranh lộ ra biểu cảm muốn cười, “Em chỉ muốn biết có phải anh thật sự quan tâm em không, quả nhiên anh tới tìm em.”

Vu Thần An, cái tên ngốc như ngỗng này đứng đó làm gì, đây đều là tại cậu.

“Con mẹ nó cậu đừng có tự mình đa tình.” Tôi nghiến răng, “Quan tâm cái sh*t, tôi vốn không biết cậu ở nơi này.”

“Vậy anh tới làm gì?” Tống Tranh không tin, “Đường Đường, anh đừng mạnh miệng, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện.”

“Đường Đường con mọe cậu, ông đây tên Hoắc Cẩm Đường, tôi nhịn cái xưng hô chết tiệt này lâu lắm rồi, câm miệng cho tôi!” Rốt cuộc tôi cũng tìm được thời cơ tóm Vu Thần An tới, ngàn ngày chờ đợi mới được một chốc dụng binh, tuy rằng chúng tôi mới quen nhau được một ngàn phút nhưng ý tứ cũng không kém là bao, bây giờ chính là thời điểm Vu Thần An phát huy tác dụng.

“Đây mới là bạn trai tôi.” tôi chỉ vào Vu Thần An nói, “Tốt hơn trăm lần so với cậu! Không lăng nhăng không thần kinh không tự cho là mình đúng, không cần tiền của tôi ăn chơi đàng điếm. Tôi không cần em ấy mà chạy đến tìm cậu? Tôi bị điên à!”

Mặt Vu Thần An đỏ bừng, đột nhiên được khen ngợi, kích động như đang chạy lên sân khấu nhận phần thưởng.

Hình như Tống Tranh vẫn có chút không tin, định tiến lên nói xàm gì đấy thì Vu Thần An đã cướp lời: “Anh có muốn lên lầu ngồi một lúc không?”

Lời kịch một chữ cũng không đổi, nhưng nói đúng thời cơ, phóng lao thì phải theo lao, tôi chỉ có thể nói ‘Được’.

Cuối cùng thì Vu Thần An cũng đạt được đột phá, vô cùng phấn khích, chỉ sợ tôi đổi ý, trở lại đóng mạnh của xe, một tiếng vang thật lớn chấn động khiến tai tôi phát đau.

“Không cần phải dùng sức như vầy” tôi nói, “Xe này chỉ cần nhẹ nhàng chút là đóng được.”

“Ồ…” Cậu ta cảm thấy bản thân lại làm hỏng việc, bộ dáng lập tức trở nên nhỏ bé đáng thương, lại có cơ hội làm bạn trai tôi, tay nắm chặt không rời, “Chúng ta đi thôi!”

Chúng tôi đứng chờ thang máy, Tống Tranh cũng cùng lại đây.

“Cậu vẫn chưa chịu để yên?” Tôi nói.

“Em sống ở đây.” Tống Tranh nói, “Em lên lầu về nhà được chưa?”

Lúc này có rất nhiều người, đợi một lúc thang máy mới tới, tôi nghĩ dù thế nào cũng không nên chiếm chỗ của Tống Tranh, bước vào, đương nhiên Tống Tranh cũng theo sau.

Trong thang máy Vu Thần An nói với tôi, phòng cậu ta có hơi lộn xộn, bảo tôi đừng để ý. Tống Tranh ngay phía sau lạnh lùng đáp lời: “Vậy thì không được đâu, anh ấy thích sạch sẽ nhất.”

F*ck u, tôi vì không tắm rửa còn bị Vu Thần An đứng lên phê bình, thích sạch sẽ cái trym á, không chấp nhận cậu lăng nhăng không phải là ưa sạch sẽ, là ngại bẩn.

Nhưng Vu Thần An sẽ tin, chẳng những tin, còn có thể nói: “Sau này em sẽ thay đổi.”

Cậu ta có thay đổi hay không tôi chẳng quan tâm, thế nhưng bị Tống Tranh ngắt lời, tôi lập tức muốn đáp lại gì đó: “Không cần thay đổi, không sao đâu.”

Thang máy vang lên, là tầng lầu nhà Vu Thần An, tôi nắm chặt tay Vu Thần An nhanh chóng kéo ra cửa thang máy.

“Hoắc tổng” Trước khi đóng cửa Tống Tranh vẫn chưa buông tha tôi, “Anh xem xét lời đề nghị lúc trước của em một chút.”

“Là phòng này à?” Tôi hỏi, cũng đã đến rồi, tôi quyết định vẫn là thật sự vào xem.

Vu Thần An còn đang lấy đồ trong túi, tôi vốn nghĩ cậu ta lấy chìa khóa, vậy mà cậu ta lấy điện thoại ra trước, rất nhanh tôi đã biết cậu ta làm cái gì——Wechat của tôi nhận được một số chuyển khoản.

“Trả lại anh tiền xe” Vu Thần An nói, “Anh đã nói tôi không cần tiền của anh.”

“Tôi tùy tiện nói, không phải ý tứ này.” Tôi thầm nghĩ ‘chút tiền này của cậu thì tính toán cái gì’. “Dùng thì dùng đi, cậu không giống với tên đó.”

“Vì sao lại không giống?” Cậu ta lại hỏi.

Đầu của cậu ta có một nhúm tóc dựng lên, tôi thử đè xuống, thế nhưng thất bại.

Tôi nghĩ, não cậu chậm phát triển hơn.