Rắp Tâm Bất Lương

Chương 2

Editor: Mù Tạt

——–

Khi còn đi học, có một thời gian tôi đặc biệt ham ngủ, bố đưa tôi đi gặp bác sĩ, bác sĩ nói không có vấn đề gì về sinh lý, là áp lực quá lớn, muốn ngủ để trốn tránh hiện thực.

Bố tôi nghe xong: “Há, hóa ra là không muốn làm bài tập.”

Hiện tại tôi cảm thấy cái lý luận này rất có thể giải thích rõ ràng vì sao một giọt rượu tôi cũng không uống mà lại cảm giác như đã ngủ thẳng đến sáng. Mà Vu Thần An, người bạn ngoại quốc vừa uống rượu lại vừa uống thuốc kí©ɧ ɖụ©, đã sớm tỉnh dậy, ngồi xổm ở đầu giường nhìn tôi.

“Cậu đóng giả ma à?” Tôi nói, đứng lên.

Cậu ta bị tôi dọa hết hồn, vừa mở miệng muốn nói chuyện lại hắt hơi một cái.

Tôi nghĩ lại ngày hôm qua mình bị cậu ta ép đi tắm, lúc gần tắm xong thì cậu ta chạy vào, tôi giật mình, mặc áo tắm xong nhanh chân chuồn. Ngồi trên giường, tôi nhớ tới vừa nãy cậu ta ở trong phòng tắm kéo khóa quần áo được một nửa thì bị kẹt lại, sau đó miệt mài chuyên chú đối phó với khóa kéo, đã uống say còn ngay thẳng như vậy, thật sự có chút chơi vui. Đáng tiếc ngồi cả buổi mà cậu ta chưa ra khỏi phòng tắm, tôi liền ngủ quên mất.

“Hôm qua giải quyết thế nào?” Tôi hỏi.

“Tắm nước lạnh,” cậu ta khụt khịt, “Tôi bị cảm.”

Nói cho cùng thì dường như cũng là lỗi của tôi, tôi đứng lên tìm chìa khóa xe: “Đi, nếu cậu không muốn ngủ tiếp thì đi thôi, nhớ trả phòng trước 2 giờ chiều.”

Thế mà cậu ta lại kéo áo tôi: “Tại sao anh….”

“Tại sao không lên giường với cậu?” Tôi có chút bực mình, “Tôi cũng đâu quen biết cậu.”

“Tôi biết anh.” Cậu ta nói, “Anh tên Hoắc Cẩm Đường.”

Đương nhiên tôi biết mình tên Hoắc Cẩm Đường: “Thực sự cảm ơn nhá, nếu cậu không nói tôi cũng chẳng biết tôi tên gì.”

“Tôi tên Vu Thần An.” Thậm chí cậu ta còn thử tìm một cây bút viết tên cho tôi xem, “Vậy bây giờ chúng ta quen biết rồi ó.”

Tôi không lên tiếng, đứng lên chuẩn bị đi, tuy rằng mỗi câu cậu ta nói đều làm tôi đau đầu nhưng lớn lên dáng vẻ lại cố tình dễ nhìn, hơn nữa còn là kiểu tướng mạo đặc biệt xứng đôi với IQ, cảm giác có khuôn mặt này thì không thể yêu cầu IQ quá cao, nhìn tiếp nữa sẽ mắc bẫy mất. Trước đây Triệu Gia từng có một bạn gái nhỏ, tiểu mỹ nhân làm bằng nước-bao gồm cả bộ não của cô ấy, lúc họ cùng đi xem phim thì cô ấy nói ca khúc chủ đề đúng là cực phẩm, vừa thấy đã biết là người hiện đại viết loạn xạ cổ phong (thơ cổ). Tôi hỏi Triệu Gia: “Tao có thể nói cho cô ấy biết đây là của Tào Tháo* viết không?”

*Tào Tháo (tự Mạnh Đức): một nhà chính trị, nhà quân sự và nhà thơ nổi tiếng cuối thời Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc.

Triệu Gia nói: “Không được, cô ấy như thế mới đáng yêu.”

Khi đó tôi còn chẳng hiểu tên Triệu Gia này nghĩ cái sh*t gì nữa.

Còn chưa đi được mấy bước thì Vu Thần An đã gọi tên tôi ở phía sau, còn kèm theo một vài tiếng động, tôi quay qua xem, vậy mà cậu ta lại có thể nhảy lên bệ cửa sổ.

“Không phải chứ.” người này đúng là làm cho tôi tràn ngập trong niềm vui mới, “Tôi không đồng ý cậu sẽ nhảy xuống?”

Lời kịch của cậu ta bị tôi cướp, cậu ta không phản bác, đành phải nói: “Đúng!”

Nếu đổi bối cảnh thì tôi còn muốn tiếp tục trào phúng một phen cơ, nhưng hiện tại một chân cậu ta đều đang ở giữa không trung, với IQ của người này, tôi sợ chỉ một phát trượt thôi là cậu ta sẽ ‘đi’ tại nơi này luôn.

“Cậu chờ chút đừng nhảy vội,” Tôi nói, lấy điện thoại ra gọi một cú, “Triệu Gia, mau trả lời tao một vấn đề pháp luật!”

“Giời ạ mới sáng sớm mày đánh thức tao hỏi vấn đề pháp luật?” không cần tôi hỗ trợ, Triệu Gia lật mặt nhanh hơn lật sách “Éo cứu đâu, mày ngồi tù đi.”

“Nếu một người nói sẽ tự tử vì tao, tao ở ngay bên cạnh nhưng không ngăn cản,” tôi nói, “Còn bảo ‘cậu muốn nhảy thì nhảy chẳng liên quan đến tôi’, tao có phải chịu trách nhiệm pháp luật không?”

“Cái này cần phải phân tích hoàn cảnh cụ thể.” Câu trả lời của Triệu Gia đúng là vô dụng.

“Không phải mày học luật à?” Tôi vô cùng bất mãn “Trả lời kiểu gì thế?”

“Nếu tao thi đỗ,” Triệu Gia nói “thì tại sao tao không đi làm luật sư mà đi mở quán rượu làm quái gì!”

Cái thằng ăn hại này, tôi cúp máy, vẫn quyết định tận tình với nghĩa vụ: “Người anh em cậu đừng xúc động….”

“Ai là anh em của anh!” Vu Thần An nghe câu kia xong lập tức kích động, “Tôi chẳng có loại anh trai này! Anh còn nói muốn nhảy thì nhảy chẳng liên quan đến anh!”

“Được được được, tôi không phải anh trai cậu, cậu là anh trai tôi. Anh trai, có việc thì phải xuống dưới cùng trao đổi.” Tôi cảm thấy bản thân thật sự là goodboy, bạn trai cũ kết hôn thì gửi tiền lì xì, bạn bè mở quán rượu thì đi làm bartender giúp, bây giờ còn làm chuyên gia đàm phán.

“Anh đáp ứng tôi trước đã.” Vu Thần An còn chưa quên.

Tôi tự hỏi một giây, hay là cứ để cho cậu ta muốn nhảy thì nhảy, mình chẳng dây vào.

Nhưng ngẫm lại thì đây là khách sạn của bố tôi, đột nhiên có người chết, trong phòng còn có một người khác là thằng con một quý tử của ông chủ, không chừng còn có một bước tiến mới, nói chúng tôi vừa cặn bã lại đi gϊếŧ người. Gần đây bố tôi với dư luận đã chẳng tốt lắm rồi, hơn nữa việc này cũng rất phiền toái.

“Chuyện này từ từ nói,” tôi quyết định mình vẫn nên tích đức “Tôi là người Trung Quốc, I’m Chinese chắc cậu nghe hiểu được nhỉ? Người Trung Quốc chúng tôi khá truyền thống, làm gì có chuyện vừa mới gặp mặt đã lên giường, phải từ từ bồi dưỡng tình cảm.”

“Anh nói,” Vu Thần An dần ổn định cảm xúc “Phải cùng tôi nói chuyện yêu đương đã?”

Đột nhiên tôi thấy chính mình đã sa vào bẫy.

Thương lượng xong tôi bảo cậu ta nhanh chóng đi xuống rồi đóng cửa sổ lại, bên ngoài quá lạnh, cậu ta nói: “Tôi muốn xuống từ lâu rồi.”

“Vậy nhanh lên!” tôi nhìn đồng hồ “Tôi còn có việc phải làm.”

“Chân tôi tê rần rồi.” Cậu ta nói.

Đỡ Vu Thần An xuống dưới, tôi mới thấy cậu ta còn khóc, cũng chẳng biết là do quá kích động hay là do sợ hãi, càng làm nổi bật loại khí chất của cậu ta, mà loại khí chất này sẽ càng khiến tôi phải nghĩ “Nếu mình rời đi có phải người kia sẽ bị hãm hại đến chết?”, nếu đổi lại là phụ nữ thì chính là loại hồ ly tinh sẽ làm đàn ông mềm lòng.

Hiện tại cũng không khác biệt lắm.

Có lẽ tôi thừa hưởng điều này từ mẹ, mẹ tôi là nhϊếp ảnh gia, không phải nghệ sĩ, chuyên chụp người đẹp, mà cũng thích cái đẹp. Trước kia mẹ tôi còn trẻ đã đi bắt tiểu tam, hùng hổ một cước đá tung cửa, nhìn thấy tình nhân bên ngoài của bố tôi…nước mắt như mưa yêu kiều mềm mại, mới hiểu được vì sao có thành ngữ “Ta thấy mà còn yêu”. Thành ngữ này kể về người vợ cả Hoàn Ôn nghe nói lão công nạp tiểu thϊếp, cầm đao đi gϊếŧ người, về sau lôi kéo tay tiểu thϊếp, nói: “Ta thấy mà còn yêu, huống chi là lão già kia.” Mẹ tôi không có loại khí phách này, chính là sau này bố tôi đề nghị ly hôn, nói nếu tiểu tam mang thai thì phải cho đứa bé một danh phận, mẹ tôi nghĩ có ầm ĩ thêm nữa cũng chẳng có ích gì, lười cãi, cũng đồng ý luôn.

Tôi nói: “Tôi thật sự phải đi, chuyện công việc.”

Vu Thần An nói: “Tôi đi cùng anh.”

Thật sự là bám riết không tha, tôi nhẫn nhịn hỏi lại lần nữa: “Tóm lại là cậu muốn làm gì đây? Nhất định phải bám gót theo tôi cùng một chỗ?”

Vu Thần An lộ ra vẻ chột dạ: “Tôi…..tôi đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, vừa nhìn thấy anh tôi đã biết là đây là người mình thích.”

Lời này nếu được đổi sang dịp khác, nhất định tôi sẽ vô cùng xúc động. Triệu Gia nói tôi lớn lên đẹp trai, nhưng tôi chưa từng quá cao hứng, bởi vì nó còn nói, vừa nhìn đã thấy giống ‘tra nam’. Hình như mấy bạn trai cũ của tôi cũng cảm thấy vậy, nói trông tôi bạc tình, luôn cảm thấy sẽ bị tôi đá, thế nên họ đều ‘ra tay’ trước để chiếm ưu thế, bởi biện pháp để không bị ‘tra nam’ đối xử tệ bạc là hãy trở nên ‘tra’ trước, khiến nhà tôi vừa nhìn đã thấy một thảo nguyên xanh mướt**. Từ lúc tôi chào đời bố tôi còn không tức giận, vậy mà vì chuyện này mà mắng tôi: “Bố mày tình trường oai phong như thế, sao đổi đến mày lại mỗi ngày đều bị quăng bị đá??”

**Ý là anh ta bị ‘đội mũ xanh’- ‘cắm sừng’ nhiều quá đó =)))

Tôi nói: “Có thể là do bố tạo nghiệp.”

Lúc ấy lại bị ông ấy mắng thêm chút.

——

Vu Thần An theo tôi lên xe, tự giác ngồi bên cạnh ghế lái rồi thắt dây an toàn. Tôi liếc cậu ta một cái, cậu ta lập tức sốt sắng: “Vị trí này có ai à?”

“Cũng được.” Tôi khởi động xe, “Đi đón người, chờ lát nữa bảo người ta ngồi ghế sau vậy.”

“Ủa là ai thế?” Qủa nhiên Vu Thần An hỏi.

“Bố tôi.” Tôi nói.

Vu Thần An trầm mặc một lúc, lại hỏi: “Vì sao ông ấy cần anh đón?”

“Ông ấy trong đồn cảnh sát” Tôi nói, “Tôi muốn đi cứu người”

“Ông ấy phạm tội à?” Giọng Vu Thần An run rẩy, “Có nghiêm trọng không?”

Tôi cũng chẳng biết nói đầy đủ chi tiết như nào: “Rất khó nói, có thể lớn cũng có thể nhỏ. Nhưng bây giờ không sao rồi.”

Vu Thần An vẫn ngồi ở ghế phó lái quay đầu nhìn tôi, ánh mắt dịu lại chờ đợi.

“Mẹ tôi qua đời,” tôi nghĩ chỉ có thể miêu tả sự tình bình thường hóa như thế, “Bố tôi nói đốt một chiếc xe để tưởng niệm bà ấy chút, kết quả là không nghĩ tới đốt xe của mình cũng phạm pháp.”

“À….” Vu Thần An không ngờ tới, “Anh nén bi thương.”

——

Mẹ tôi ly hôn với bố tôi chưa đến hai năm, bố tôi đã chạy đến cầu xin hợp lại, nói trải qua bao gió táp mưa sa thì vợ đầu vẫn là tốt nhất, còn tìm bạn bè thân thích tới khuyên, gia đình người Trung Quốc đều là khuyên giải không khuyên phân, cuối cùng thì tái kết hôn thật, nhưng gây sức ép cứ gây sức ép, thái độ mẹ tôi vẫn là tạm chấp nhận, bản thân vui vẻ quan trọng hơn. Chờ tôi lớn thêm chút bà ấy giãi bày với tôi, đều nói đàn ông không phải thứ tốt lành gì, đàn ông không thể tin. Tôi thường hoài nghi tinh thần của bà ấy bị gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chứ sao lại luôn nói với đứa con trai này không nên tin đàn ông? Tôi có phát biểu cái gì thì hình như cũng không hợp, chỉ có thể nói ‘Vâng’, tuy rằng mặt sau phát hiện ra thật sự là không thể tin đàn ông.

Lần này mẹ tôi đi ra ngoài du lịch lại gặp phải tai nạn xe cộ, tôi mới biết thế mà bà ấy lại mua cho bản thân một khoản bảo hiểm rất lớn, viết người hưởng lợi chính là tôi và bố tôi. Bố tôi không có mặt mũi lấy số tiền này, nói với tôi: “Cho mày đấy.”

Tôi nói: “Không cần thiết, mỗi người một nửa đi.”

Bố tôi cũng không cãi nữa: “Được thôi, vậy bố giữ lại cho mày.”

Nhân viên công ty bảo hiểm trợn mắt ngoác mồm nhìn bố con chúng tôi thương lượng chia tiền, nếu không phải có chứng cứ xác thực, có thể anh ta nghĩ chúng tôi lừa đảo.

Lúc tổ chức lễ tang, bố tôi được giới thiệu đưa tiễn theo mười tám hiếu tử hiền tôn (?), bố tôi rất thiếu kiên nhẫn: “Làm mấy đồ chơi kia làm cái gì, đều là giả, thà đốt cho cô ấy xe đẩy em bé còn hơn.”

Đây chính là lý do khiến cuộc hôn nhân của họ không hạnh phúc, ông ấy yêu thích xe liền cảm thấy xe chắc chắn tốt. Sau khi chôn cất, vốn là nên lái xe về nhà, bố tôi lại suy tư nhìn xe mình, nhớ tới lời vừa nói, nhanh gọn lẹ dứt khoát đốt xe cho mẹ tôi.

Sau đó bị bắt.

“Nói nhẹ thì chỉ là tiêu hủy tài vật của chính mình” tôi nói, “Nói nặng thì chính là tội gây hỏa hoạn, tội gây nguy hại đến an toàn của người dân, thế nên rất phiền phức.”

“Tại sao anh không khuyên ngăn ông ấy chút?” Vu Thần An nghe xong vẫn còn sợ hãi.

“Trao đổi với ông ấy quá khó,” tôi nói, “Tôi khắc phục rồi. Tôi đã quay lại đốt bù cho mẹ một cuốn Luật An toàn giao thông đường bộ.”

——

Xe dừng trước cửa, vì Vu Thần An làm lỡ mấy phút mà bố tôi đã đi ra, sốt ruột đứng chờ. Tôi ấn còi, ông ấy nhìn thấy xe của tôi thì đi tới, theo thói quen mở cửa ghế phó lái.

“Ô” bố tôi ngạc nhiên “Đưa người tới.”

“Đây là…..” tôi tạm dừng chút, nghĩ làm sao nói Vu Thần An tốt tẹo.

“Chào chú ạ.” Vu Thần An tận dụng thời cơ đánh gãy lời tôi, “Cháu là Vu Thần An, là bạn trai của Hoắc Cẩm Đường.”

Bố tôi ngồi xuống phía sau, tôi nhìn kính chiếu hậu thấy ông ấy cười vui vẻ, “Chào cháu, cậu nhóc này đáng yêu ghê nhỉ.”

Không biết ông ấy phấn khích cái gì.

Đột nhiên có người đi bộ băng qua đường, tôi phanh xe gấp, Vu Thần An theo quán tính ngã xuống chút, bố tôi lập tức bất mãn: “Lái xe kiểu gì thế! Với kỹ thuật này thì bằng lái của mày là mua được nhể!”

Ông ấy lại hỏi: “Nhóc có bằng lái không? Hay là cháu lái đi.”

“Không có ạ” Vu Thần An có chút xấu hổ, “Cháu đang thi, mấy hôm trước vừa mới thi lại.”

“Thi bằng lái đúng là quá khó khăn.” bố tôi tỏ vẻ đã hiểu, “Ở đây cực kì nghiêm, chưa thấy ai qua môn thứ hai chỉ trong một lần.”

Con trai bố đã qua trong một lần.

“Không phải…” Vu Thần An càng ngượng ngùng hơn, “Cháu thi lại môn một.”

Tôi nghĩ, môn một mà còn có thể thi lại, trình độ này, cũng thật lợi hại.