Anh Là Niềm Kiêu Hãnh Của Em

Chương 36

Tất cả các con đường ra khỏi Thượng Hải điều biết đến, đường về thành phố Kình lẽ nào lại không biết?

Sáng hôm sau Kiều Tinh Tinh tỉnh dậy trên giường ở quê nhà, đột nhiên nghĩ đến chuyện của tối hôm qua, cô cảm thấy chỉ số IQ của mình hình như đã hạ xuống số âm rồi.

Hơn nữa, hình như sau đó anh cũng không đi đổ xăng?

Vì vậy, đó hình như là cái cớ mà anh nghĩ được, sau đó chính bản thân anh cũng quên?

Kiều Tinh Tinh nằm trên giường mở mắt, nhớ lại bộ dạng yếu đuối của mình tối hôm qua, thất vọng đành trở mình.

Kết quả sau khi nghiêng mình cô phát hiện ra bên cạnh mình lại có một thứ, à, không đúng, một con người.

Người bên cạnh phát hiện cô đã tỉnh, cầm di động đứng lên, vui mừng nói: Cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi.

Nói xong cô ấy lập tức cúi đầu xuống, hai tay không ngừng lướt lướt, biểu cảm thêm phần xinh đẹp: Cuối cùng cũng được lên tiếng, chơi trò chơi trong im lặng đúng là không có cảm giác.’

Âm thanh trò chơi của Vương Giả Vinh Diệu ngay lập tức liền kêu lên.

Kiều Tinh Tinh: “...”

Cô đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, lúc quay lại Bội Bội đã chơi xong rồi, ngồi bên giường xảo quyệt nhìn cô.

Kiều Tinh Tinh: “...Cậu làm gì vậy.

Bội Bội cầm lấy điện thoại của Kiều Tinh Tinh lên lắc rồi lại lắc, “Không phải tớ cố ý xem đâu, tin nhắn tự xuất hiện mà, Vu Đồ hỏi cậu đã tỉnh chưa.

Kiều Tinh Tinh: . . . . . .

Cô lấy điện thoại, nhìn thoáng qua nhưng lại không trả lời.

Bội Bội sáp lại rồi nói: Cho mình xem lịch sử trò chuyện của các cậu đi.

Kiều Tinh Tinh lập tức tắt điện thoại, nói: Không

Đáng ghét Bội Bội đấm cho cô một cái, chưa từ bỏ ý định lại tiếp tục hỏi: Cậu và Vu Đồ, hihi, …mối quan hệ hiện tại của các cậu là gì?

Kiều Tinh Tinh nói: Bạn học cấp 3.”

Bội Bội nói với cô: “Tớ lấy tư cách là người chân thành luôn ủng hộ cậu, những hoạt động của cậu tớ điều xem, tất nhiên là cả những trận thi đấu mình cũng đều xem, nhìn thấy Vu Đồ lên sàn thi đấu, đến cằm của mình cũng rơi xuống, các cậu liên lạc với nhau khi nào vậy?”

Kiều Tinh Tinh nói: Trong trò chơi.

Bội Bội trợn to mắt: Sau đó các cậu gặp nhau ngoài đời thực, tiếp đó Vu Đồ dạy cậu cách chơi game?

Nếu bốn bốn bỏ làm năm, Thì cũng gần như vậy á.

Bội Bội nhất thời kích động liền nói, Học thần dạy cậu cách chơi game, nếu như vậy không phải là mơ ước của cậu đã được thực hiện rồi sao?

Nhiều năm làm bạn thân quả thực có lúc cảm thấy rất phiền, đúng là hiểu rõ cô như lòng bàn tay.

Kiều Tinh Tinh đổi hướng qua chuyện khác: Vì sao cậu lại bắt đầu chơi game vậy?

Thì lúc xem cậu thi đấu, tớ cảm thấy rất thú vị, trước đây chồng tớ cũng vừa chơi vừa hay dạy mình luôn. Đúng rồi, cậu đăng kí bằng Wechat hay là QQ vậy, mình thấy tài khoản Sáng Lấp Lánh của cậu rất ít dùng, cậu có tài khoản khác sao?

Tớ dùng tài khoản clone.

Kết bạn với mình đi.

Cậu dùng wechat? Tớ dùng QQ.

Tại sao lớn rồi mà dùng QQ!

Chắc là không muốn cùng đội với cậu đó.

Bội Bội nhảy dựng đứng lên nói: Tớ đã lên rank vàngrồi!

. . . . . . . Ồ.

Im lặng một hồi.

Bội Bội ở nhà cô chơi một lúc rồi sẽ đi liên hoan, Kiều Tinh Tinh cũng có tiệc phải đi. Mỗi năm một lần những người thân thích của cô luôn luôn quan tâm cô như thế. Họ rất nhiệt tình, nhân tiện cô cũng giúp bọn họ ký tên lên rất nhiều ảnh.

Sau ba chén cơm đầu năm, Bội Bội lại đến nhà cô, ngồi không ở nhà cô một lúc lại cảm thấy không vui, xúi giục cô: Hay là chúng ta đi chơi đi, hai năm gần đây Thành phố Kình có rất nhiều thay đổi, xung quanh hồ Đông Tửu bây giờ rất đẹp.

Cô ấy lấy điện thoại mở hình cho Kiều Tinh Tinh xem, Có một số tiệm cafe có phong cách rất độc đáo, có cả phòng bao nha, cậu vào đó nhất định không bị mọi người phát hiện đâu, ở đó có thể xem phong cảnh của hồ, cậu có đi không?

Kiều Tinh Tinh xem xong ảnh có chút do dự nói, Bây giờ có phải hơi muộn rồi không?

Bội Bội không nói nên lời: Mới 7 giờ! Cậu có phải là người sống trong thành phố không vậy, vốn dĩ chúng ta muốn đi xem cảnh đêm mà.

Kiều Tinh Tinh suy nghĩ một lát rồi nói, Ok.

Ra ngoài cũng tốt, trách lúc ở nhà không chịu được lại lên Wechat, không cẩn thận lại trả lời tin nhắn của anh.

Kết quả lúc đến quán cafe, hoạt động chủ yếu vẫn là lướt điện thoại.

Chính là vì nói chuyện cùng Bội Bội chưa được vài câu thì Bội Bội lại bắt đầu chơi game. Kiều Tinh Tinh không chịu trách nhiệm, đổ tất cả trách nhiệm lên đầu bạn thân.

Trong lúc Bội Bội đang chìm đắm trong âm thanh của trò chơi, Kiều Tinh Tinh buồn chán lên lướt wechat, sau đó không cẩn thận lại nhấn vào wechat của Vu Đồ.

Haiz, tin nhắn của Vu Đồ nhiều như vậy cô điều không trả lời?

Nhiều như vậy, chỉ là sáng trưa chiều mỗi lần một tin nhắn mà thôi.

Không đúng!

Kiều Tinh Tinh tắt điện thoại ngay lập tức, cô đẩy cái đầu của Bội Bội đang dựa sát vào người mình ra rồi nói: Cậu làm gì vậy, tập trung chơi game à.

Chơi xong rồi.”

Bội Bội lôi kéo cô: Cho tớ xem chút đi, lúc tớ và chồng còn yêu nhau mình cũng cho cậu xem nhật ký nhắn tin mà?

Kiều Tinh Tinh tức giận nói: Tớ có yêu cầu đâu? Còn chiếm dụng bộ nhớ của tớ.

Thật là nhỏ mọn. Bội Bội trở lại ngồi trên chiếc ghế đối diện, Hừ, cậu không nói tớ cũng đoán được, tớ phát hiện bằng lái xe của Vu Đồ ở trên xe rồi.

Kiều Tinh Tinh sửng sốt.

Bằng lái xe?

Đúng vậy, trước đây cô lên ngồi trước, bằng lái xe của Vu Đồ để ở sau, sau đó cô lại quên chuyện này đi.

Tại sao Vu Đồ lại không lấy nó đi.

Không phải tớ cố tình xem đâu, lúc tớ đem áo lông bỏ ở ghế sau thế nên mới nhìn thấy đấy, còn tưởng của cậu cơ, thuận tay mở ra xem một chút, haiz~ rất lâu không gặp đại thần rồi, đại thần vẫn đẹp trai như trước đây. Cô ấy cảm thán một tiếng, sau đó liền đổi giọng, Vì vậy, xin hỏi cô Tinh Tinh, tại sao các cậu lại ở trong một xe, lại ở sau ghế xe làm những gì rồi?

Kiều Tinh Tinh: ...Không làm gì cả.

Hôm trước anh lái xe đến trước cửa nhà cô sau đó rồi đi, sau đó bố mẹ cô đi ra không thấy tài xế đâu, còn tưởng cô tự lái xe về nữa cơ.

Nhưng mà không biết não của Bội Bội được bổ cái gì mà bảo đáp án này hiển nhiên không tin được, cô ấy hậm hực nói: Bỏ đi , bỏ đi, không ép cậu nữa.

Thực ra, tớ cảm thấy rất sảng khoái, biết khi nào mới được nhìn thấy học thần Vu như vây, ~~~~ nhưng mà Tinh Tinh à, cậu có ý gì với người ta không? Nếu có ý đừng để mãi như vậy, học thần cũng là người rất kiêu ngạo.

Kiều Tinh Tinh uống một ngụm nước trái cây, nghĩ thầm trong lòng không phải cô để vậy, chỉ có điều cô định để như vậy hai tháng mà thôi.

Bội Bội không móc được tin gì, đành tiếp tục dùng di động chơi game.

Mái hiên nhỏ có chút yên tĩnh.

Kiều Tinh Tinh nhớ tới lúc còn đi học, Bọn họ cũng như vậy, lúc được nghĩ cùng nhau tìm một nơi để làm bài tập, cùng nhau đọc tiểu thuyết, cùng nhau nói những chuyện bí mật.

Lúc đó Bội Bội cũng thích một người con trai, sau đó, Bội Bội lại lấy một người con trai khác, và sống một cuộc sống hạnh phúc.

Cô từng cho rằng, trong cuộc sống của cô sẽ không có sự tồn tại của Vu Đồ nữa.

Nếu như không ở cùng Vu Đồ, liệu cô có hạnh phúc không?

Chắc chắn là có, cô sẽ khiến bản thân mình sống rất tốt.

Nhưng luôn có ở đâu đó, sẽ không như vậy nữa.

Bội Bội bỗng nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng, Tớ choáng! Tinh Tinh, chúng ta vẫn bị người ta phát hiện rồi.

Kiều Tinh Tinh hoàn hồn: Sao?

Hình như có người qua đường chụp ảnh chúng ta đăng lên mạng rồi, sau đó chia sẽ tới chia sẽ lui đến nhóm lớp của chúng ta rồi, trong nhóm bây giờ đang thảo luận cậu nè, còn đặc biệt tag tớ nữa. Bội Bội đưa điện thoại cho Cô xem.

Kiều Tinh Tinh cúi đầu nhìn, trong lớp học cấp ba đang tìm kiếm thông tin ồ ạt.

@Bội Bội, cậu và Kiều Tinh Tinh ở cùng nhau có phải không?

Ở đâu, có người nói là chụp được ở bãi đỗ xe ở hồ Đông Tửu.

@Bội Bội, hiện tại có rất nhiều bạn học đang ở KTV tụ họp và ca hát đây, gọi Tinh Tinh cùng đến nhé.

Đúng vậy, đúng vậy, đã rất lâu mọi người không gặp mặt rồi.

Đừng làm loạn nữa, thật là, đại minh tinh người ta sẽ không đến đâu.”

Kiều Tinh Tinh trượt xuống dưới xem danh sách tham gia tụ họp KTV, không chút quan tâm cầm điện thoại trả cho Bội Bội.

Bội Bội cầm điện thoại, vẻ kiên quyết nói: Tớ quyết định giả chết.

Bội Bội buồn chán lướt điện một lát, đột nhiên nghĩ đến một việc và nói: Tinh Tinh, cậu đưa nick vương giả của cậu cho tớ dùng một lát, tớ muốn biết cảm giác chơi hạng cao cấp là như thế nào.

Kiều Tinh Tinh nói: . . . . . .Cậu muốn đi hại người sao?

Bội Bội không phục: Tớ chơi cũng ok mà? Chỉ là mãi vẫn không chơi lên rank thôi, được chưa ~~~~

Kiều Tinh Tinh thật sự lo lắng cô sợ mình bị lộ ra, nhưng nhìn bộ mặt van xin khổ sở của Bội Bội, đành phải mở game, đưa di động cho Bội Bội Đánh không lại nhớ đưa lại cho tớ.

Nói xong không khỏi sửng sốt, những lời này, những lời này có người từng nói với cô như vậy, thật không ngờ hôm này cô là người nói.

Biết rồi, biết rồi. Bội Bội vui vui vẻ giật điện thoại.

Kết quả miệng cô ấy dũng khí tràn đầy như vậy, vừa nhìn qua giao diện của Kiều Tinh Tinh, lại lúng túng: Bỏ đi, tớ vẫn có chút không dám.

Cô ấy lướt tới lướt lui trong tài khoản của Kiều Tinh Tinh, đôi khi nói một số lời bình: ID này của cậu chơi thật rất thần kỳ, tiền nạp vào cũng nhiều như vậy. Oa, tỷ lệ thắng sao cao vậy?...Bách Lý Thủ Ước đứng thứ 10 tại Thượng Hải.... Oa, cậu có có hai cái penta kill luôn.

Kiều Tinh Tinh ngẩn ra, Cái gì?

Penta kill đó, chính mình chơi cậu cũng quên rồi hả?

Kiều Tinh Tinh nghi hoặc lấy lại điện thoại.

Trong Tư liệu đối chiến là công tác thống kê số liệu của các trận chiến của người chơi, cuối cùng sẽ hiển thị MVP, số là triple kill, quadra kill, penta kill và legendary kill*, cơ bản các số khác điều bình thường, phía sau pentakill lại thật sự có số 2.

(*) Legendary kill là gϊếŧ hơn 5 mạng liên tiếp.

Điều đó nói lên rằng cô có hai lần penta kill.

Nhưng mà rõ ràng ở tham gia thi đấu giao hữu phần trước này con số vẫn là 0, mà sau khi kết thúc thi đấu cô cũng không chơi nữa.

Hai lần penta kill là từ đâu mà có?

Trong đầu cô mơ màng có điều gì hiện lên, Kiều Tinh Tinh vội vàng mở lịch sử chiến tích ra.

Sau đó ánh mắt lại dừng lại.

Tinh Tinh, Tinh Tinh?

Sau vài phút, Bội Bội xem cô vẫn nhìn chằm chằm giao diện trò chơi, không nhịn được trước mặt cô vẫy vẫy tay.

Kiều Tinh Tinh ngẩng đầu lên, trong ánh mắt giống như lóe ra hào quang, Tối hôm nay bạn học tụ họp ở KTV à?

Bội Bội gật gật đầu: Đúng vậy.

Kiều Tinh Tinh nói: “Tớ nghĩ tớ muốn đi.”

Hả? Bội Bội ngơ ngác nhìn cô.

Điện thoại của cậu đâu, đưa cho mình đi.

Bội Bội ngơ ngác mở khóa điện thoại đưa cho Cô. Kiều Tinh Tinh cầm lấy điện thoại, mở wechat vào cuộc nói chuyện của lớp, nhìn thấy một đoạn tin nhắn.

Bội Bội: Ok, tớ lập tức dẫn cô ấy tới ^_^ @mọi người.