Anh Là Niềm Kiêu Hãnh Của Em

Chương 21

Kiều Tinh Tinh một bụng khó chịu, nhưng cô biết bản thân cô không phải đang tức giận.

Nhưng cô không muốn thừa nhận.

Vu Đồ đứng lên, một lúc sau mới nói chuyện, giọng nói có chút trầm. Cậu không trả lời tin nhắn của tôi, vậy nên tôi đích thân đến đây một chuyến, chỉ muốn hỏi cậu có cần tôi dạy tiếp hay không.

Kiều Tinh Tinh cắn môi, quay đầu sang một bên, Hôm đó tớ dùng từ không thỏa đáng, cậu giúp tớ xin lỗi thầy của anh.

Đã nói rồi. Vu Đồ nói: Vợ thầy mấy ngày trước còn gửi tin nhắn hỏi tôi, cô bạn Tinh Tinh của tôi có phải là ngôi sao lớn Kiều Tinh Tinh hay không?

... Ừ.

Lại không nói gì nữa rồi.

Khi tôi không có ở đây, cậu chơi game rất tốt.

Cậu cũng biết sao? Cô vẫn hơi giận dỗi

Tối qua tôi có xem lịch sử chiến tích của cậu. Vu Đồ thở dài, lại hỏi; Vậy nên cậu còn cần tôi nữa không?

Kiều Tinh Tinh cảm thấy anh dường như đang ép cô, nhưng cô cuối cùng vẫn không thể nói với anh một câu không cần, chỉ có thể thấp giọng nói: Cậu đặt Taobao nhiều linh kiện gì gì đó, còn viết địa chỉ là nhà của tớ, số điện thoại lại là của cậu, may là đã gửi đến nhà rồi, lẽ nào cậu cứ để nhà tớ mà mặc kệ chúng vậy sao?

Vu Đồ nói: Không mặc kệ...

Hừ ~

Kiều Tinh Tinh vẻ mặt rất không tình nguyện: ....Vậy lên nhà ăn cơm trước đã.

Có phần của tôi sao?

...Đương nhiên không có.

Vu Đồ cười, Ngày mai tôi lại đến, ngồi tàu hỏa cả một đêm, cả người cũng bốc mùi rồi.

Ngồi tàu hỏa một đêm?

Kiều Tinh Tinh giờ mới chú ý đến dáng vẻ của anh, rất mệt mỏi, áo quần thì nhăn nhúm, tóc tai lộn xộn, trong mắt còn hằn cả tia máu.

Cô bây giờ mới thực sự tức giận, Cậu.... ngồi tàu hỏa cả một đêm còn chạy đến đây chơi game làm gì!

Ừ, may mà có đem theo sạc dự phòng, nếu không chắc không đủ pin để chơi rồi.

Kiều Tinh Tinh không biết nên nói cái gì bây giờ, rõ ràng đang rất tức giận, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ. Cô trừng anh một lúc lâu, cuối cùng vẫn thua anh một trận này, sầu não nói: Tớ bảo lái xe chở cậu về.

Không được từ chối, đừng đi tàu điện ngầm mà thối chết người khác.

Vu Đồ cũng không từ chối.

Kiều Tinh Tinh cả buổi chiều hồn vía như ở trên mây, luyện game cũng khi được khi không. Thế là sau khi đánh thắng 10 trận liên tiếp thì lại vinh quang nhận được 11 trận bại liên tiếp. Đến lúc trước khi đi ngủ, thua thắng thắng thua một hồi, đẳng cấp đã tụt xuống còn Tinh Diệu I.

Điểm mà Vu Đồ và cô cùng nhau đi đánh cực khổ bấy lâu nay đều đã bị mất sạch.

Kiều Tinh Tinh nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề có liên quan đến sống còn của cô........Chẳng lẽ cô chỉ có số chỉ là Vương Giả đánh đơn thôi sao?

Tưởng tượng đến cảnh ngày mai Vu Đồ khi thấy bảng chiến tích của cô sẽ có biểu hiện như thế nào, Kiều Tinh Tinh cảm thấy cực kì sầu não. Thế là sáng hôm sau, Vu Đồ vừa đến, cô đã đưa ngay bảng chiến tích cho anh xem, liền nói: Nhìn đi, tớ mất hẳn 10 sao.

Nhìn dáng vẻ kể công của cô, Vu Đồ cứ ngỡ là mình đang nghe nhầm, cũng có thể cô ấy nói cô ấy đánh tự do tăng thêm được 10 sao.

Anh cầm lấy điện thoại của cô xem------ quả đúng là đã rớt 10 sao.

Điều này làm cậu tự hào vậy sao?

Đều là do cơ chế của game thôi, thắng liên tiếp rồi bại liên tiếp có chênh lệch rất lớn. Kiều Tinh Tinh tự biện hộ cho bản thân mình, Hơn nữa tớ giành được 5 MVP của đội thua chứ bộ.

Vu Đồ hạ tầm mắt, ngón tay thon dài lướt trên màn hình điện thoại, đứng trước cửa nhà, mở lịch sử trận đấu của cô ngày hôm qua ra xem.

Kiều Tinh Tinh đứng một bên giả bộ cùng anh nghiên cứu, ánh mắt lại lén lút nhìn trộm anh, nhìn dáng vẻ anh cúi đầu nghiên cứu tỉ mỉ.

Chào mừng anh trở lại, thầy Vu.

Trận đấu này sao vậy, tỉ lệ bị đánh chết của Thủ Ước lên đến 16%.

....Thầy Vu ác độc mới đúng.

Là do support! Kiều Tinh Tinh nhanh chóng đẩy lỗi cho người khác. Sau đó cũng không thèm nhìn mặt thầy Vu ác độc gì đó nữa, nhìn chằm chằm vào điện thoại, một khi xuất hiện số liệu nào kì quặc sẽ nhanh chóng chặn họng Vu Đồ bằng mấy câu nói xạo.

Vu Đồ cũng không chấp nhặt Kiều Tinh Tinh, xem xong liền trả điện thoại lại cho cô.

Kiều Tinh Tinh hỏi: Chút nữa tớ tiếp tục đơn đấu phải không? Hay là cậu dẫn em đi song đấu?

Tôi dẫn cậu đi. Vu Đồ dứt khoát trả lời.

Ý, thầy Vu đi công tác mấy hôm mà tính cách lại thay đổi thật lớn!

Cậu đi công tác có chuyện vui gì sao? Nếu không sao lại hiền lành, biết quan tâm như vậy.

Vu Đồ cởϊ áσ khoác ngoài định móc lên giá, nghe vậy, ngẩn người ra một hồi.

Kiều Tinh Tinh cũng không chú ý, tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, cậu đi công tác ở nơi nào vậy? Đột ngột như vậy, xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm sao?

Tây An. Những chuyện khác không thể nói, yêu cầu bảo mật. Vu Đồ móc áo khoác ngoài xong xoay người, thần sắc vẫn như thường.

Nghiêm khắc như vậy, người nhà cũng không thể nói sao? Kiều Tinh Tinh tò mò tiếp tục truy hỏi, hỏi xong mới nhận ra câu hỏi của mình có chút hàm ý khác, liền nhanh chóng bổ sung, Ví dụ...Tớ không phải nói tớ đâu.

Không thể.

Thật là nhàm chán, như vậy không phải không có chủ đề gì để nói rồi. Kiều Tinh Tinh thuận miệng nói.

Đại khái là như vậy. Vu Đồ chớp lông mi, đi vào nhà, Chúng ta bắt đầu thôi.

Trong phòng hơi nóng, Kiều Tinh Tinh không thích mặc nhiều áo ấm cồng kềnh, nên mấy ngày trước, nhiệt độ hạ thấp, cô đã cho lắp đặt hệ thống sưởi ấm cho cả căn nhà. Bây giờ, nhiệt độ trong phòng còn cao hơn ở ngoài mấy độ. Ván thứ nhất, Vu Đồ đánh một nửa, thừa dịp bị Kiều Tinh Tinh bán đứng làm anh chết một mạng, anh cởϊ áσ len ra, chỉ còn mặc chiếc áo sơ mi trắng.

Nhân vật trong game vẫn chưa hồi sinh lại, ánh mắt anh lẳng lặng nhìn về phía Kiều Tinh Tinh. Chắc là sàn nhà rất ấm áp, cô không thèm ngồi trên sô-pha mà cầm điện thoại ngồi trên thảm. Thảm nhà màu trắng nhung, ngón chân cô như hạt ngọc, mái tóc đen dài xõa xuống. Trong kí ức mơ hồ, hình như cô luôn hào nhoáng như vậy, duyên dáng như vậy. trong thời khắc này, lòng anh đã rung động.

Khi cô ngẩng đầu lên nhìn anh, dùng ánh mắt có chút bối rối mà nhìn anh; mọi thứ đều càng sinh động hơn.

Sao cậu cứ đứng bất động........ Cô đang nghĩ về điều gì đó, vẻ mặt có chút chột dạ, Không phải tớ cố ý bỏ rơi cậu đâu......

Tin tưởng, tôi biết. Anh bình tĩnh thu hồi tầm mắt, chú ý vào trò chơi, Theo sát tôi, chúng ta đi khu rừng của địch để cướp bùa đỏ.”

Ok. Kiều Tinh Tinh vui vẻ theo sát tướng Lý Nguyên Phương của anh đi vào khu của địch.

Hôm nay, Vu Đồ đánh không giống như mọi ngày, có chút dữ dội, không ngừng xâm lấn phạm vi khu rừng của đối phương. Tướng mà anh chọn cũng không giống như thường ngày anh hay chơi, ví dụ như Lý Nguyên Phương, Hàn Tín, Bách Lý Huyền Sách...Nhịp điệu chơi cũng rất nhanh, vì thế mỗi ván thường thắng nhanh hơn bình thường. Quả nhiên là muốn dẫn cô đi lấy lại 10 sao đã mất trong ngày hôm qua.

Sau đó anh bỏ điện thoại xuống, nhìn đồng hồ nói, Cậu tùy tiện tự chơi một mình đi, tôi đi sửa máy chiếu một chút.

...sao cô lại có cảm giác anh như đang nói Nhìn đi, đây là sao trẫm đánh được cho nàng, nàng tùy tiện chơi, tùy tiện đánh rớt....?”

Kiều Tinh Tinh lắc đầu xua đi những ý tưởng điên khùng của cô, sau đó cầm điện thoại đi vào phòng chiếu phim trong nhà, vừa chơi game, vừa xem anh sửa máy chiếu.

Bao lâu mới có thể sửa xong vậy?

Rất nhanh.

Ba ngày nữa diễn ra trận chung kết, nếu không thể sửa xong, chúng ta lén ra ngoài xem đi?

Vu Đồ đặt linh kiện trong tay xuống, Cuối cùng là cậu muốn đi xem hay không muốn đây?

Điều này phải xem trình độ của cậu?

...Đừng quấy rối tôi làm việc.

Ồ. Kiều Tinh Tinh không nói gì nữa, lại nhìn anh làm việc một lúc, sau đó ngồi trên thảm bắt đầu chơi đơn đấu.

Cô chọn Luna, vì ván trước Vu Đồ chơi Luna, lấy 1 chọi 5, đánh hay đến đòi mạng, làm cô nóng lòng muốn thử một chút.

Sau khi nhập cuộc, cô hối hận đến phát khóc, Luna không phải khó chơi bình thường đâu, người ta là ‘Thắng liên tục dưới ánh trăng’ thì chắc cô là ‘Thua liên tục dưới ánh trăng’ ha?

Cô rất muốn kiên trì đánh tiếp, đồng đội cũng không nói những lời khó nghe gì nhưng đối phương lại nói những lời rất tục, còn kêu nhóm cô nhanh nhanh nhận thua. Kiều Tinh Tinh tức giận, đưa điện thoại cho Vu Đồ.

Vu Đồ đang lắp ghép linh kiện, chưa kịp lau tay thì thấy Luna 0-4.

Người đưa điện thoại cho anh còn tức giận yêu cầu: Hành Tô Liệt giúp em, cậu ta cứ cười chê tớ hoài.

Vu Đồ vừa nhìn vàng cô kiếm được, Bây giờ hành không được rồi.

Chỉ có điều khi thấy Tô Liệt, anh còn đi chọc tức cậu ta một trận, sau đó bỏ của chạy lấy người.

Đây không phải là phong cách của thầy Vu, nếu dùng lời mà anh thường nói thì đó chính là thứ không đáng để phí công.

Thầy Vu ngày thường không lãng phí thời gian đi làm ba cái chuyện này.

Tầm mắt Kiều Tinh Tinh dời từ màn hình điện thoại lên khuôn mặt của Vu Đồ.

Cô có cảm giác không thể nói thành lời, Vu Đồ sau khi đi công tác về, hình như đã thay đổi rất nhiều, có chút dịu dàng, có chút ...... dung túng cô?

Nói không được cụ thể chi tiết ở chỗ nào, rất nhỏ nhặt, có lẽ Vu Đồ cũng không nhận ra.

Nhưng cô lại có thể cảm nhận được.

Thậm chí trong lòng...

Còn muốn thăm dò.

Vu Đồ, mấy ngày này tớ có thể lấy điện thoại của cậu chơi game không? Kiều Tinh Tinh đột nhiên hỏi.

Vu Đồ đang chơi game thì ngẩng đầu lên nhìn cô. Đôi mắt sáng long lanh, lí do cũng rất đơn giản, Khi tham gia cuộc thi sẽ dùng máy chuyên dụng mà ban tổ chức cung cấp, là nhãn hiệu điện thoại mà cậu đang dùng, kiểu dáng cũng không khác là mấy, tớ muốn luyện cho quen máy.

Vu Đồ gật đầu, Mật mã xxxx, tự đi phòng khách lấy nhé.

Lại muốn tiếp tục thăm dò thêm.

Cậu có vào nhóm lớp không vậy? Cầm điện thoại tới, Kiều Tinh Tinh biết rồi còn cố hỏi.

Có.

Tớ không vào nhóm lớp........ Tò mò bọn họ bây giờ như thế nào rồi, tớ có thể vào Wechat của cậu để xem không?

Vu Đồ thản nhiên nói: Bạn bè là để cho nhau xem, em cũng là bạn bè của bọn họ.

Ôi~ mấu chốt không phải người ta cho xem hay không, mà là có cho mượn Wechat xem không thôi.

Kiều Tinh Tinh chớp mắt: Tất cả mọi người sao?

Vu Đồ biết Kiều Tinh Tinh đang thăm dò mình, trong lòng có chút chát, anh định nói Tôi cũng không xem qua, cậuxem cái gì. nhưng cuối cùng anh chỉ chuyên chú chơi game, hình như cũng không trả lời.

Kiều Tinh Tinh thở dài, người này không hiểu cô muốn gì hết, ~~~ quên đi, không hiểu cũng tốt. Nhìn Vu Đồ chơi Luna giúp cô báo thù, cô quyết định có qua có lại mới toại lòng nhau, cô giúp anh đánh thắng một ván.

Về phần bạn bè cũ gì gì đó, chỉ nói vậy mà thôi, cô mới lười đi xem.

Thật ra điện thoại của Vu Đồ cô đã chơi qua, là ngày đầu Vu Đồ đến dạy. Sau này cũng đã chơi nhiều lần rồi, có điều những lần trước là trực tiếp vào trận. Còn đây là lần đầu tiên cô tự tay giải khóa, có được sự đồng ý của anh, thế giới của anh đã hoàn toàn mở ra với cô rồi.

Cô mở điện thoại anh ra, nhanh chóng tìm ra biểu tượng của Vương Giả Vinh Diệu, mở ra bắt đầu chơi.

Mấy phút sau, tiểu Chu gọi điện thoại cho cô, Kiều Tinh Tinh đang chơi game nên nhấn mở loa ngoài.

Giọng nói của tiểu Chu vang lên.

Tinh Tinh, nhãn hiệu sản phẩm tặng quà sinh nhật cho chị, tận ba hộp rất lớn, em nói tài xế mang lên nhé?

Kiều Tinh Tinh đang định trả lời, bỗng nhớ lại thầy Vu đang ngồi bên cạnh mình.

Ầu~~

Cô muốn sai bảo thầy Vu làm việc ~

Chờ một chút. Cô nói với tiểu Chu, sau đó cười nham hiểm nhìn Vu Đồ, Tài xế vào nhà thì hơi bất tiện, thầy Vu có thể giúp tớ mang lên không?

Thầy Vu trực tiếp xuống lầu làm chân khuân vác, Kiều Tinh Tinh thì đang đứng ngay trước cửa thang máy cầm điện thoại chơi game.

Ván đấu đang hồi phân tranh quyết liệt, cửa thang máy mở ra. Tiểu Chu mang hộp nhỏ, Vu Đồ mang hộp lớn, hai người một trước một sau đi ra khỏi thang máy. Kiều Tinh Tinh tranh thủ nhìn vào thang máy, ở trong đó còn hai thùng rất rất lớn.

Cô có chút khó hiểu: Nhãn hiệu nào vậy, cách đây rất lâu đã tặng quà đến rồi, lại nhiều như vậy?

B đó, mỗi năm đều tặng quà trước mười mấy ngày. Tiểu Chu trả lời, Ồ, ba hộp to này không phải là hàng mà nhãn hiệu đó tặng, đó là lần trước chị mua áo quần giày dép và túi xách, cùng gửi tới một lần. Ôi dào, gửi đến cũng thật đúng lúc, mấy ngày nữa chị có thể phối đồ mặc để tham gia trận đấu sắp tới rồi.

Tay Kiều Tinh Tinh run run.

.....Không phải em nói người ta tặng sao?

Tay tiểu Chu chỉ chỉ vào hộp nhỏ nhất, Cái này nè.

Kiều Tinh Tinh: . . . . . .

Đồng đội thuận lợi phá hủy nhà chính của đội địch, quân ta toàn thắng, nhưng trong lòng Kiều Tinh Tinh có chút trống vắng.

Cô cất điện thoại, tới trước mặt Vu Đồ, định giúp anh mang đồ vào nhà, Vu Đồ nói: Để tôi, hơi nặng đấy....

Ầu. . . . . .

Có thể không nặng sao....Trong một hộp không biết có bao nhiêu là quần áo....

Cô sao lại tự làm khó mình như vậy...vi sao không bảo tài xế lén mang lên...

Vu Đồ chuyển 3 thùng to vào nhà, đóng cửa lại, tiểu Chu vẫn còn líu tíu không ngừng: Tinh Tinh, áo quần mùa thu đông qua nhiều rồi, em sắp xếp lại áo quần mới mua lần trước một chút, còn nhiều áo quần mới chưa kịp mặc, đem cho mọi người như lúc trước vậy nhé? Còn gửi cho chị Bội Bội một ít nữa.

Kiều Tinh Tinh: . . . . . .

Rất tốt, bại lộ càng nhiều việc cô tiêu tiền xa xỉ rồi!

Bây giờ cô thật muốn biết, trợ lýcủa cô, EQ vì sao lại thấp như vậy?

Cô xoay lưng về phía Vu Đồ, nói thầm với tiểu Chu im miệng, tiểu Chu còn tính là nhanh nhạy, lập tức không nói thêm gì nữa, nhưng tiểu Chu lại bắt chước cô, khẩu hình đang nói, ánh mắt lại trừng lớn......

.... Ai dạy cô kĩ thuật diễn xuất chứ?

Kiều Tinh Tinh rất muốn trừ lương cô ấy.

Rất tốt.

Sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp của Vu Đồ.

Kiều Tinh Tinh xoay lại nhìn anh, tưởng bản thân nghe nhầm, đây là lời nói của thầy Vu - người từng chỉ trích nói cô hưởng thụ những đãi ngộ tốt nhất của xã hội sao?

Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của cô, Vu Đồ cười cười.

Anh nghĩ, như vậy cũng tốt.

Cứ như vậy, mỗi ngày đều vui vẻ, xinh đẹp, vô lo vô nghĩ, không thể tốt hơn được nữa.

Hôm nay, Vu Đồ về nhà sớm hơn so với mọi ngày, 6 giờ rưỡi đã về rồi.

Ra khỏi nhà Kiều Tinh Tinh, anh gọi một cuộc điện thoại đường dài, sau đó đi đến tiệm cà phê bên đường mua một cốc cà phê nóng.

Đứng bên đường, chậm rãi uống cà phê

Cà phê nguội rất nhanh.

Có điều, hình như đây mới là nhiệt độ bình thường, không có căn phòng ấm áp, cũng không có nụ cười gian xảo.

Anh ném cốc cà phê vào thùng rác, bắt một chiếc taxi.