Anh Là Niềm Kiêu Hãnh Của Em

Chương 18

Từ cái ngày ăn cơm chực ở nhà chị Linh, cân nặng của Kiều Tinh Tinh ngày càng có xu hướng tăng lên. Lúc buổi chiều chị Linh đến đây khảo sát, liền nắm lấy ngay khuôn mặt của cô.

“Bây giờ em bao nhiêu kí rồi hả?”

“47.5 kg ạ.”

Chị Linh hít một ngụm khí lạnh: “Em mập lên những 2.5 kí? Trong một tuần em mập lên những 2.5kg? Em có muốn tăng cân cũng không cần gấp gáp như vậy chứ? Không sợ vị blogger kia đến mắng em nữa hay sao hả?”

“Chị cứ yên tâm. Gần đây cô ta bị người ta chụp ảnh khi đi trên đường, cô ta mập lên gần 5 kg, hơi đâu mà đi mắng em nữa!”

Kiều Tinh Tinh lúc nào cũng cập nhập tin tức nhanh chóng.

“Còn nữa.” Kiều Tinh Tinh kiêu ngạo nói: “Trong vòng một tuần, em đã đạt rank Kim Cương I rồi, mập 2.5 kg thì có là vấn đề gì kia chứ?”

Đúng vậy, Kiều Tinh Tinh là một người rank Kim Cương I tôn quý rồi, hơn nữa còn do tự bản thân cô một mình cố gắng đạt được.

Vu Đồ sao?

Là không tồn tại đấy.

Thầy Vu vốn không chơi chung đội với cô, anh dạy cô theo phương pháp tự chiến đấu. Có lúc cô liên tục gặp phải đồng đội ngu ngốc, vô cùng thất vọng đến mức muốn ném điện thoại, cũng không lay chuyển được trái tim lạnh băng của anh.

Lý do còn rất chính đáng nữa cơ đấy.

“Lúc cậu thi đấu sẽ có hai người khác chung nhóm, cậu không biết được trình độ của họ, cho nên phải suy tính đến kết quả xấu nhất.”

Tưởng rằng chỉ như vậy là được sao?

Không, còn có việc quá đáng hơn nữa, ví dụ như bây giờ.

“Ván đấu lên rank trước là do cậu làm vướng chân người khác.”

Chị Linh vừa đi, thầy Vu bắt đầu lên lớp cho cô: “Có hai lần đồng đội của cậu còn chưa theo kịp thì em đã gây chiến với nhóm người khác trước. Cậu quá gấp gáp rồi.”

Kiều Tinh Tinh: “...”

Vu Đồ: “Tôi đều đã quay clip lại rồi, cậu qua đây xem thử đi.”

Kiều Tinh Tinh: “... Cậu đợi một lát, tớ đi cân thử xem bản thân bao nhiêu kí rồi.”

Kiều Tinh Tinh bỏ điện thoại xuống rồi lập tức chạy mất.

Có một cái cân ở trước cửa, Kiều Tinh Tinh qua đó leo lên bàn cân, lúc trở về tâm trạng trở nên nặng nề hơn.

Sau khi ăn bữa trưa xong, cô đã đạt đến 48 kg. Tuy rằng sáng mai cân nặng sẽ giảm xuống một chút, nhưng mà buổi tối nếu tiếp tục ăn nhiều như vậy, không chừng sẽ tăng đến 48.5 kg mất?

Vậy còn bữa ăn tối đã đặt sẵn trong nhà hàng thì sao? Tối nay có nên đến không? Tôm chiên giòn, gà hấp rượu quả thật hấp dẫn. Hơn nữa cũng rất lâu cô không ra ngoài ăn rồi.

Nhưng mà, thân là một ngôi sao, nguyên tắc nghề nghiệp cũng rất quan trọng, đâu có ngôi sao nào mà nặng 48, 48.5 kg chứ?

Cô ngồi trên ghế sô pha, trên khuôn mặt hơi tròn kia mang biểu cảm nghiêm túc suy nghĩ.

Vu Đồ quan sát cô mấy giây, cảm thấy bản thân có phải quá nghiêm khắc hay không? Anh ít khi có thái độ tự kiểm điểm bản thân, kết quả chưa đến một phút sau, thì nghe được Kiều Tinh Tinh quyết tâm nói.

“Như vậy đi! Nếu như trước 5h30 tớ có thể lên rank, chúng ta sẽ ra ngoài ăn. Nhưng ngày mai thì không thể như vậy nữa.”

Vu Đồ: “...”

Vu Đồ: “Cậu qua đây xem clip trận đấu rank trước đi đã.”

... Kiều Tinh Tinh cảm thấy nếu tương lai người này có con, thì đứa con của anh ta nhất định vô cùng tội nghiệp.

Vu Đồ: “Nhanh lên.”

Thầy Vu bắt đầu gõ bảng rồi!

Đợi Vu Đồ giải thích những sai lầm của cô trong trận đấu xong thì Kiều Tinh Tinh bắt đầu trận đấu đơn của cô. Bây giờ đã là 3 giờ mấy rồi, cô là Kim cương I nhiều sao nhất, nếu muốn tăng hạng phải thắng 4 ván. Một ván đấu mất khoảng 20 phút, tính toán thời gian một chút, trên cơ bản cô chỉ có thể thắng, không thể thua.

Cho nên Kiều Tinh Tinh đã chuẩn bị tâm lý ăn ở nhà rồi, nhưng cô hoàn toàn không ngờ đến, sự việc lại xảy ra như vậy.

Trận thứ nhất, cô gặp được một đồng đội chơi Hàn Tín rất lợi hại, nên đã gánh nguyên team.

Trận thứ hai, đội hình đối phương khá đáng yêu, cô lấy được nhân vật Bách Lý Thủ Ước, bản thân đạt được MVP.

Trận thứ ba, vốn dĩ là đội đối phương giành ưu thế, nhưng sau 18 phút một người trong nhóm họ bị treo máy.

Trận thứ tư càng kịch tính, nội bộ đối phương lục đυ.c cãi nhau, sau đó còn cố ý để bọn họ chiến thắng.

Đến khi trụ thủy tinh của địch ở ván thứ tư nổ tung, Kiều Tinh Tinh bỏ điện thoại xuống, vẻ mặt có chút ngu người.

Cô cứ như vậy mà lên rank hay sao?

Không phải nói giai đoạn lên rank rất khó khăn hay sao hả?

Vu Đồ luôn dùng điện thoại của mình để quan sát trận đấu, lúc cần thiết anh sẽ phân tích ưu điểm và nhược điểm cho Kiều Tinh Tinh, nhưng mấy ván này đều không cần thiết để phân tích. Anh trực tiếp thoát khỏi trò chơi, hỏi: “Đi đâu ăn đây?”

Nơi bọn họ dùng cơm là một nhà hàng Thượng Hải ở Phố Tây, khi xe chạy đến trước cửa, Kiều Tinh Tinh ngồi trong xe nhìn ra ngoài, cảm thấy kỳ lạ.

“Sao nhiều người đợi chỗ ngồi như vậy?”

Lại không phải cuối tuần, hơn nữa nhà hàng này trước đây đâu có đông người đến như vậy.

Tiểu Chu nói: “Việc này thì em biết, hình như dạo trước nhà hàng này đạt được sao Michelin. Tinh Tinh, thầy Vu, hai người vào trước đi, em đến chỗ khách hàng trả một món đồ, lát nữa sẽ tìm hai người.”

Vu Đồ nói với Kiều Tinh Tinh: “Cậu vào trước đi.”

Kiều Tinh Tinh nghĩ nghĩ, lập tức đồng ý: “Được thôi, nếu không lại liên lụy cậu bị chụp hình nữa.”

Vu Đồ mặt không cảm xúc: “Ừ, tôi đúng là đang nghĩ đến việc này.”

Kiều Tinh Tinh không nhịn cười được, cô đội nón đeo khẩu trang lên rồi chuồn xuống trước.

Cô thuận lợi ẩn thân vào dòng người rồi vào phòng đã đặt trước, nhưng mà hình như người phục vụ dẫn đường cho cô đã phát hiện ra, khuôn mặt anh ta trông rất hưng phấn. Kiều Tinh Tinh quen bị người khác nhìn như vậy, vô cùng bình tĩnh ngồi trên bàn xem menu món ăn.

Đợi Vu Đồ bước vào, trong lòng cô đã chọn được 5, 6 món ăn rồi, còn có chút chưa đã: “Chúng ta gọi thêm vài món ăn đi, ăn không hết thì cậu đem về nhé, tớ còn rất nhiều món muốn ăn thử.”

Vu Đồ còn chưa ngồi xuống, Kiều Tinh Tinh đã nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn anh.

Vu Đồ suy nghĩ một lát mới nói: “Tinh Tinh, tôi muốn nhờ cậu giúp một việc.”

“Là việc gì?” Cô đóng menu lại.

“Lúc vừa bước vào anh nhìn thấy thầy và vợ thầy của anh, họ đang đứng ở trước cửa xếp hàng đợi chỗ ngồi, nhưng phía trước còn hơn mười mấy bàn. Cho nên, có thể nhường phòng này lại cho họ có được hay không, anh mời em đến nơi khác ăn được không?”

Vu Đồ mời khách đấy, đương nhiên là tốt. Hơn nữa tháng sau anh cũng đi đầu tư rồi, Kiều Tinh Tinh cũng không khách sáo với anh, nhưng mà...

Kiều Tinh Tinh chớp chớp mắt: “Không thể mời họ vào đây cùng dùng bữa sao?”

Vu Đồ có chút kinh ngạc: “Cậu không ngại sao?”

“Sao tớ phải ngại chứ?”

Ánh mắt Vu Đồ rơi trên mặt cô, khóe môi giương lên: “Tôi đi mời họ lại đây.”

Vu Đồ nhanh chóng dẫn vào một cặp vợ chồng khoảng 60 tuổi, ăn mặc giản dị. Kiều Tinh Tinh đã đứng trong cửa đợi từ lâu.

Vu Đồ trong lòng ấm áp, giới thiệu họ với nhau: “Thầy, cô, đây là bạn học cấp ba của em, Kiều Tinh Tinh. Tinh Tinh, đây là thầy của anh, giáo sư Trương và vợ thầy - giáo sư Vương.”

Kiều Tinh Tinh mỉm cười chào hỏi mọi người: “Chào giáo sư Trương, giáo sư Vương.”

Hai vị giáo sư đều gật đầu chào lại cô, trong lòng lại vô cùng kinh ngạc. Tuy rằng trên đường đến đây có nghe Vu Đồ giải thích rằng đang dùng cơm cùng bạn nhưng người bạn này lại đẹp như vậy?

Còn là một cô gái nữa?

Chẳng lẽ là đối tượng đang tìm hiểu sao?

Hai người đều nhịn không được nhìn Kiều Tinh Tinh thêm vài lần, càng nhìn càng cảm thấy kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy, hình như còn cảm thấy khá quen mắt. Nhưng hai vợ chồng họ đều là người đam mê nghiên cứu khoa học, rất ít khi theo dõi tin tức trong giới giải trí, đương nhiên sẽ không nhớ được là gặp qua cô ở đâu.

Mọi người giới thiệu xong liền bắt đầu nhập tiệc, lúc này Vu Đồ mới phát hiện trong tay giáo sư Trương là hộp bánh kem: “Hôm nay là sinh nhật của thầy hay của cô ạ?”

Giáo sư Vương cười nói: “Đều không phải, là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng tôi, mỗi năm đều sẽ đến đây dùng cơm. Thực ra hôm nay có đặt bàn rồi, không biết tại sao lại bị hủy nữa.”

Vậy mà lại là ngày kỷ niệm kết hôn sao?

Kiều Tinh Tinh nhìn về phía Vu Đồ, ánh mắt như muốn hỏi anh rằng, có phải họ không tiện có mặt ở đây không?

Vu Đồ cũng cảm thấy không thích hợp lắm, đang muốn mở miệng, giáo sư Vương tinh ý nói trước: “Không sao, không sao. Đều là vợ chồng già cả rồi, thích đông người náo nhiệt hơn, hơn nữa đây còn là phòng bao của hai đứa mà.”

Trưởng bối đã nói đến như vậy, dĩ nhiên là không thể đi rồi.

Giáo sư Trương vươn tay lấy menu đến: “Món ăn để thầy gọi. Thầy đã ăn ở đây mười mấy năm rồi, có món nào ngon thầy đều biết. Hôm nay sẽ để cho các em được ăn ngon.”

Giáo sư Vương cảm thấy khóc không được mà cười cũng không xong: “Chúng ta đã ăn nhờ phòng bao người ta, ông đừng nói ngược lại chứ.”

Vu Đồ cười cười rót trà cho mọi người, lại gọi phục vụ đến gọi món.

Lúc gọi món phục vụ không ngừng nhìn về phía Kiều Tinh Tinh, vẻ mặt có chút hưng phấn, nhưng may mà anh ta cũng có trách nhiệm nghề nghiệp, không có nói nhiều.

Giáo sư Vương lại nghi hoặc nhìn Kiều Tinh Tinh thêm vài lần.

Kiều Tinh Tinh trả lời bằng nụ cười thiếu nữ đoan trang, khiến cho giáo sư Vương có chút ngại ngùng.

Gọi món xong, người phục vụ lui ra khỏi phòng bao. Giáo sư Vương uống một ngụm nước, hỏi Vu Đồ: “Em không ra ngoài chơi sao, cứ mãi ở Thượng Hải như vậy?”

“Vâng, em ở Thượng Hải có chút việc.”

Giáo sư Vương gật đầu, dường như tâm tình rất tốt: “Đúng lúc thầy đang muốn tìm em.”

Trên mặt ông nở nụ cười: “Vu Đồ à, vấn đề của em, thầy đã giải quyết giúp em rồi.”

Vu Đồ cảm thấy bất ngờ.

“Thầy biết, em và Quan Tại đã chịu một số uất ức trong hạng mục này. Hạng mục của các em trong thời gian ngắn sẽ không thu được lợi ích bằng loại hạng mục dân dụng, cho nên cấp trên sẽ không chú trọng và đầu tư nhiều vào. Làm nhân viên, cũng sẽ gặp những chuyện bất công, thầy cũng biết mà. Lúc trước em nhất thời tức giận đòi rời đi, thầy cũng thông cảm, cho nên thầy để em nghỉ phép, một là để trò thư giãn, hai - đây cũng là sách lược của thầy, để cấp trên biết rằng, vấn đề đang tồn tại thì cần phải được giải quyết.”

Giáo sư già đang đắc ý vì sự thông minh của mình: “Vốn là những việc hành chính thầy sẽ không hỏi nhiều, nhưng mà việc nào nên phản ảnh thì thầy sẽ phản ảnh lại. Quả nhiên thầy vừa đi nói, những người trong viện đều rất xem trọng vấn đề này. Hạng mục của các em chính là tương lai của cả viện. Em và Quan Tại đều là những tướng lĩnh đời kế tiếp mà các lãnh đạo rất coi trọng.”

“Ngày phép của em cũng không còn nhiều nữa. Qua vài ngày nữa sẽ có cuộc họp, em và Quan Tại đều phải phản ánh lại những khó khăn và yêu cầu của các em, để lãnh đạo tranh thủ quyết định.”

Kiều Tinh Tinh nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, cô nhịn không được nhìn Vu Đồ. Thì ra trong công việc anh còn gặp phải những vấn đề này sao? Hơn nữa, thầy của anh hình như không biết nguyên nhân anh nghỉ việc là do ba mẹ của anh?

Giáo sư Vương nói xong đã được một lúc, Vu Đồ thì vẫn cứ giữ im lặng, mãi không trả lời ông.

Giáo sư già cảm thấy dường như bầu không khí đang trở nên ảm đạm, nụ cười cũng dần biến mất, ông ý thức được có điều gì đó không đúng: “Em vẫn muốn rời đi sao?”

Giáo sư Vương vội nói: “Hôm nay không bàn đến công việc mà, mọi người thư giãn một chút, chỉ dùng cơm thôi.”

Giáo sư Vương có chút tức giận: “Để em ấy nói, còn có nguyên nhân gì nữa hay sao?”

Vu Đồ cụp mắt xuống, chậm rãi trả lời: “Thưa thầy, em từ chức là vì tiền.”