Ngày kế là ngày 11/11 mà tất cả mọi người đều mong chờ, Kiều Tinh Tinh lại chỉ có thể im lặng nhìn video Ngưu Ma trong màn hình mình đang chơi.
Quả thật Vu Đồ đã quay phim lại, chuyển nó vào máy tính rồi cùng cô phân tích xem phần nào ổn và phần nào có vấn đề.
“Những tướng support thường hay được sử dụng chỉ có những người này, kĩ năng của mỗi người cũng không giống nhau, nhưng nếu học được kĩ năng của một người trong số họ thì sẽ ổn thôi.”
Tiếp theo lại quan sát mấy trận đấu của những tuyển thủ chuyên nghiệp khác cũng sử dụng Ngưu Ma.
Trong lòng Kiều Tinh Tinh cảm thấy thật khổ sở mà, ngày lễ dành cho FA tốt đẹp như vậy, đã độc thân thì cũng thôi đi, lại còn phải học thì cũng thật là, học tướng nào đẹp trai tí thôi cũng được, nhưng Ngưu Ma này thật sự quá mất thẩm mĩ rồi.
Đến 4 giờ chiều, Vu Đồ nói hôm nay phải về sớm.
“Buổi tối tôi còn có buổi họp mặt với đồng nghiệp trong công ty.”
“Tớ cảm thấy số buổi họp mặt của cậu cũng nhiều ghê.” Làm cho cô cảm thấy bản thân là một minh tinh mà không có tí liên hệ nào với xã hội cả.
Vu Đồ chẳng cảm thấy vui vẻ tí nào: “Chẳng lẽ số lần tôi đi như vậy không được bình thường hay sao? Hơn nữa hôm nay còn là ngày lễ độc thân đấy.”
“...”
Vu Đồ ho khẽ một tiếng: “Họ nói là còn muốn hỏi tôi một số chuyện trong công ty.”
“... Đi đi.”
Vu Đồ vẫn không quên dặn dò: “Bản thân cậu cũng nên tự mình tập luyện thêm Trương Phi với mấy tướng support đi.”
Kiều Tinh Tinh cảm thấy có chút buồn chán. Đã đi chơi một mình rồi lại còn bị sắp xếp thêm bài tập nữa sao?
Cô nhàm chán đi theo đến trước cửa, nghĩ thấy anh ta có thể đi tham gia náo nhiệt như thế, bản thân mình thì lại ru rú ở nhà một mình, cảm thấy mình thật là đáng thương mà: “Nếu có thể theo cậu ra ngoài thì tốt biết mấy.”
Lời nói vừa ra khỏi miệng thì ngay lập tức cảm thấy có chút không ổn, cho dù cô không phải là Kiều Tinh Tinh nhưng đi theo Vu Đồ cũng vô cùng không thích hợp.
Trong lúc cô đang hối hận vì bản thân nói chuyện không suy nghĩ trước thì lại nghe thấy Vu Đồ nói: “Tôi dẫn cậu theo cũng được, nhưng cậu dám đi sao?”
Kiều Tinh Tinh sững người lại, cùng lúc nhìn thấy được bản mặt hối hận vì lời nói sai của anh.
Hai người ngại ngùng nhìn nhau, cô vội vàng tiễn Vu Đồ đi: “Đi chơi vui vẻ, bye bye.”
Cũng cùng là một buổi họp mặt thế nhưng lần này Vu Đồ cảm thấy thoải mái hơn. Mọi người cùng cạn ly với nhau, đồng nghiệp Tiểu Hồ cảm khái rằng: “Năm nay cũng vẫn là những người của năm xưa.”
Đại Mãnh nói: “Nhưng năm sau sẽ không còn là người của năm nay nữa rồi, Vu Đồ bước vào giới đầu tư, vào cái thế giới xa hoa đó, cậu ấy còn có thể thuần khiết được như chúng ta nữa hay sao?
“Như vậy không phải là nhóm chúng ta thiếu mất một người rồi sao?”
“Nói không chừng lại có thêm một lão Quan nữa đấy.”
Vu Đồ sững người: “Lão Quan làm sao rồi?”
Tên thật của lão Quan là Quan Tại, là tiến sĩ từ Mỹ trở về, cũng là lãnh đạo thiết kế giống như Vu Đồ. Vu Đồ mới còn trẻ như vậy mà được trở thành phó lãnh đạo thiết kế, một phần cũng nhờ vào đề cử của lão Quan.
“Chị dâu đang náo loạn đòi ly hôn với anh ấy đấy.”
“Làm sao có thể?” Lão Quan và bà xã ân ái với nhau vô cùng, nếu không bà xã của anh ta đã không bỏ công việc lương cao ở Mĩ mà về nước.
“Sao lại không thể, cậu chỉ vừa đi thì công việc của anh ấy lại tăng nhiều hơn gấp đôi, thời gian tăng ca kéo dài hơn, ngày nào cũng không thấy chồng đâu, chị dâu còn có thể không tức giận được hay sao?”
Vu Đồ chau mày lại: “Những người còn lại đâu rồi? Trước khi tôi đi còn có hai người khác nữa mà.”
Đại Mãnh nói: “Nhiều người thì có ích lợi gì đâu chứ, không phải cậu là người hiểu rõ điều này nhất hay sao? Hơn nữa cậu nghĩ xem với tính khí kiêu ngạo của lão Quan thì ngoài cậu ra, anh ấy còn có thể xem trọng thêm ai khác được nữa không, tất nhiên không hài lòng thì chỉ có thể tự thân vận động thôi.”
Vu Đồ trầm mặc lấy ra một điếu thuốc từ trên bàn.
“Các cậu đừng nói bừa.”
Một đồng nghiệp khác nói: “Lão Quan đã giải quyết xong chuyện với chị dâu từ lâu rồi, hôm nay còn khoe buổi sáng tình yêu với tôi nữa đấy.”
“Đúng đó, Đại Mãnh chỉ ghen tị thôi mà.”
Đại Mãnh hừ một tiếng, mọi người lại vui vẻ trở lại. Tiểu Hồ nhớ tới cái gì đó, nói: “Phải rồi lão Vu, tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu đây, tôi cảm thấy điều này sẽ giúp ích được cho tôi.”
Vu Đồ còn chưa mở miệng trả lời thì Đại Mãnh đã lên tiếng: “Nào nào, hai người các cậu, không được phép quên phải giữ bảo mật đấy, không được bàn luận đến kĩ thuật trong công việc khi đang ở bên ngoài.”
“Tôi bàn luận với lão Vu về kĩ thuật của nước ngoài không được hay sao? Không thì về sau còn có chủ đề nào có thể bàn luận với cậu ấy được nữa đây? Bàn về giá thành nhà cửa à?”
Hai người họ lại bắt đầu tranh cãi với nhau, ánh mắt của Vu Đồ dần tối lại. Nghề nghiệp của bọn họ có chế độ bảo mật vô cùng nghiêm ngặt, mặc dù bước ra khỏi công ty rồi nhưng họ vẫn không thể nhắc đến những phương diện về vấn đề kĩ thuật nữa.
Đợi sau khi anh rời đi, đại khái chỉ có thể đọc được một số tình hình từ trên báo mà thôi.
Anh dựa lưng vào ghế, cúi đầu châm điếu thuốc.
Kết thúc bữa ăn đã là 8 giờ rồi, bọn họ đều muốn nhân cơ hội này thư giãn một lát, tiếp tục đi karaoke. Vu Đồ lại cảm thấy có chút mất hứng, đành đứng lên chào mọi người rồi đi về trước.
Chỗ hẹn của bọn họ hôm nay gần với chỗ đổi tiền tệ Hồng Kông, phía bên dưới chính là tuyến tàu điện ngầm số 1.
Bên trong tàu điện ngầm vẫn đông đúc người như bình thường.
Đây đúng là một thành phố kỳ diệu. Từ phía Nam đến Sân Trang đổi sang tuyến số 5 sẽ đến thành phố hàng không vũ trụ Chuyên Kiều, từ phía Bắc đến Quảng trường Nhân dân đổi sang tuyến thứ 2 sẽ đến trung tâm tài chính Lục Gia Chủy.
Hai hướng ngược nhau, một bên yên tĩnh, một bên lại vô cùng náo nhiệt.
Giống như hai ngã rẽ của đời người.
Cứ hết một chuyến lại thêm một chuyến tàu rời đi, Vu Đồ đã đứng rất lâu trong đám đông.
Kiều Tinh Tinh đang luyện game ở nhà.
Vốn dĩ cô không có hứng thú gì đối với ngày lễ độc thân, nhưng cứ nghĩ đến lúc này Vu Đồ đang cùng bạn của anh ăn chơi thoải mái, cô lại đáng thương một mình cày game thì cảm thấy thật đáng đau buồn cho kiếp FA của mình.
Nhưng không biết là do những cao thủ đều đi chơi lễ hết rồi hay là do những kẻ độc thân không muốn chơi, Vương Chiêu Quân của cô liên tục thắng lớn mấy ván liền, thành tích tương đối tốt.
Thế là cô chụp ảnh lại đăng lên Weibo của mình, phần lớn mọi người đều khen là nữ thần chơi thật siêu.
Nhưng mà cũng có một số người rất đặc biệt.
Ví dụ như lời nhắn này—
Vợ nhỏ xinh đẹp Đô Đô: Nữ thần nhà tôi đẹp như thế, có tiền như thế, cũng ốm như thế nhưng mà ngày lễ độc thân cũng chỉ có thể chơi game online… Tôi thì không đẹp, lại còn mập, cũng chẳng có tiền nhưng tôi lại có chồng nha...╮(╯▽╰)╭
… Đây nhất định là fan ruột của cô rồi.
Người vừa đẹp vừa ốm - Kiều Tinh Tinh cô đây lại ấm ức mở ván đấu mới, kết quả đang lúc đấu hội thì Vu Đồ lại gọi điện đến. Kiều Tinh Tinh lập tức ngắt máy, đợi đánh xong ván này mới gọi lại cho anh.
Vừa bắt máy, Vu Đồ liền nói: “Cậu lại chơi Vương Chiêu Quân rồi sao?”
“… Cậu còn đem theo cả máy giám sát nữa sao?”
“Chỉ vừa mới nhìn một chút thôi.” Phía bên kia giống như cười một cái, sau đó hỏi: “Có muốn ra ngoài chơi một chút không?”
Kiều Tinh Tinh kinh ngạc lập tức đứng phắt dậy: “Cậu đang ở đâu?”
“Dưới lầu.”
Kiều Tinh Tinh vui vẻ chạy xuống dưới.
Vu Đồ thấy cô toàn thân trang bị kín mít, anh cảm thấy vừa buồn cười nhưng lại có chút thoải mái.
Kiều Tinh Tinh hào hứng hỏi: “Sao cậu lại quay về rồi? Nơi tụ họp của mấy cậu cũng ở gần đây sao?”
Thật ra Vu Đồ cũng rất muốn tự hỏi bản thân vấn đề này.
“Cứ cho là như vậy đi.” Vu Đồ nói: “Họ muốn đi karaoke, còn tôi thì lại chẳng có hứng thú.”
“Ồ, vậy chúng ta đi đâu đây?”
Vu Đồ nghĩ nghĩ: “Xem phim nhé?”
Ở gần đây có một khu trung tâm thương mại, tầng hầm có rạp chiếu phim. Hai người cùng đi bộ đến đó, vừa đi vừa cầm điện thoại tìm kiếm xem nên coi bộ nào.
“Bộ này thế nào?” Vu Đồ chỉ một bộ văn nghệ tình yêu, có lẽ con gái thích coi mấy thể loại như thế này.
Kiều Tinh Tinh liếc mắt một cái: “Không được, có phải cậu cố tình không đấy hả? Ai cũng biết tớ và nữ chính của bộ phim này không hợp nhau mà.”
Vu Đồ: “… Tôi không hiểu biết gì nhiều về giới của các cậu.”
Vu Đồ xem lại lần nữa, đề xuất bộ phim toàn đàn ông đóng: “Còn bộ này thì sao?”
“Ây, bộ này chắc là hay lắm đây. Nhưng mà nam chính phim này vừa chia tay bạn gái của anh ấy, mà vừa hay bạn gái của anh ấy lại là bạn thân của tớ.” Phim có hay đi chăng nữa cũng không thể phản bội bạn thân được.
Vu Đồ: “…”
Anh nhét điện thoại vào tay cô: “Thế thì cậu tự mình chọn đi.”
Kiều Tinh Tinh đã rất quen thuộc với điện thoại của Vu Đồ, kéo lên kéo xuống xem: “Hay là chúng ta đi xem phim hoạt hình đi, chỉ còn mỗi chỗ ngồi bên lối đi thôi… Cậu đưa vân tay đây.”
Cô nhanh chóng chọn xong chỗ ngồi, sau đó đứng lại giữ điện thoại cho Vu Đồ ấn vân tay thanh toán tiền, cô nhất thời quên mất có thể trực tiếp đưa điện thoại cho Vu Đồ cầm.
Vu Đồ cũng không cầm lại điện thoại, chỉ cúi đầu xuống, nhẹ nhàng ấn lên màn hình điện thoại.
Trong khoảnh khắc đó, Kiều Tinh Tinh cảm thấy bản thân cũng bị ấn nhẹ một cái, có chút ngứa ngáy trong lòng, cô ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn vào ánh mắt của Vu Đồ.
Dường như trải qua rất lâu, hoặc cũng chỉ trong giây lát, Vu Đồ cầm lại điện thoại của mình.
Anh nhìn thời gian: “Chúng ta phải đi mau lên, còn 15 phút nữa thôi.”
Hai người không nói gì với nhau nữa, chỉ yên lặng đi đến rạp chiếu phim. Sau khi bước vào trong khu thương mại, Vu Đồ đột nhiên nói: “Chúng ta chia ra đi.”
Kiều Tinh Tinh sững người.
“Đừng nhìn về phía sau, có người đi theo chúng ta.”
Sau đó anh nhanh chóng bước qua cô. Một lúc sau, Kiều Tinh Tinh nhận được tin nhắn mã vạch vé xem phim từ Vu Đồ.
Vu Đồ: Cậu đi lấy vé rồi vào trước đi.
Tinh Tinh: Hình như phải lấy một lần cả hai vé, sao cậu vào được đây?
Vu Đồ: Đến rạp chiếu phim tôi sẽ nói cho cậu.
Kiều Tinh Tinh cảm thấy bản thân được xem một bộ phim như vậy thật sự quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ đi mà, cô đi lấy vé trước. Sau đó theo sự chỉ dẫn của Vu Đồ đặt tấm vé còn lại lên trên một cái bàn trống rồi tự mình đi vào trước. Quả thật tình tiết y như bộ phim gián điệp cô từng đóng!
Bước vào rạp chiếu phim, vừa ngồi vào ghế, đèn lập tức được tắt đi, trên màn hình lớn bắt đầu chiếu quảng cáo. Nhìn ghế bên cạnh vẫn đang trống không, Kiều Tinh Tinh có chút gấp gáp, không phải vé bị người khác lấy rồi đấy chứ?
Cô lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn, còn chưa gửi được thì trước mắt bỗng nhiên tối đi. Bóng hình của một người xuất hiện bên cạnh cô, trong bóng tối lờ mờ, người đó cúi xuống thấp giọng hỏi: “Chỗ này có ai ngồi không? Tôi nhặt được một vé xem phim ở trên bàn.”