Ba Thương Con

Chương 15: Khai giảng

Sau tháng bảy, thời tiết càng ngày càng nóng.

Hà Lộc từ Hawaii trở về thì trở nên không thích ra cửa, chỉ thích ngồi ở nhà có điều hòa thổi. Tần Duệ sợ con trai nhàm chán, mua cho cậu máy chơi game, sai lão tứ lão ngũ bồi chơi. Mình thì mang Ngụy Dương cùng Hạ Đường đi xử lý đấu thầu miếng đất ở ngoại ô.

So với chơi game, Hà Lộc cảm thấy càng thích nghe hai chú mắng chửi người hơn. Mỗi ngày dì giúp việc chuẩn bị trái cây với điểm tâm ngọt, ba người ngồi chơi trên sô pha xèo cái đã hết một buổi trưa.

Mãi đến có một ngày, Tần Duệ từ bên ngoài trở về, thấy lão tứ lão ngũ cầm trò chơi tay miệng phun thô tục chửi bậy như hát. Ở phía sau bọn họ, đứa nhỏ ngồi dựa lưng sopha dù ngây thơ mờ mịt không hiểu vẫn cười ngây ngô. Ngay lập tức, mặt hắn đen như đít nồi.

Lúc mình nói tục không cảm thấy gì, từ góc độ người ngoài cuộc đứng xem mới biết việc này nghiêm trọng bao nhiêu. Tần Duệ tưởng tượng đến hình ảnh đứa nhỏ dùng khuôn mặt hồn nhiên thiện lương nói ra một câu “đệt mẹ mày” đã làm hắn tức ngực hít thở không thông. Từ ngày đó bắt đầu, không chỉ có Tần Duệ tự mình chú ý, mà tất cả các chú ở trước mặt Hà Lộc cũng đều bị lệnh nghiêm cấm nói tục.

Vui sướиɠ khi chơi game cũng giảm bớt nhưng biện pháp đối phó có rất nhiều. Cuối cùng, lão tứ và lão ngũ cũng luyện thành bí kỹ mắng chửi người không mang theo chữ thô tục. Trình độ văn hóa đề cao một cấp độ.

Hà Lộc nhận được thư thông báo trúng tuyển của trường chuyên cấp 3 tư lập là lúc giữa tháng 8. Tần Duệ luyến tiếc con trai xa mình cho nên rời nhà đến một khu nhà gần trường nhất.

Vì để toàn bộ học sinh mặc thống nhất trang phục ở đại hội khai giảng năm học mới, đồng phục sẽ được gửi đến nhà tân sinh một tuần trước khai giảng. Cấp 3 Thanh Hòa tuy là tư lập nhưng đồng phục không khác trường học công lập là mấy. Trang phục mùa hè là áo sơ mi màu trắng ngắn tay áo xứng quần tây. Trang phục mùa đông là quần áo thể dục với áo khoác.

Từ khi mặc vào buộc ngực thì khi hè đến, Hà Lộc không dám mặc quần áo sáng màu, sợ bị người phát hiện buộc ngực bên trong. Hiện giờ cậu bắt buộc phải mặc đồng phục, buộc ngực sẽ bị lộ, cảm thấy rất khó xử. Cuối cùng, cậu đành mặc thêm một cái áo ba lỗ giữa áo buộc ngực cùng áo sơmi để che đậy. Thân thể bị 3 lớp áo bao vây mà thời tiết cực nóng, cậu chỉ cần đi ra phạm vi điều hòa thổi hơi lạnh là lập tức mồ hôi tuôn như mưa.

Người khác nhìn không ra cái gì nhưng Tần Duệ thì trong lòng sáng như gương. Con trai trong ngoài bọc ba tầng, ở nhà không sao cả, trên đường đi học cũng có xe đón đưa nhưng ở phòng học thì không dễ chịu như thế. Hắn suy tư một phen, gọi điện thoại cho người quen.

Khai giảng ngày đó, Tần Duệ mang theo một đám đàn em tự mình đưa con trai đến tận phòng học. Sau đó, hắn xoay người đi văn phòng hiệu trưởng uống trà.

“Cảm tạ tổng giám đốc Tần quyên tặng cho trường chúng tôi rất nhiều điều hòa, giúp toàn thể học sinh có thể hưởng thụ hoàn cảnh học tập càng thêm ưu việt.” Hiệu trưởng Trần và Tần Duệ cũng coi như quen biết đã lâu, giờ phút này ông ta cười đến thấy răng không thấy mắt.

“Đều lắp xong chưa? Mau mở ra, cho mấy đứa trẻ đỡ nóng.”

Ông ta đặc biệt pha trà Long Tỉnh, lấy đồ áp đáy hòm ra mời bạn lâu năm uống. Tần Duệ một ngụm hốc hết một chén còn ngại không giải khát.

“Buổi sáng làm gì nóng lắm đâu? Buổi chiều lại mở, toàn trường có trăm phòng học. Cậu có biết một ngày phí hết bao nhiêu tiền điện không?” Trần hiệu trưởng đau lòng mà thu hồi lá trà, ném cho Tần Duệ một chai nước khoáng: “Cậu là cái thằng quê mùa, trà cũng không biết uống. Chả hiểu sao lại sinh ra đứa con trai trắng nõn, ngoan ngoãn.”

“Ông thì biết cái gì, tiền điện mới hết có bao nhiêu? Tôi trả hết.”

Hắn quyên điều hòa cho trường học vì làm con trai nhỏ ở phòng học thoải mái hơn. Kết quả lão già keo kiệt này vì tiếc tí tiền điện thế mà không mở ra. May mắn là hôm nay hắn ở lại đây. Không thì cục cưng của hắn sẽ phải chịu bao nhiêu tội?

“Ha ha, đang chờ những lời này của cậu đấy.”

“Cái đồ vắt cổ chày ra nước, giúp tôi chiếu cố con trai nhiều vào! Nếu có đứa nào bắt nạt con tôi, tôi thu thập ông đầu tiên.”

“...” Trên đời đúng là không có cơm trưa miễn phí.

Hà Lộc không ngờ phòng học được lắp điều hòa. Sau khi tan học về nhà, chuyện thứ nhất cậu làm chính là chia sẻ vui sướиɠ của mình với ba.

Tần Duệ nhìn khuôn mặt nhỏ hưng phấn của con, cũng nở nụ cười theo: “Học cả ngày, sao còn tinh thần như thế?”

“Đi học không mệt.” Hà Lộc nhận thấy mình quá hưng phấn, ngượng ngùng mà cúi đầu lùa cơm hai cái. Mới lên cấp 3, tất cả đều là bạn học cùng tuổi, mọi người còn không chia nhóm nhỏ, có thể thân thiện bình đẳng ở chung. Việc này với cậu mà nói còn vui vẻ hơn phòng học có điều hòa.

“Sinh nhật cục cưng sắp đến rồi, có muốn quà gì hay không? Con muốn cái gì ba cũng cho.” Tần Duệ gắp cho con trai một khối xương sườn, cười có thâm ý khác.

“Không muốn cái gì cả, được ở cùng với ba đã rất vui vẻ rồi.” Hà Lộc không nghĩ tới ba sẽ ghi tạc sinh nhật cậu trong lòng. Vì năm trước, Tần Duệ cũng không tổ chức sinh nhật cho chính hắn. Cậu cho rằng ba không để bụng mấy cái này.

“Cho dù sinh nhật qua đi, ba mãi mãi ở bên cục cưng.” Hắn cố gắng che giấu du͙© vọиɠ trong mắt: “Nhưng sinh nhật mười sáu tuổi của cục cưng, phải tổ chức.”

Đứa nhỏ cười ngọt ngào với ba: “Thế thì ba quyết định là được, con thế nào cũng được.”

Còn một tháng nữa đến sinh nhật Hà Lộc.

Tin tức "cậu chủ nhỏ tập đoàn Duệ Tinh tổ chức yến tiệc mừng sinh nhật" đã lặng lẽ truyền lưu toàn bộ vòng thượng lưu của thành phố Z.