Kỳ thi đi qua, Hà Lộc nghênh đón kỳ nghỉ hẳn hai tháng, không cần nghe giảng bài, không cần ôn tập, không có bài tập về nhà.
Làm gì để vượt qua mùa hè dài đằng đẵng thế này? Hai cha con lần đầu tiên có ý tưởng khác nhau.
Hà Lộc muốn lợi dụng kỳ nghỉ để chuẩn bị chương trình học cấp 3. Cơ sở tri thức của cậu không tính vững chắc. Kiến thức 3 năm cấp 2 mà cậu chỉ dùng thời gian có nửa năm để hấp thu. Cậu thi tốt đều là nhờ các giáo viên dạy ở nhà ưu tú, áp đúng không ít đề.
( * Bên Trung cấp 2 có 3 lớp 7,8,9 )
Trên thế giới này, tại sao lại có người thực tình, nhiệt tình yêu thương học tập như thế? Là người chưa tốt nghiệp cấp 2 nên Tần Duệ vĩnh viễn không cách nào lý giải. Đặc biệt người này là con mình càng cảm thấy vớ vẩn. Kỳ nghỉ thì nên đi vui chơi, học tập sao quan trọng bằng chơi được?
Dù tư tưởng khác nhau nhưng cũng không tạo ra bao nhiêu bọt nước bởi vì con trai nhỏ luôn luôn nghe lời.
Tần Duệ ôm con trai, bàn tay vung lên. Bọn đàn em không làm việc đàng hoàng thì thôi còn kéo người luôn chịu thương chịu khó là lão tam cùng đi. Toàn bộ tung ta tung tăng theo lão đại đi du lịch, hưởng thụ.
Tháng bảy cũng không phải mùa du lịch thịnh vượng ở Hawaii. Đoàn người đến đảo Oahu ở Hawaii khi mặt trời còn chưa lặn.
Tần Duệ ở trên đảo có chính mình bất động sản, nằm ở khu biệt thự tốt nhất trên đảo Oahu.
Biệt thự xây trên khối đất dốc, tầm nhìn rộng lớn, trong nhà bố cục hợp lý, hơn 60% không gian có thể trực tiếp nhìn đến cảnh biển, còn có sân rất lớn bên ngoài.
Hà Lộc đứng trước khung cửa sổ. Ảnh ngược của ánh nắng chiều đỏ như máu trên mặt biển tĩnh nặng đẹp đến nỗi làm người hít thở không thông.
“Thích không?” Tần Duệ đi đến bên người con trai đang ngắm cảnh sững sờ, giơ lên khóe miệng.
“Thật là xinh đẹp!” Đứa nhỏ hưng phấn, kinh ngạc, thốt ra lời khen ngợi.
Ánh chiều tà buổi hoàng hôn mạ lên khuôn mặt nhỏ nhỏ tinh xảo một vầng sáng nhàn nhạt. Ánh mắt người đàn ông ngậm cười, trìu mến. Hắn thấp giọng nói: “Đúng thật là xinh đẹp.”
“Ba ơi, chúng ta khi nào đi bờ biển ạ?” Lúc trước đi Nhật Bản đã bắt đầu mùa đông nên cậu còn chưa từng đi biển.
“Bắt ba sai lão ngũ giúp con khiêng nửa cái vali sách đến đây, bây giờ không nghĩ đọc sách nữa hả?” Tần Duệ cười trêu ghẹo.
Không ngờ mình trộm nhét sách vào vali đã bị ba phát hiện, mặt cậu dần nóng lên. Cậu cầu xin mang theo ngữ điệu làm nũng: “Để đấy con xem sau, tới cũng tới rồi...”
Thanh âm mềm mại làm Tần Duệ nhũn cả nửa người. Hắn duỗi tay ôm con trai, không khống chế được hôn khuôn mặt non mềm, nói với ngữ khí sủng nịch: “Cục cưng thích đi lúc nào thì đi lúc ấy.”
Cha đột nhiên có hành động thân mật làm Hà Lộc cũng phòng ngừa không kịp. Cậu giơ tay che lại chỗ bị ba hôn, sững sờ hồi lâu. Bất giác cả người đỏ từ đầu đến chân.
“Cục cưng, sao da mặt con lại mỏng như thế? Ba hôn một cái cũng xấu hổ thành thế này?” Tần Duệ thuận thế sửa lại xưng hô. Trong lòng vô cùng kích động nhưng trên mặt không hiện ra chút nào, bình tĩnh lấy cớ: “Giữa cha con vốn nên thân mật hơn.”
“Dạ...” Hà Lộc thẹn thùng cúi đầu, không dám nhìn mặt ba. Tay nhỏ lặng lẽ ôm lấy eo hắn.
Sắc trời dần tối, không thích hợp làm bất kỳ hoạt động trên biển nào, mọi người ăn cơm chiều xong thì từng người về phòng nghỉ ngơi. Trước khi ngủ, Tần Duệ lợi dụng lý do hồi chiều kia lừa con trai được một cái hôn ngủ ngon. Một đêm an giấc.
Thời tiết sáng sủa thích hợp ra bờ biển nghịch nước.
Hà Lộc thay quần đùi cùng áo khoác có mũ, xách theo thùng nước nhỏ bằng nhựa đi ra cửa phòng, đυ.ng phải Tần Duệ chỉ mặc mỗi quần bơi cũng từ phòng cách vách phòng đi ra. Người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn, dáng người cao to, làn da màu mật, cơ bắp đường cong rõ ràng, hơi hơi phồng lên độ cung hoàn mỹ.
“Ba.” Hà Lộc không cẩn thận quét mắt đến dưới háng căng đầy của hắn làm cậu xấu hổ, tai ửng hồng.
“Sao còn mặc quần áo? Đi bờ biển chỉ có mấy bước, về đổi lại rồi đi.” Biết rõ con trai lý do khó nói, Tần Duệ vẫn không nhịn được muốn trêu đùa một phen.
“Con không biết bơi...” Cậu chỉ nghĩ đi bờ biển nhặt vỏ sò, đào hạt cát.
“Sợ cái gì? Ba dạy con.” Tần Duệ tiến lên một bước, làm bộ muốn giúp con trai cởϊ qυầи áo.
"Con... Con sợ nước... Không muốn học...” Hà Lộc hoảng loạn né tránh bàn tay to. Cậu quýnh lên, hai mắt đong đầy nước trông đáng thương, càng làm hắn muốn bắt nạt.
“Đàn ông con trai, làm gì có ai không dám học bơi lội? Mau cởϊ qυầи áo ra.” Tần Duệ ngoài miệng tỏ ra hung nhưng tay lại rất cẩn thận. Con trai có làn da vừa trắng vừa mềm, dùng sức một tí sẽ lưu lại dấu vết.
“Đừng... Con không muốn học....” Cậu cực kỳ ủy khuất, túm chặt cổ áo, không chịu buông tay.
“Đến bờ biển, con phải học.” Tần Duệ nỗ lực nghẹn cười giả bộ nghiêm túc, chỉ cảm thấy con trai quá đáng yêu.
Hà Lộc đã sớm không sợ Tần Duệ. Giờ phút này, cậu giống con cá chạch không ngừng vặn vẹo ở trong lòng ngực hắn: “Con không học...”
Hạ thể bị mông đứa nhỏ cọ vài cái. Tần Duệ mới không tự nhiên đình chỉ trêu đùa, vỗ nhẹ mông cậu: “Yêu kiều.”
Đứa nhỏ dẩu miệng tùy ý ba cậu nắm tay đi. Một lát sau, cậu bị mấy thân thể nam tính toàn cơ bắp lóe hoa mắt.
Hội người lớn đều mặc mỗi cái quần bơi trên người, hoặc đứng hoặc ngồi mà nói giỡn ở đại sảnh. Ngay cả Hạ Đường nhìn qua gầy yếu nhất thì trên bụng cũng có chỉnh tề sáu khối cơ bụng.
Thấy Hà Lộc mặc kín mít, lão ngũ cường tráng phì cười nói: “Đi bờ biển còn mặc nhiều như thế. Đều là đàn ông, thẹn thùng cái gì?”
“Người ta thích mặc như thế nào thì kệ người ta, nói nhiều cái dắm!” Tần Duệ đá lão ngũ một cước.
Hà Lộc quay đầu nhìn về phía ba. Đôi mắt nhỏ phảng phất đang nói “Ba vừa nãy so với chú năm còn quá đáng hơn!”
Tần Duệ giả vờ không hiểu, lại đập mông con trai: “Đi mau.”
Ý thức được vừa nãy ba trêu đùa mình, cậu lẩm bẩm một câu, tiếng cực nhỏ: “Quá đáng!”
Nhưng khi cậu đi bờ biển thì nhanh chóng lại vui vẻ.
--------------------------------------------------------------
Tiểu Lộc: Ba quá đáng lắm!
Lão Tần: Cục cưng, đừng nóng giận, ba còn có thể quá đáng hơn!
Tiểu Lộc:???
Lão Tần ( cởi thắt lưng ): Ba lập tức quá đáng cho con xem... ( bị tác giả kịp thời che miệng kéo đi )
Mỗi ngày đều ở bên lề vi phạm đạo đức, điên cuồng thử! ╮(╯▽╰)╭