Do sự kiện họp phụ huynh cùng tính đặc thù của thân thể con nên sau khi về nước, Tần Duệ trực tiếp mời thầy về nhà dạy học cho Hà Lộc. Hoc bạ còn giữ ở trường nhưng không cần đến trường đi học. Nửa năm sau, cậu tham gia kỳ thi thì lên luôn cấp 3 đi học với bạn cùng lứa tuổi.
Hà Lộc không có ý kiến gì với sắp xếp của cha cả. Mỗi ngày, cậu ngoan ngoãn ở nhà, nghe các thầy giáo dạy riêng giảng bài, nghiêm túc học tập.
Tần Duệ vừa đi chơi một chuyến trở về đã nhận được đơn sinh ý lớn. Hắn không thể không gác lại việc tìm nữ nhân. Suốt một tháng, ngày nào hắn cũng đi sớm về trễ, bận rộn chân không chạm đất, mới xử lý xong mọi việc.
Đêm khuya, Tần Duệ về đến nhà, theo thói quen tắm sạch một thân mùi rượu. Hắn định đi nhìn con trai một cái nhưng không ngờ con trai nhỏ luôn luôn ngủ sớm mà bây giờ vẫn còn tỉnh.
“Ba?” Hà Lộc giơ tay định tắt đèn thấy hắn lại rụt về ngay. Cả người chui vào trong chăn chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ xinh đẹp. Cậu hơi ngây ngốc nhìn nam nhân đứng ở cửa.
“Sao còn chưa ngủ?” Tần Duệ bước vào phòng ngủ, ngồi ở mép giường. Cái bóng to lớn phủ lên người đứa nhỏ, đem cậu hoàn toàn bao trùm.
Hà Lộc lặng lẽ quấn chăn chặt hơn: “Vừa mới dậy đi WC.”
Nghe được hai chữ “WC”, Tần Duệ lại bắt đầu miên man suy nghĩ. Con mình đi WC là dùng phía trước vẫn là phía sau? Lúc trước chỉ lo xem bướm mà không chú ý xem có niệu đạo hay không.
Thấy cha trầm mặc không hề mở miệng thì Hà Lộc do dự, bất an. Cậu thò ra một bàn tay từ trong chăn, nhẹ nhàng đυ.ng vào mu bàn tay hắn: “Ba ơi.”
Cảm nhận được tâm tình muốn thân cận mình của con trai, trái tim hắn như bị lông chim nhẹ cào, nổi lên rất nhỏ ngứa ngáy. Trở tay nắm lấy chỉ tay nhỏ kia, Tần Duệ nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
Hà Lộc đỏ mặt lắc đầu. Bàn tay ba vừa to vừa ấm. Nếu có thể nắm tay mình sớm hơn thì tốt rồi.
“Nhớ ba không?” Tần Duệ một tay chống ở bên gối. Khuôn mặt lộ ra một cái tươi cười đẹp trai.
“Nhớ...” Ôn nhu hiếm thấy từ ba làm mũi Hà Lộc lên men: “Ba toàn bận thôi.”
Bộ dáng đứa nhỏ ngoan ngoãn ủy khuất như vuốt mèo trêu chọc trái tim người đàn ông. Ban đầu, vì sao cảm thấy con trai phiền nhỉ? Đúng là có mắt như mù! Tần Duệ không nhịn được bò lên giường, đem cả đứa nhỏ cùng chăn ôm vào trong l*иg ngực: “Ngoan, ba ngủ với con.”
“Ba ơi, phải đắp chăn, không thì sẽ bị cảm lạnh.” Hà Lộc do dự vẫn nhỏ tiếng nhắc nhở. Mùa đông đã đã bắt đầu nhiều ngày. Nhiệt độ không khí ban đêm thấp hơn ban ngày rất nhiều.
Trong phòng có máy sưởi. Tần Duệ lại thuộc thể nhiệt. Hắn không thấy lạnh tí nào nhưng vẫn phối hợp cởϊ áσ ngủ ra, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chui vào ổ chăn.
Như là ôm lấy cái lò sưởi lớn, Hà Lộc co đôi tay ở trước ngực, không lâu đã nặng nề ngủ.
Sáng sớm, Hà Lộc bị trướng đau ở ngực làm bừng tỉnh.
Sau khi trở về từ Nhật Bản, bộ ngực bắt đầu hơi đau. Gần đây, vυ' cậu phồng lên càng ngày càng giống con gái. Cậu chỉ cần mặc hơi đơn bạc sẽ thấy trước ngực rõ ràng có độ cung, cũng may thời tiết chuyển lạnh, mặc nhiều hơn thì cũng không ai hoài nghi. Hà Lộc không muốn ai biết thân thể mình biến hóa, âm thầm khẩn cầu bộ ngực phát dục nhanh kết thúc đi, đừng làm cậu càng thêm quái dị.
Tối hôm qua lúc Tần Duệ vào phòng mà cậu vẫn thức, nguyên nhân chính là vì ngực đau không ngủ được. Hiện tại, cậu lại bị đau tỉnh, mở mắt ra thấy cơ ngực ba rắn chắc cường tráng thì càng thống hận thân thể của mình hơn. Vì sao không giống như ba? Thân thể bất nam bất nữ như này, nếu ba phát hiện thì còn muốn mình không?
Hà Lộc không dám nghĩ nữa, nhẹ nhàng hít hít cái mũi. Cậu không nhịn được lặng lẽ đem ngực dán vào thân thể của ba, nhẹ cọ, muốn giảm bớt đau đớn.
Tần Duệ nhắm nghiền hai mắt, tận lực thả lỏng thân thể không cho con trai nhỏ phát hiện hắn đã tỉnh ngủ. Đầu óc toàn là bốn chữ “Con trai mọc vυ'”. Dươиɠ ѵậŧ tí nữa chọc thủng chăn.
Lúc ăn cơm, Tần Duệ còn không ngừng dư vị cảm giác mềm mại trên cánh tay mình. Hà Lộc ngồi ở đối diện hơi khom lưng, miệng nhỏ ăn bánh quẩy.
Tâm tư muốn ở nhà bồi con trai nháy mắt tiêu tán. Mẹ nó, lại trì hoãn không tìm nữ nhân thì mình điên mất thôi, gây ra lỗi lớn không thể vãn hồi thì xong đời!
-------------------------------------------------------------------
Lão Tần: "Con trai mọc vυ', con trai mọc vυ'! Thật là có phúc khí!"
Bé Lộc: "Ba ơi, con không muốn loại phúc khí này " :((
Lão Tần: "Đứa nhỏ ngốc, ai nói con? Ba là nói ba có phúc khí!"
Bé Lộc: "..."