Đám người mất hai giờ ngồi du thuyền xuất phát từ cảng Đông Kinh đến khu du lịch tư nhân của Cận Đằng.
Đề phòng tình huống Hà Lộc bị say máy bay như ngày hôm qua, Lý Kỳ chuẩn bị thuốc chống say xe cho cậu. Bởi vậy, khi lên đảo, trạng thái cậu khá hơn rất nhiều.
Đảo nhỏ diện tích khoảng 200 km vuông. Phương tiện trên đảo đầy đủ. Khí hậu thì mát mẻ. Hà Lộc ngồi ở xe ngắm cảnh, nhìn cái gì cũng mới lạ, kích động đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng.
Trại nuôi ngựa xây ở mội khối bồn địa nhỏ có ba mặt núi vây quanh, chiếm diện tích hơn hai mươi mẫu. Trong sân, mấy con ngựa thuần chủng xinh đẹp đang thản nhiên tản bộ.
Tần Duệ cho con trai tiếp xúc thân mật với ngựa. Hắn thấy đứa nhỏ vuốt lưng ngựa vừa hưng phấn vừa sợ hãi thì cảm thấy cậu rất đáng yêu.
Hai người thay đồng phục cưỡi ngựa và dụng cụ bảo hộ kiểu dáng giống nhau, hơi có dáng vẻ của hai cha con.
Hà Lộc lần đầu cưỡi ngựa. Huấn luyện viên riêng chuẩn bị một chú ngựa nhỏ màu trắng vóc dáng lùn hợp với cậu. Tần Duệ định tự mình ra trận chỉ đạo con trai nhưng hắn chỉ biết kỵ mà không biết giảng. Hắn chần chừ hai phút vẫn phải giao con trai cho huấn luyện viên dạy cậu thuật cưỡi ngựa. Hội người lớn cưỡi ngựa chạy chậm hai vòng quanh sân trở về, thì đứa nhỏ mới lên ngựa.
Chú ngựa nhỏ tính cách dịu ngoan, dưới sự lôi kéo của huấn luyện viên, chở cậu chậm rì rì đi ở trên đường cái. Chờ Hà Lộc đã thích ứng lưng ngựa, huấn luyện viên dạy cậu thử dùng dây cương khống chế phương hướng ngựa đi.
Trẻ con bản tính ham chơi. Lần đầu tiên cưỡi ngựa đã ngồi khoảng 40 phút. Khi xuống ngựa, hai chân cậu run rẩy không đứng được mới chợt nhận ra hạ thể khó chịu.
“Xảy ra chuyện gì?” Tần Duệ từ trên ngựa nhảy xuống, tiếp nhận con trai đang bị huấn luyện viên đỡ. Hắn bỗng nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên mình cưỡi ngựa, buột miệng thốt ra một câu: "Đau trứng."
Đứa nhỏ nghe hắn thế, ban đầu chỉ là vành mắt đỏ hồng lập tức lan ra cả khuôn mặt. Cậu tuy có cả hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nam và nữ, nhưng phía dưới không có tinh hoàn, thay vào đó là hai mảnh môi ngoài âʍ ɦộ no đủ phồng lên. Khi cưỡi ngựa, hai chân rang rộng làm âʍ ѵậŧ vẫn luôn bị môi ngoài âʍ ɦộ bảo hộ đều bị ma xát khiến cậu thấy vừa đau vừa ngứa.
Tần Duệ thấy con trai đỏ mặt không nói lời nào thì cho rằng cậu thừa nhận. Hắn nghĩ thầm con mình vốn là da thịt non mịn, ngay cả mình hồi trước cũng không chịu nổi thì đứa nhỏ hẳn là đau lắm, bèn nói: “Tại ba, quên dặn con đừng cưỡi lâu quá.”
Người từng cưỡi ngựa đều biết lần đầu tiên phải chịu tội, Cận Đằng tháo bao tay xuống, đi đến quan tâm hỏi: “Có đau lắm không?”
Hà Lộc rúc trong lòng ngực ba hận không thể tìm cái khe đất chui vào cho xong.
“Là đàn ông con trai, làm gì mà yếu đuối như thế. Trở về bôi tí thuốc, hai ngày là khỏi thôi.” Cận Đằng còn tưởng rằng đứa nhỏ đang làm nũng, thuận miệng trêu đùa.
“Ông tưởng ai cũng giống ông mình đồng da sắt à!” Tần Duệ theo bản năng phản bác. Tuy rằng hắn cũng cảm thấy con trai quá yếu ớt nhưng nghe thấy người khác nói con mình như thế, hắn rất không thoải mái.
Các hoạt động kế tiếp đã định sẵn phải hủy bỏ bởi vì Hà Lộc hành động không tiện.
Trong phòng ngủ, Tần Duệ cầm thuốc mỡ trong tay đang giằng co với con mình:“Lại đây, mau cởϊ qυầи ra, ba bôi thuốc cho con.”
Hắn không hiểu nổi, con mình rõ ràng là ngày thường rất nhát gan hay khóc nhè tự nhiên bây giờ lại trở nên bướng bỉnh như thế này?
“Con... Con tự bôi...” Hà Lộc nói tuy run rẩy nhưng ngữ khí lại rất kiên định.
“Mình con làm thế nào nhìn thấy mà bôi?” Tần Duệ trầm mặt: “Lại đây!”
“Không cần... Con tự mình bôi...” Hà Lộc giơ tay lau sạch nước mắt, không dám nhìn người cha đang phát hỏa.
Tần Duệ đi một bước, bắt lấy cánh tay con trai, định kéo người lên giường để bôi thuốc. Nhưng cậu chống cự mãnh liệt.
Hà Lộc hoảng sợ vùng thoát khỏi hắn chạy ra ngoài. Hắn lập tức nổi trận lôi đình, rống to: “Chạy cái gì! Chân còn bị thương kìa!”
“Chuyện gì thế?” Lý Kỳ từ ngoài cửa ngó vào, nhìn thấy Hà Lộc bị ngã xuống đất, đang khóc rối tinh rối mù. Gã vội chạy đến bế người lên giường, mắng Tần Duệ: “Cậu làm gì! Làm sợ thằng bé!”
“Thằng nhóc này không cho tôi bôi thuốc!” Tần Duệ cảm thấy có một ngọn lửa nhảy nhót tưng bừng trong l*иg ngực. Không ngờ đứa nhỏ này chỉ có tính tình quật cường là hoàn mỹ kế thừa gien của hắn.
“Không cho thì thôi! Thằng bé bị thương ở phía dưới, không phải tay. Tự nó bôi thuốc thì làm sao?” Lý Kỳ hạ giọng tiếp tục nói: “Thằng bé đang tuổi lớn, da mặt mỏng. Cậu tích cực thế làm gì?”
“Tự nó nhìn thấy phía dưới được à!” Tần Duệ rất buồn bực. Đều là đàn ông, lộ điểu mà thôi, cần chống cự như thế à?
“Có gương còn gì?” Lý Kỳ khuyên can mãi, rồi kéo Tần Duệ ra ngoài. Gã nhét thuốc mỡ vào tay Hà Lộc, nháy mắt với cậu.
Hà Lộc thấy ba bị mang đi, đi khập khiễng khóa trái cửa phòng. Lúc này, cậu mới dám cởϊ qυầи ra, vừa khóc vừa tự mình bôi thuốc. Lúc ngồi trên lưng ngựa, âʍ ѵậŧ cùng môi ngoài âʍ ɦộ luôn đập lên yên ngựa, tuy không bị trầy da đổ máu nhưng nhẹ nhàng chạm một cái lại đau như bị châm đâm. Cậu không biết thuốc mỡ này có thể bôi lên âʍ ѵậŧ hay không nên chỉ dám bôi một lớp thật dày lên môi ngoài âʍ ɦộ sưng đỏ và vùng trong đùi bị ma sát đến nỗi bầm máu, rồi thay quần ngủ rộng thùng thình.
Đứa nhỏ ở trong phòng đợi mãi vẫn không thấy ba trở về. Cậu thấy vừa khổ sở vừa sợ hãi, lặng lẽ rơi nước mắt. Ngụy Dương bưng cơm chiều lên, cậu chỉ ăn hai miếng. Cuối cùng, cậu khóc mệt mỏi, ôm áo khoác ba, nằm trên giường ngủ thϊếp đi.
Tần Duệ bị con trai chọc tức thì đi sân bắn súng liên tục một giờ. Sau khi hắn hết giận lại bị Cận Đằng kéo đi uống rượu. Chờ hắn uống xong trở về, con trai đã ngủ, trên mặt còn lấm lem nước mắt.
Hơi tí là khóc, mẹ nó, thật là làm bằng nước mà! Tần Duệ nhẹ nhàng sờ mặt con. Do người hắn nặng mùi rượu, đứa nhỏ cau mày hừ nhẹ một tiếng.
Người đàn ông trần trụi từ phòng tắm đi ra. Hắn bảo đảm trên người mình không có hương vị gì mới chậm rãi bò lên giường, xốc lên chăn.
Buổi chiều, đứa nhỏ này chết sống không chịu cho hắn hỗ trợ bôi thuốc, không biết có tự bôi thuốc mỡ được không? Tần Duệ giơ tay kéo quần ngủ của con xuống, lộ ra qυầи ɭóŧ in hình con vịt vàng đáng yêu. Hắn không nhịn được khẽ cười, đúng là trẻ con.
Hà Lộc ban ngày cưỡi ngựa, buổi tối lại khóc một hồi lâu nên mệt mỏi ngủ say, không phát hiện có người đang bẻ ra hai chân cậu.
Tần Duệ không dám mở đèn, sợ con trai tỉnh lại, chỉ đành mở đèn di động, chiếu bắp đùi con. Đứa nhỏ có làn da trắng nên nhìn máu bầm hai bên sườn chân có vẻ rất nghiêm trọng. Hắn nhăn chặt mày, cầm lấy thuốc mỡ đặt ở đầu giường, vụng về bôi thuốc cho cậu một lần nữa. Xong xuôi, hắn mới chú ý đến nơi riêng tư bị qυầи ɭóŧ bao bọc.
Qυầи ɭóŧ con trai là tam giác. Hắn nhìn độ cung phồng lên thì biết dươиɠ ѵậŧ đứa nhỏ không lớn nhưng mông to không ít thịt đâu. Tần Duệ dùng ngón tay nhẹ nhàng câu lấy qυầи ɭóŧ kéo xuống.
Trứng của con trai đâu???