Edit: Cacty Cat
Khi Tần Duệ biết được mình có con trai thì hắn đang ra sức cày cấy trên người phụ nữ.
“Lão đại, người đang chờ bên ngoài, anh xem...” Ngụy Dương đứng ngoài cửa, nhớ lại bộ dạng đứa nhỏ, làn da non mịn, không thể nào liên tưởng đến lão đại nhà mình được.
“Mang vào đây.” Tần Duệ không ngừng động tác dưới háng khiến người phụ nữ rên lớn. Sau một tiếng ngâm nga cao vυ't, căn phòng trở về yên tĩnh.
“Anh Tần, em đi trước nha.” Người phụ nữ kéo khóa váy lên, bộ váy liền thân bó sát màu đen quyến rũ, ỡn ẹo đi ra cửa.
Hà Lộc bị dẫn đi vào cửa vừa hay đối mặt cô, hoảng hốt rũ xuống đầu, không dám nhìn loạn.
Tần Duệ cởi trần từ phòng đi ra, miệng ngậm một điếu thuốc. Ngụy Dương chạy nhanh đến châm lửa cho hắn. Thấy bộ dáng đứa nhỏ, hắn nhíu mày: “Cậu nói cậu là con tôi?”
“Dạ... Vâng.” Hà Lộc nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông xa lạ thì cả người không khống chế được run lên.
“Có chứng cứ gì? Rất nhiều người muốn làm con tôi đấy.” Tần Duệ phun một ngụm khói lên mặt đứa nhỏ rồi nhìn từ trên xuống dưới, nhìn tới nhìn lui để đánh giá cậu. Sau đó, hắn tỏ ra hoài nghi.
“Con... Khụ khụ... Mẹ con tên Hà Mạn Dung, là mẹ bảo con đến tìm người.” Hà Lộc bị sặc khói, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn. Cậu nói nhỏ như tiếng ruồi muỗi vo ve: “Mẹ nói, nếu ba không tin, có thể xét nghiệm ADN.”
Hà Mạn Dung là gái tiếp rượu từng ngủ với Tần Duệ. Mười lăm năm trước, hắn chỉ là một thằng lưu manh, sau một đêm phong lưu với hắn thì cô mang thai Hà Lộc.
Lúc ấy, Tần Duệ còn non trẻ, chưa đủ lông đủ cánh. Hắn không ngờ lần đầu tiên khai trai đã lập tức trúng thưởng được làm cha mà hắn còn biết gì hết. Mười lăm năm sau, quà tặng là đứa con trai lại tự tìm đến cửa.
Khi nghe đến cái tên kia thì Tần Duệ đã tin một nửa. Hà Mạn Dung là người phụ nữ đầu tiên nên hắn dễ dàng nhớ ra một khuôn mặt dịu dàng trắng nõn. Hắn nhìn là biết đứa trẻ này được thừa hưởng vẻ đẹp và tính cách từ mẹ.
“Cô ấy bảo con tới tìm tôi, thế cô ấy đâu rồi?”
“Mẹ đã... Qua đời.”
Hà Mạn Dung mới được an táng mấy hôm trước. Hà Lộc nhớ đến mẹ thì vành mắt đỏ hồng. Thiếu niên chỉ vừa qua mười lăm tuổi đã cùng đường, chỉ còn chỗ dựa duy nhất là cha ruột.
Tuy trong lòng mình có chút suy đoán nhưng chợt nghe được tin này, hắn vẫn không nhịn được cảm thán một câu "hồng nhan bạc mệnh", trầm giọng hỏi: “Cậu tên là gì?”
“Hà... Hà Lộc, Lộc trong lộc hoa mai.” Hà Lộc giơ tay lau nước mắt.
Tần Duệ luôn luôn không thích nhìn người khác khóc. Hắn cảm thấy đứa trẻ này yếu đuối dễ rơi nước mắt như đàn bà, không có điểm nào giống con mình, chân mày hắn cau lại.
Dù sao vẫn phải xét nghiệm ADN. Tần Duệ xem kết quả giám định xong thì tùy ý ném nó lên bàn. Coi như là kỷ niệm người đàn bà sinh con cho mình, hắn chỉ thêm người vào sổ hộ khẩu mà không đổi tên của Hà Lộc.
Lúc 14 tuổi, Tần Duệ bước chân vào xã hội đen. Ngay sau ngày gia nhập bang đảng, hắn đã đi chém người rồi. Lão đại bang coi trọng cái khí thế tàn nhẫn ấy, cố ý bồi dưỡng hắn thành trợ thủ đắc lực của mình. Tần Duệ thay lão đại gϊếŧ người, đỡ đạn, làm con chó trung thành của gã, tận tâm suốt mười năm. Cuối cùng, gã lại tin vào lời xúi giục của kẻ khác muốn trừ khử con chó dữ này nên hắn ra tay trước, bắn một phát súng gϊếŧ chết gã luôn. Sau đó, hắn tự mình trèo lên làm thủ lĩnh. Hắn mất thêm ba năm để trở thành người đứng đầu thế giới ngầm nắm giữ toàn bộ mạch máu thành phố Z.
Hắn hiểu rằng không thể ngày nào cũng đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, loại bang phái xã hội đen thế này không tồn tại vĩnh viễn được. Tần Duệ thống nhất các thế lực ở thành phố Z xong thì lập tức tẩy trắng. Hiện giờ, hắn xoay mình biến thành doanh nhân nổi tiếng. Chỉ có mấy anh em vào sinh ra tử còn quen gọi hắn là lão đại, những người khác đều gọi là tổng giám đốc Tần, sếp Tần.
“Lão đại, đã sắp xếp ổn thỏa trường học cho bé Lộc, cấp 2, anh thấy thế nào? Không ổn thì em bảo lão tam đổi trường khác.” Ngụy Dương đưa tư liệu nhập học của Hà Lộc cho hắn xem.
“Cấp 2? Theo được không? Không phải là thằng bé không được đi học à?”
Đứa nhỏ chỉ có điểm này là giống hắn. Tần Duệ thần kinh thô, từ nhỏ không thích đọc sách, học được một năm cấp 2 thì chạy đi làm lưu manh. Một đám anh em bên người đều học không đến nơi đến trốn. Chỉ có mỗi lão tam học hết khoa chính quy. Hiện tại, hắn ném hầu hết sổ sách sản nghiệp cho lão tam quản lý. Lão tam thật thà, cần cù làm việc. Ngày nào y cũng vội đến nỗi chân không chạm đất nhưng vẫn bớt ra thời gian tự mình sắp xếp trường học cho Hà Lộc. Có thể thấy được trình độ coi trọng của y với đứa cháu trai này.
“Không phải chưa từng đi học, sau khi chị dâu bị bệnh mới phải bỏ học. Em nghe nói hồi bé Lộc học tiểu học, kỳ thi nào cũng lấy top 1 đấy!”
Ngụy Dương cũng cảm thấy có chung vinh dự. Lúc trước, có rất nhiều huynh đệ đi theo lão đại. Khi nào có người muốn kết hôn sinh con, Tần Duệ sẽ cho một khoản tiền lớn để người đó rời khỏi bang phái an cư lập nghiệp. Cuối cùng chỉ còn mấy người bọn họ và Tần Duệ là vẫn độc thân. Bây giờ, lão đại tự nhiên có thêm một đứa con trai không khác gì cũng là con trai của bọn họ. Ai nấy đều hiếm lạ cưng chiều Hà Lộc như thể bọn họ mới là cha ruột của Hà Lộc ấy.
“Tùy các cậu, việc nhỏ này thì đừng làm phiền tôi.”
Tần Duệ không hề tự giác của một người cha. Kẻ có thói quen kiếm ăn trên lưỡi đao là không thể sống an nhàn, yên ổn. Tuy rằng hắn dẫn theo một đám đàn em tẩy trắng nhưng chỉ là thuận theo biến hóa của thời đại. Rốt cuộc, không ai muốn một cuộc sống chui lủi, không thể gặp ánh sáng. Hiện tại, sản nghiệp xã hội đen của hắn vẫn giữ lại khối buôn lậu súng ống đạn dược. Tất cả đơn đặt hàng đều phải qua tay hắn. Tần Duệ coi đây là để lại cho mình một trò chơi giải trí. Đêm nay, một đơn hàng lớn yêu cầu hắn phải tự mình ra mặt.
“Chuyện con trẻ đi học quan trọng như thế, sao gọi là việc nhỏ được chứ? Chúng ta là mấy lão già quê mùa, không có văn hóa! Đứa nhỏ này không thể giống chúng ta được!” Ngụy Dương hơi bất mãn khi thấy thái độ thờ ơ của lão đại với con trai, lẩm ba lẩm bẩm nói.
“Không phải lão tam đã an bài mọi thứ rồi à? Cậu ấy là người có văn hóa nhất trong số chúng ta, nghe theo lão tam hết.” Tần Duệ vung lên tay, trực tiếp ngắt chuyện, chuyển đề tài: “Tình huống lão tứ bên kia thế nào rồi?”
“Không có dị thường gì.” Nhắc đến chính sự, Ngụy Dương có chút hưng phấn: “Đêm nay đơn này mà thành công, thể nào cũng kiếm được một khoản lớn.”
“Chỉ là giải trí một tí, ông đây thèm để mắt số tiền cỏn con ấy?” Tần Duệ từ trong ngăn kéo rút ra súng lục cùng bao đựng súng, đeo vào sau eo. Gương mặt tươi cười nhưng mắt lộ hung quang, hắn nói: “Đi.”
Hai người xuống lầu vừa hay gặp phải Hà Lộc đang đi đến phòng bếp tìm nước uống. Ngụy Dương cố gắng cười vô cùng hòa ái hỏi: “Bé Lộc, muốn lấy nước à?”
“A... Dạ, chào chú Ngụy ạ.” Hà Lộc bị dọa sợ do khí thế hùng hổ của hai người. Cậu xuýt làm rơi ly nước trong tay, nhìn thân hình cao lớn cường tráng của Tần duệ, sợ hãi hô tiếng: “Ba.”
Một tiếng “ba” này làm lòng hắn dậy lên một tầng gợn sóng mỏng manh. Giờ phút này, hắn mới có cảm giác kỳ dị là mình thật sự làm cha rồi. Hiếm khi hắn giơ tay xoa xoa đầu Hà Lộc, nói với giọng điệu nhẹ nhàng: “Ba có việc phải xử lý. Con nghỉ ngơi sớm một chút. Ngày mai, lão tam sẽ dẫn con đi trường học.”
“Vâng, ba đi đường cẩn thận.” Hà Lộc với đôi mắt đong đầy tình cảm, nhìn theo bóng dáng Tần Duệ cùng Ngụy Dương rời đi. Cậu không nhịn được giơ tay sờ nơi vừa được ba xoa, trở về phòng với tâm tình sung sướиɠ.