Cuộc Sống Cẩu Huyết Của Ta Và Phu Quân

Chương 21

Chương 21:

Edit: Tequila

Sau khi bị Giang Tầm cưỡng hôn, ta che miệng lại, nói một cách khϊếp sợ: Trước đó phu quân không có nói cho ta biết muốn cái kiểu này, ta cũng không chuẩn bị!

Giang Tầm chậm rãi nói:Cái kiểu này? Ồ? Là kiểu nào?

Chính là... Ta ngượng ngùng nói, ấp ấp úng úng muốn hàm hồ cho qua.

Vi phu cảm thấy rất hứng thú, phu nhân không ngại nói cho ta biết, kiểu này là kiểu nào? Hắn cúi đầu nhìn ta, mái tóc dài như thác nước trút xuống, chọc đến bên mặt ta, có chút ngứa ngáy.

Hắn tao nhã cười, khuôn mặt gần trong gang tấc, lại nói: Không bằng để ta nói cho phu nhân, dĩ nhiên là… cái kiểu này.

Giang Tầm hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước trên môi ta.

Ta sửng sốt như bị sét đánh: Cái đệt, thằng nhãi này lừa ta.

Giang Tầm dường như nhìn ra ta đang suy nghĩ cái gì, chậm rãi nói: Ta cũng không có lừa nàng.

Gì chớ?

Ta là đang trêu chọc nàng.

... Tình cảm phu thê của chúng ta cứ thế mà biến mất.

Cứ yên lặng như vậy một hồi, Giang Tầm lên tiếng:Mùi vị thịt thỏ lần trước của phu nhân như thế nào?

Ta suy nghĩ đến con thỏ ngày hôm đó, là chính tay Bạch Kha bắt được con thỏ hoang trong đống tuyết. Có lẽ là mùa đông lương thực tích trữ nhiều, thỏ nuôi đến trắng trắng mập mập, cả người béo núc ních. Chuẩn bị một cái nồi chứa một lớp mỡ heo, sau khi thịt thỏ được rán qua một tầng ngập dầu thì chất thịt vừa giòn vừa mềm, ăn rất ngon. Ta ăn đến no căng bụng, vừa xỉa răng vừa uống rượu trắng nóng hổi, hương vị đặc biệt ngon.

Nhưng là ta phát hiện trong lời nói của Giang Tầm có bẫy rập: Nếu như ta thừa nhận lúc hắn không ở trong phủ mà ăn được uống được, sợ là sẽ tổn thương tình cảm phu thê.

Thế là ta làm ra vẻ buồn bã: Thịt vừa già vừa dai, thật sự không thể ăn.

Vậy à, vậy tối nay vi phu xào đĩa thịt thỏ to cho phu nhân, chúng ta cùng uống rượu ngắm trăng?

Phu quân còn biết nấu cơm?

Lúc còn nhỏ bị mẫu thân vứt bỏ, lúc ăn nhờ ở đậu làm việc cho nhà người khác, đương nhiên phải học một số chuyện, không thì chết đói.

Ta ồ một tiếng lấy lòng hắn: Thường nói quân tử tránh xa nhà bếp, không hổ là phu quân của ta, không câu nệ tiểu tiết, từ nhỏ đã không giống bình thường!

Chờ một chút, hình như từ trái nghĩa của quân tử là tiểu nhân.

Quả nhiên, Giang Tầm trầm mặc nửa ngày rồi thở dài: Thôi, coi như ta chưa nói.

Ta cảm thấy Giang Tầm có thật là nhiều bí mật khó nói, động một chút lại nói thôi, nói rõ ràng ra rất khó sao?

Nhưng ta cũng không phải loại người thích truy hỏi ngọn nguồn kia. Hắn với ta có bí mật nhỏ, vậy thì cứ có thôi.

Đêm đó, Giang Tầm thật sự giữ lời, tự mình xuống bếp xào thịt thỏ cho ta.

Cách thức hắn xào thịt thỏ hơi khác với đầu bếp trong phủ, trước tiên là dùng hồi hương, gừng tỏi, rượu lâu năm các loại hương liệu ướp thịt thỏ, chờ một canh giờ sau, các gia vị đã ngấm thì cho vào nồi xào lên. Không chỉ có như thế, hắn còn hấp mấy cái bánh, dạy ta cách kẹp thịt thỏ vào ăn chung.

Ta vừa mới ngồi vào vị trí, Giang Tầm ở trong hậu viện đào ra một vò rượu ủ lâu năm, nói với ta: Ta cất đã hơn mười năm, chôn rượu xuống từ ngày ta thi đỗ, hôm nay mở ra, cùng uống với phu nhân.

Phu quân, vậy vì sao lúc trước ngươi lại chôn rượu này xuống?

Không có nguyên do gì hết, có lẽ là nhất thời cao hứng.

À. Ta không hài lòng lắm với đáp án của Giang Tầm, theo truyền thuyết bình thường đều phải có kết quả kinh thiên động địa mới phù hợp thân phận. Cũng giống như Bồ Tát vẩy cam lộ xuống, khắp nơi hạn hán đã lâu rốt cục gặp mưa. Ngay tại lúc dân chúng cảm tạ trời cao, Bồ Tát nói một câu, ta chỉ tùy tiện vẩy xuống chơi, các ngươi đừng để trong lòng.

Giang Tầm tốn nhiều thời gian hơn, hắn bỏ vào chén của ta vài cánh hoa mai, chờ hâm rượu nóng lên, lại rót lên trên, mùi rượu cùng hương hoa hòa quyện lẫn nhau tỏa ra thơm ngát.

Ta uống một ngụm nhỏ, hương vị sâu cay của rượu lập tức từ môi thiêu đốt tới dạ dày khiến thân thể trở nên ấm áp hơn.

Rượu này ủ rất tốt, chỉ là sức ngấm về sau hơi lớn, một ngụm ngấm hết lên đầu. Ta kết hợp thêm thịt thỏ, liền giống như bị nghiện, im lặng uống thêm mấy chén, rốt cuộc có chút chịu không nổi.

Giang Tầm chân nhân bất lộ tướng, uống không ít hơn so với ta, vậy mà còn chưa đỏ mặt tía tai, sắc mặt vẫn không thay đổi như cũ. Đây là lần thứ hai ta xuất hiện ảo giác bị Giang Tầm lừa gạt, chờ đến lúc ta phản ứng lại thì ta đã uống say rồi.

Sau đó xảy ra chuyện gì, ta ngược lại không nhớ rõ, chỉ là lúc ta tỉnh dậy, quần áo trên người bị lột sạch không còn một cái.

Lúc này mặt trời nhú đỉnh núi, nắng lên ba sào, đã là ngày hôm sau. Ta liếc mắt nhìn thân thể của mình, lại không dám nhìn Giang Tầm. Tay run lên, có lẽ cái này chính là say rượu mất trí nhớ trong truyền thuyết đi?

Giang Tầm thấy ta đã tỉnh, khàn giọng nói: Phu nhân tỉnh sớm vậy?

Ta nắm chặt chăn, liều chết cắn môi hỏi hắn: Tối hôm qua ta, không có làm gì phu quân chứ?

Ta biết đây là ý gì, Hoàng cô mẫu có nói qua, đây chính là ngủ. Xem ra, là ta ngủ Giang Tầm rồi.

Mặc dù chúng ta đều ngủ với nhau hơn mấy tháng, nhưng ngủ thẳng thắn thành khẩn (1) như vậy vẫn là lần đầu tiên.

(1)Ý là ngủ mà không mặc quần áo, cuổng trời.

Ài, không nghĩ tới ta lại cầm thú như thế, không có báo cho biết đã đổi cách thức, ngủ Giang Tầm. Hắn có thể oán hận ta hay không, có thể trách ta hay không?

Ta vỗ vỗ vai Giang Tầm, tỏ vẻ trấn an: Là ta ngủ phu quân, ta sẽ phụ trách.

Hử? Giang Tầm quấn lại tóc của mình, có chút hứng thú nhìn ta, tỏ vẻ muốn nghe đoạn sau.

Không báo cho biết đã cởϊ qυầи áo của chàng như vậy, là ta không đúng. Say rượu hỏng việc, thật sự không phải do ta sai. Hoàng cô mẫu của ta có nói qua, nam nữ ngủ chung giường, bảy phần là có thể có thai, chúng ta thẳng thắn ngủ chung giường giống như này, đoán chừng phải mười phần. Nhưng mà ta biết thân thể ngươi có bệnh không tiện nói ra, không có cách nào sinh đẻ. Ta đều hiểu, ta cũng không ghét bỏ phu quân, dù cho trăm năm sau ta và ngươi dưới gối không con, ta cũng cảm thấy đời này bình yên. Ta hứa với phu quân, đời này sẽ không nạp trai lơ khác, chỉ có một mình chàng.

Ta nói liên miên lải nhải rất nhiều, không biết Giang Tầm có hiểu hay không. Dù sao những lời liên miên bất tận này cũng là vì trấn an Giang Tầm.

Ta không khống chế được mình, lột mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngủ với hắn. Nếu như ta không mang thai, vậy chẳng phải tổn thương tự tôn của hắn? Ta đều hiểu, cùng với việc giả bộ như không biết chẳng bằng lần này thẳng thắn, cùng hắn nói cho xong về chuyện này.

Giang Tầm nhíu mày, nhìn ta hồi lâu rồi khó hiểu mở miệng: Ta cũng không biết thì ra phu nhân suy nghĩ nhiều như vậy. Đêm qua, nàng uống say vừa ôm ta khóc vừa hô mẫu hậu. Khóc thê thảm khiến ta không đành lòng bỏ nàng ra. Nào biết sau khi nàng khóc đủ rồi thì nôn ra cả người ta, lại không chịu để cho nha hoàn đến gần, vi phu chỉ có thể tự cởϊ áσ tháo dây lưng giúp nàng. Ta vốn định thừa dịp nàng ngủ say đi tắm một trận lại không biết nàng từ chỗ nào học được thói xấu khóc đêm của trẻ con, ta vừa đi xa liền khóc to, ta không có cách nào, chỉ có thể canh giữ ở bên người nàng, dỗ nàng chìm vào giấc ngủ. Còn có, phu nhân cho rằng ngủ chung một giường thì sẽ có thai sao? Ta cũng là lần đầu tiên nghe nói đến chuyện này, khụ, ngược lại cũng không trách phu nhân được, trong cung vốn là không có ai kể cho nàng những việc nam nữ riêng tư này, sau này ta sẽ dạy nàng từng cái một. Liên quan đến bệnh không tiện nói ra của ta, phu nhân cũng không cần lo lắng, thân thể phu quân nàng vẫn còn tốt, cực kỳ...có thể sinh.

A? Chờ một chút, chẳng lẽ vẫn là ta hiểu lầm Giang Tầm sao?

Trọng điểm hình như không phải cái này, mà là hắn nói ngủ cùng một giường cũng sẽ không có mang thai, vậy phải như thế nào mới được?

Ta hỏi như vậy đơn thuần là hiếu kì, cũng không có nghĩa là ta muốn sinh con dưỡng cái cho hắn, không nên hiểu lầm nha.