Ai Nói Anh Không Yêu Em

Chương 65

Độ sáng màn hình khá sáng, ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên khuôn mặt anh. Ánh sáng lạnh lẽo, anh lại mím môi khiến cả khuôn mặt nghiêm túc hơn bình thường rất nhiều, đôi mắt ấy sâu không thấy đáy.

Thấy cô đứng im ở cửa, Ôn Cảnh Phạm bỗng cảm thấy mắc cười nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, hỏi một cách vô cùng tự nhiên: “Tắm xong rồi sao?”

Bên tay anh đặt một ly trà nóng chỉ còn một nửa, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt. Môi anh như được phủ lên một lớp khói trắng, cảm giác nhìn không được chân thật.

Nhiệt độ trong phòng ấm áp, cô đi chân trần cũng không cảm thấy lạnh. Nghe anh hỏi như vậy, cô cảm giác như anh luôn nhìn mình, bỗng nhiên cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.

Cô thả ống tay áo của áo ngủ xuống, im lặng hồi lâu mới gật đầu nói: “Ừm, vừa tắm xong.”

Cùng lúc đó laptop vang lên âm báo, Ôn Cảnh Phạm liếc mắt nhìn qua, đưa tay kê lại laptop rồi ngồi thẳng người lại. Đồng thời anh đưa tay còn lại vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình nói: “Vậy qua đây ngủ đi.” Giọng nói anh rõ ràng lại có ý nghĩa sâu xa.

Ra giường, chăn mền và bao gối hôm nay dọn dép đã được thay mới. May mà ở nhà anh luôn có đồ dự phòng, chỉ cần thay mới là ổn rồi. Nhưng vào thời khắc này, anh lười biếng tựa lưng vào đầu giường, tư thế ấy, vẻ mặt ấy và cả ngữ điệu đó, dường như đang…mời gọi cô.

Tuỳ An Nhiên không thể không suy nghĩ nhiều, có rất nhiều suy nghĩ xuất hiện trong đầu cô, mỗi một chuyện đều có bóng dáng của anh. Nhưng điều mà cô để ý là, khắp nơi đều là mùi thơm gỗ đàn hương, một mùi hương lâu đời.

Cô cúi đầu nhìn bàn chân của mình, nhìn thấy đôi chân giẫm lên ánh sáng của mình, lúc này cô mới nhớ ra: lúc vào phòng tắm cô quên tháo dép ra, nó đã bị ướt và đang được cô treo ở một góc bên cửa phòng tắm.

Cô nhìn đôi chân trần của mình, khẽ thở dài, ngại ngùng gãi đầu nói: “Trong nhà còn đôi dép nào nữa không anh? Em làm ướt đôi kia mất rồi…”

Ôn Cảnh Phạm dời mắt khỏi màn hình laptop, nhìn đôi bàn chân của cô, hàng lông mày hơi nhíu lại, khó mà phát hiện. Anh lập tức để laptop sang một bên, bước xuống giường.

“Trong tủ đựng giày dép có lẽ có, em mang tạm dép anh đi lên giường đi, anh đi lấy cho em.” Vừa nói anh vừa đi đến trước mặt cô, một tay anh đặt lên eo cô, tay còn lại nắm lấy tay cô, anh nhẹ nhàng nâng cô lên.

Tuỳ An Nhiên bị động bị anh vừa ôm vừa kéo, khi mọi chuyện xong xuôi, chân cô đã giẫm lên chân anh, khoảng cách giữa hai người cũng vì vậy mà thu hẹp lại.

Mùi hương sữa tắm trên người cô đã được thay thế bằng mùi hương thường này của anh, là một mùi hương rất nhẹ nhàng, chỉ cần ngửi qua sẽ không thể nào quên.

Anh cúi đầu nhìn cô, mặt cô đo đỏ, đôi mắt ấy sáng hơn bao giờ hết, giống như một viên ngọc quý đang phát sáng.

Sau khi Tuỳ An Nhiên đứng vững mới ngẩng đầu nhìn anh, vừa ngẩng đầu đã đối mắt với anh, cô ngây người nhưng không lập tức tránh né. Cô đưa tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh, ôm lấy anh.

Làm xong động tác này cô mới cảm thấy ngại ngùng. Ngón tay đặt ở phía sau ót anh khẽ động đậy, ngón tay thon dài đó lướt qua da anh, để lại cảm giác ngứa ngáy khó chịu.

Đôi mắt Ôn Cảnh Phạm như có lửa, yết hầu khẽ đảo. Sự giằng co như vậy chỉ xảy ra trong một khoảng khắc, anh nhanh chóng bình tĩnh lại, bàn tay đặt trên eo cô siết chặt hơn một chút.

Khoảng cách đến giường chỉ có mấy bước nhưng hai người lại đi rất chậm. Dù là động tác nhấc chân hay động tác đặt chân xuống đất của anh, cô đều cảm nhận rất rõ ràng, bởi vì cô đang giẫm lên chân anh.

Tuỳ An Nhiên bỗng nhớ đến một câu nói, một lời hứa của nhiều cặp đôi yêu nhau: “Sau này già đi, lúc chân em không thể đi được, anh sẽ là đôi chân* của em.”

*Chỗ này bản gốc để là “cây gậy” nhưng mình thấy không hợp lý lắm nên đã đổi thành “đôi chân”

Cô ngẩng đầu nhìn Ôn Cảnh Phạm, khuôn mặt anh dịu dàng, ngũ quan tinh tế, trong đêm tối ấm áp này càng động lòng người.

Mà anh…sẽ trở thành đôi chân của cô, giống như bây giờ vậy.

Ngoài những lời mà anh nói trên xe vào ngày hôm trước khi nhân giấy kết hôn đó, anh không nói thêm một câu thâm tình nào, nhưng nhất cử nhất động của anh đều khiến cô cảm thấy ấm áp, tinh tế.

Mà những chi tiết nhỏ nhặt này lại từng chút từng chút một, không một tiếng động phá vỡ phòng ngự trong tim người.

Sau khi đặt cô xuống, anh đưa tay cầm lấy ly trà đặt trên tủ đầu giường, chuẩn bị đi đến phòng khách: “Laptop em có thể dùng, anh đi đến bếp pha một ly trà táo đỏ.”

Tuỳ An Nhiên gật đầu, nhấc góc chăn cho chân vào trong. Thấy anh đã đi ra ngoài, cô nhìn quanh một vòng, điện thoại và laptop của cô đều đang sạc ở ngoài.

Thứ duy nhất cô có thể dùng để giải trí lúc này là cái laptop anh vừa dùng khi nãy.

Nghĩ như vậy cô ôm lấy laptop của anh.

Màn hình hiển thị trang weibo của anh: Thời Ngộ.

Mười mấy phút trước, anh đã đăng một trạng thái mới. Vậy nên bây giờ thông báo liên tục hiện lên.

Tuỳ An Nhiên bỏ qua những thông báo ở góc màn hình, đi đến trang của anh nhìn xem trạng thái mới, vừa nhìn qua đã khiến bản thân ngây người.

Thời Ngộ: Cách đây không lâu muốn thoát khỏi FA, hôm nay cuối cùng cũng đã đạt được ý nguyện rồi. Lãnh giấy đăng ký kết hôn, đưa cô ấy về nhà, sau này tôi và Phàm Hi đều được cô ấy chăm sóc rồi. Vô cùng vui vẻ, hôm nay sẽ trở thành một trong những ngày quan trọng nhất của tôi.