Ai Nói Anh Không Yêu Em

Chương 49

Cái kiểu bảo vệ quang minh chính đại như vậy lọt vào mắt mọi người ở đó lại có thêm một ý nghĩa khác. Ôn Cảnh Phạm lại không có chút không tự nhiên nào, dưới ánh nhìn của bàn dân thiên hạ cúi đầu nhìn Tuỳ An Nhiên, giọng nói dịu dàng từ tốn: “Ăn no chưa? Bác sĩ tuy là nói em nên ăn thanh đạm một chút nhưng cũng không nói không được ăn tanh.” Âm cuối của anh nâng cao, mang theo ý cười.

Cái kiểu thân thiết như thế này, đến Lục Tập Phương cũng là lần đầu tiên thấy, sớm biết Ôn Cảnh Phạm rất biết săn sóc người khác nhưng được anh săn sóc cũng tuỳ người tuỳ việc. Mà cho dù anh có như vậy, thỉnh thoảng còn cho người khác cảm giác lạnh lùng nhưng vẫn chưa có lúc nào ấm áp như gió xuân như bây giờ.

Lục Tập Phương mất một phút suy nghĩ mới hiểu ra mình nên hùa theo anh, lại thấy ánh mắt lạnh nhạt của Ôn Cảnh Phạm quét qua, anh ta bật cười, đứng dậy nâng ly rượu nói: “Đúng vậy, đây là người tôi tốn năm lần bảy lượt mới mời tới được. Tuy là người ngoài ngành, không có kinh nghiệm l*иg tiếng nhưng là giọng nói mà tôi cần.”

Nói xong, anh ta một hơi uống hết, lại bổ sung thêm: “Mọi người là người cùng ngành thì cũng biết giọng nói quan trọng như thế nào đối với việc xây dựng hình tượng nhân vật.”

“Đúng vậy, đạo diễn Lục nổi tiếng trong giới là “trân trọng người tài” mà.” Tưởng Ninh Hạ nâng ly uống một ngụm một cách nho nhã nhưng ánh mắt trong chốc lát lại lặng lẽ nhìn về phía Tuỳ An Nhiên đang nhỏ giọng nói chuyện với Ôn Cảnh Phạm.

Tuỳ An Nhiên tuy là cảm nhận được ánh mắt của Tưởng Ninh Hạ nhưng không nhìn lại mà xem như không biết, tránh ánh mắt đó. Nếu như không vì Ôn Cảnh Phạm, cô sẽ không l*иg tiếng cho “Cửu chuyển”. Hơn nữa, sau khi Ôn Cảnh Phạm l*иg tiếng cho “Cửu chuyển” xong, không biết anh có thật sự rửa tay gác kiếm hay không, cô cũng không còn cơ hội cùng l*иg tiếng với anh nữa.

“Cửu chuyển” là thời gian gặp gỡ (thời ngộ) của cô và Ôn Cảnh Phạm, mà thời khắc này chỉ có một lần, sau này sẽ không còn liên can gì đến nhau nữa.

--

Sau khi ăn cơm xong liền trực tiếp đi đến phòng ghi âm.

Đương nhiên Tuỳ An Nhiên ngồi xe Ôn Cảnh Phạm, vừa thắt dây an toàn xong thì thấy Tưởng Ninh Hạ bước thẳng đến phía Ôn Cảnh Phạm ngồi, đưa tay gõ cửa xe. Ôn Cảnh Phạm mất kiên nhẫn nhíu mày, hạ nửa cửa xe hỏi: “Có chuyện?”

Tưởng Ninh Hạ cười cười, ánh mắt quét qua Tuỳ An Nhiên đang ngồi ở ghế phụ, cười thật tươi với Ôn Cảnh Phạm: “Xe của đạo diễn Lục nhiều người quá, trợ lý của em không đến kịp, có thể thuận đường cho em ngồi ké xe được không?”

Bàn tay để trên vô lăng của Ôn Cảnh Phạm nắm chặt dường như không thoả mái, im lặng một lúc anh mới nói: “Thật ngại quá, tôi dị ứng với nước hoa. Xe của đạo diễn Lục khá rộng rãi, cố gắng thì vẫn có thể ngồi đó.”

“Hả?” Tưởng Ninh Hạ nhíu mày, khuôn mặt tinh tế nhất thời để lộ ra dáng vẻ đáng thương. Tuỳ An Nhiên nhịn không được muốn cười, nhưng bật cười thì…tự mình gây thù chuốc oán, cô cúi đầu che giấu, kết quả là bị sặc, cứ ho không ngừng. Đây đúng là quả báo của việc cười trên nỗi đau của người khác.

Ôn Cảnh Phạm nghe thấy tiếng ho của cô liền quay đầu nhìn, ánh đèn yếu ớt, cô lại ngồi ở chỗ tối nên anh không thể nhìn rõ được biểu cảm của cô. Sức nhẫn nại của Ôn Cảnh Phạm đã cạn kiệt, anh nói: “Dạo gần đây sức khoẻ của Tuỳ An Nhiên không được tốt, không thể ra gió, vấn đề của cô Tưởng tôi sẽ tự mình nói lại cho đạo diễn Lục.”

Nói xong anh liền nâng cửa kính xe lên, đánh tay lái tránh vị trí của Tưởng Ninh Hạ rồi lái về phía trước, bánh xe lăn vài vòng đã đi song song với xe Lục Tập Phương. Anh đạp phanh xe, nghiêng người sang một bên, hạ cửa sổ xe bên phía Tuỳ An Nhiên, sau đó đèn xe chớp một cái, còi cũng vang lên.

Tay phải của anh không có điểm tựa nên anh dứt khoát đặt lên ghế tay ngồi của cô, thấy Lục Tập Phương hạ cửa kính xuống nhìn qua thì lạnh nhạt nói: “Xe tôi không tiện chở người khác, cô Tưởng làm phiền cậu chở nha.”

Lục Tập Phương vốn đang định chọc ghẹo anh nhưng thấy sự mất kiên nhẫn giữa hàng lông mày của anh liền biết anh đang nghiêm túc, ánh mắt không tự chủ mà liếc nhìn Tuỳ An Nhiên đang ngồi bên ghế phụ thì đã hiểu ra được vấn đề.

Gần đây Ôn Cảnh Phạm gặp phải chuyện gì anh ta là người hiểu rõ nhất, đàn ông mà, không thể giải quyết được du͙© vọиɠ, người đẹp ngồi bên cạnh mà không chiếm được chút tiện nghi nào, khó trách tính tình không tốt… Vào lúc này nên bao dung cho người ta.

Nghĩ vậy nên anh ta liền thoả mái gật đầu: “Cậu yên tâm, để tớ lo.”

Ôn Cảnh Phạm lúc này mới liếc nhìn Tưởng Ninh Hạ qua kính chiếu hậu, nâng kính lên, nhưng anh lại không vội thu tay, ngược lại nhìn Tuỳ An Nhiên với tư thế thân thiết này. Ánh mắt cô bình lặng, long lanh ánh nước. Trong phòng bao lúc nãy không khí khá ấm áp, cô bị hun đến đỏ cả mặt, nhìn như có tình ý.

Yết hầu của anh chuyển động lên xuống, cứ nhìn cô như vậy hồi lâu, khoé miệng khẽ nhếch lên hỏi cô: “Cười gì?”

Tuỳ An Nhiên bị anh nhìn thấu cũng không giấu diếm nữa, mỉm cười, đôi mắt híp lại như vầng trăng khuyết, đôi mắt lấp lánh: “Từ chối cô Tưởng như vậy ổn không…?”

Từ chối một cô gái như vậy, thật sự có hơi quá đáng.

Không phải em đang ngồi trên xe sao?

Ôn Cảnh Phạm cười cười, trả lời lại cô: “Mùi nước hoa quá nồng, xe của anh không phải ai cũng có thể ngồi.”