Ai Nói Anh Không Yêu Em

Chương 47

Trận tuyết này cứ triền miên như không có giới hạn cuối cùng cũng rơi xuống. Bầu trời âm u, mây đen ùn ùn kéo đến.

Ôn Cảnh Phạm đang lấy số, Tuỳ An Nhiên đứng bên cạnh anh, nhìn thấy ánh sáng đèn LED màu đỏ đang chiếu lên mặt anh, khiến đôi mắt anh đỏ cả lên, cực kỳ doạ người. Y tá nhịn không được mà nhìn anh thêm vài lần, hỏi: “Tên gì?”

Ôn Cảnh Phạm nhẹ nhíu mày, trả lời: “Tuỳ An Nhiên. Tuỳ trong tuỳ tiện, An Nhiên trong ngày tháng an nhiên.”

Tuỳ An Nhiên đứng bên cạnh nghe mà môi run run, nghi ngờ nhìn anh…Năm năm trước lúc ở chùa Phàm Âm, anh hỏi tên cô, cô chính là trả lời như vậy.

“Tuỳ trong tuỳ tiện, An Nhiên trong ngày tháng an nhiên.”

Sau khi anh nghe cô giải thích như vậy thì im lặng hồi lâu mới nói: “Nếu như sau này ai đó hỏi anh ấn tượng của anh về con gái Giang Nam là gì thì có lẽ anh sẽ trả lời là giống như em, giống như tên của em vậy.”

Lúc đó, Tuỳ An Nhiên chưa hiểu rõ ý tứ trong câu nói đó của anh, sau này mới biết, trong một tiết mục radio, anh và thính giả nói về vấn đề Giang Nam, một thính giả nữ đã hỏi anh: “Thời Ngộ, ấn tượng của anh về con gái Giang Nam là gì?”

Câu trả lời của anh là: “Lông mày như hoạ, dịu dàng điềm đạm, ấm áp lòng người, lại có hiểu biết, hơn nữa, mỗi lần nhắc đến Giang Nam tôi đều nhớ đến một người, cũng có cái tên nho nhã và đầy ý thơ nhu Giang Nam.”

Lúc các thính giả hỏi anh về cái tên đó, anh lại không muốn nói thêm nữa: “Đây là bí mật nhỏ của tôi, là ký ức mỗi một mình tôi biết.”

Lúc trước cô không muốn tin, nhưng đến lúc này, người mà anh nói đến, là cô phải không?

Ôn Cảnh Phạm lấy số xong, cầm hồ sơ bệnh án quay người sang thì thấy cô lặng lẽ ngồi thất thần, anh đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô, nhẹ gọi tên cô: “An Nhiên?”

Sự dịu dàng và không nỡ trong giọng nói của anh khiến y tá nhịn không được mà quay lại nhìn hai người thêm vài lần.

Tuỳ An Nhiên hồi hồn trở lại, cùng anh đi len phòng chỉnh hình tầng 2 để thay thuốc. Bác sĩ nhìn thấy vết thương của cô im lặng hồi lâu mới thở dài nói: “Các cô cậu còn trẻ không hiểu chuyện, vết thương còn mới mà không cẩn thận chú ý, để cho nó sưng cả lên vẫn không chịu uống thuốc? Đợi đến lúc để lại sẹo xấu đi rồi, bạn trai của cô bỏ của chạy lấy người rồi thì chỉ có thể khóc lóc mà thôi.”

Tuỳ An Nhiên bị nói đến xấu hổ, lúc bác sĩ thay thuốc cũng không dám nói nhẹ chút.

“Bác sĩ, bác nhẹ tay một chút, cô ấy sợ đau.”

Bác sĩ cúi đầu nhìn đôi môi đang run rẩy của Tuỳ An Nhiên, nói: “Bây giờ sợ đau rồi?” Nói xong, động tác trên tay cũng nhẹ đi không ít. Lúc đổi thuốc, tăm bông chạm vào vết thương có hơi nhói đau, khiến da đầu hơi ngứa.

Ôn Cảnh Phạm nhíu mày, ngồi xuống một cách dứt khoát nắm lấy tay cô, thấy cô cúi đầu nhìn, anh dùng khẩu hình miệng nói với cô: “Cố lên.”

Cố lên…

Tuỳ An Nhiên xém chút nữa đã bật cười, cô cảm nhận được lúc hai tay chạm vào nhau, nhiệt độ ấy đã chạy thẳng vào tim cô.

Sau khi đổi thuốc xong phải đến quầy làm thủ tục lấy thuốc rồi mới được về. Ôn Cảnh Phạm đi lấy xe, An Nhiên liền đứng ở cổng bệnh viện chờ anh. Lúc cô đang cầm túi thuốc xem liều lượng uống như thế nào thì phía sau có một lực đẩy mạnh đυ.ng vào cô, không thể phòng bị được nên thuốc trong tay cô bị rơi xuống đất. Mà người kia cũng không khá hơn cô bao nhiêu, đồ vật cầm trong tay cũng rơi xuống đất.

Tuỳ An Nhiên quay đầu nhìn, đối phương ảo não nhíu mày, không để ý mà xin lỗi cô, sau đó ngồi xuống nhặt kết quả kiểm tra sức khoẻ. Trước cổng bệnh viện người đến người đi, bước chân vội vã, Tuỳ An Nhiên nhặt xong thuốc thì cũng thuận tay nhặt giúp cô ấy, lúc nhìn vào tờ báo cáo thì thấy mục tên bệnh nhân ghi: Ôn Dung.

Cái tên này, Tuỳ An Nhiên nghe Văn Ca nhắc qua vài lần, là ông lão nhà họ Ôn. Cô ngẩng người, lướt nhìn nhanh qua bản báo cáo thì thấy chỉ là kết quả kiểm tra sức khoẻ định kỳ, xét nghiệm máu hoàn toàn bình thường. Ôn Thời Thiên liếc mắt nhìn cô, nhận lấy những trang báo cáo từ tay Tuỳ An Nhiên nói: “Cảm ơn cô nhiều.”

Ánh mắt này cô của cô khiến Tuỳ An Nhiên cảm thấy quen mắt, cô liền nhướng mày nhìn lại cô ấy. Tuy ánh mắt này lạnh lùng kiêu ngạo nhưng lại không khiến cho người khác cảm thấy không thoả mái. Tuỳ An Nhiên mỉm cười với cô ấy, cúi đầu bỏ thuốc vừa nhặt vào trong bao.

Cách đó không xa có một chiếc xe đang lăn bánh chạy đến dừng trước mặt hai người, hạ cửa sổ xuống, người đàn ông trong xe mặt mũi dịu dàng, nhìn hai người đứng đó đầy ngạc nhiên: “Thời Thiên?”

Ôn Thời Thiên nhướn mày, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tuỳ An Nhiên, nhìn qua nhìn lại giữa Ôn Cảnh Phạm và Tuỳ An Nhiên, sau đó bật cười, đưa tay vuốt tóc nói: “Em nói mà, sao lại thấy chiếc xe này quen mắt như vậy chứ.”

Cô ấy nghiêng người tựa vào cửa sổ xe, nhìn người đàn ông ngồi trong xe, ngón tay nhẹ gõ hay cái, cười hỏi: “Bạn gái của anh?”

Ôn Cảnh Phạm nhíu mày, nhỏ giọng trách cô: “Chỉ là bạn bình thường thôi, về khi nào vậy?”

“Mới mấy ngày gần đây thôi.” Cô ấy quay đầu cười với Tuỳ An Nhiên, mở cửa giúp Tuỳ An Nhiên: “Không làm phiền hai người nữa.”

Nói xong, cô vẫy vẫy tay, đôi giày cao gót vừa đi được vài bước, lại như nhớ ra điều gì đó, cô quay lại nhìn Tuỳ An Nhiên rồi lại vòng qua bên kia của Ôn Cảnh Phạm, nhỏ giọng nói gì đó với anh, chỉ thấy mặt anh biến sắc, bàn tay nắm chặt tay lái, sau đó trầm mặt gật đầu: “Anh biết rồi.”

Tuỳ An Nhiên cài dây an toàn xong sắc mặt anh mới quay lại bình thường, chỉ có đôi môi mím chặt thể hiện sự không vui vẻ của anh.

“Sáng mai Lục Tập Phương sẽ về lại, chiều mai ký hợp đồng, ngày mốt bắt đầu l*иg tiếng. Em có thời gian không?”

Tuỳ An Nhiên lắc lắc đầu nói: “Không có.”

Cô vừa nói xong thì điện thoại nhẹ rung, Tuỳ An Nhiên cầm lên xem qua, là tin nhắn Wechat của Lục Tập Phương, chỉ có một câu đơn giản: “Kịch bản quen thuộc rồi chứ? Tối mai bắt đầu l*иg tiếng, cô nói với Thời Ngộ một tiếng luôn nha.”

Tuỳ An Nhiên nhớ lại bản thân mới đọc được 2/3 cuốn kịch bản, cả khuôn mặt như nuốt phải khổ qua.

--

Lời của editor: Thật sự vô cùng xin lỗi mọi người, hôm vừa rồi mình có bảo là thứ 7 sẽ lên truyện cho mọi người nhưng lap mình bị hư mất nên không thể nào dịch truyện và đăng truyện cho mọi người đọc. Chân thành xin lỗi mọi người. Mình sẽ cố gắng dịch truyện thật nhanh và ra đều đặn để bù đắp lỗi lầm của mình. Mong mọi người thông cảm cho mình. Yêu mọi người nhiều