Ai Nói Anh Không Yêu Em

Chương 20

Chương 19

Mùa đông ở thành phố A, thời tiết càng lúc càng lạnh, trời đã sáng nhưng sương mù vẫn rất nhiều, ánh nắng ban mai cũng yếu ớt.

Mấy ngày này, Tùy An Nhiên bị cảm mạo nên ngủ cũng không dược ngon. Buổi tối, có lẽ vì tác dụng của thuốc cảm nên ngủ hơi say. Nhưng sau nửa đêm, vì khát nước hoặc phổi hơi ngứa nên tự nhiên tỉnh lại, cũng không thể ngủ lại được nữa.

Cô ôm chăn ngồi dậy, cầm đồng hồ báo thức, ở trong phòng cô không nhìn rõ ngoài trời như thế nào. Lúc này mới phát hiện dường như trời đang mưa, có tiếng nước rơi thánh thót lúc sáng sớm.

Cô lười biếng không muốn xuống giường, mò lấy di động đặt ở đầu giường lên weibo.

[Tùy Theo Hoàn Cảnh] cũng không có nhiều người theo dõi. Vào lúc sáng sớm thế này, chính là lúc chìm vào mộng đẹp nhất. Tất nhiên sẽ không có ai giống như cô, không ngủ được mà lên weibo giải sầu.

Thời gian cập nhật đều hiển thị cách đây hai tiếng, cô chỉ lướt một chút đã thấy những bài đã đọc trước đó.

Dừng một chút, cô từ trang chủ vào weibo của Thời Ngộ lượt một chút.

Thời gian cập nhật đều là mấy ngày trước. Hôm trước, anh gửi một tin nhắn riêng cho cô rồi không có tin tức gì nữa.

Thỉnh thoảng Tùy An Nhiên vẫn lên weibo để xem trang thái của anh nhưng vẫn luôn tắt.

Mới hôm kia, có đợt không khí lạnh đến anh chuyển tiếp tin nhắn dự báo thời tiết, nhưng sau khi cô đáp cảm ơn thì không còn lời nào nữa.

Mới hôm kia, có đợt không khí lạnh tràn về, anh có chuyển tiếp tin nhắn về dự báo thời tiến nhưng sau khi cô gửi ‘Cảm ơn’ thì anh không nói gì nữa.

Lúc này cô mới nghĩ ra — có lẽ chẳng qua anh chuyển tiếp gửi hàng loạt mà thôi.

Tiếng mưa tí tách bên ngoài vẫn vang lên như có như không, cô nhàm chán ôm chăn lắng tai nghe một chút rồi đăng một bài lên weibo.

[Tùy Theo Hoàn Cảnh]: Ngoài trời đang mưa sao. . .Hình như nghe thấy tiếng mưa thì phải. . !

Đăng xong lại cảm thấy bản thân quá nhàm chán, để di động sang bên rồi chui vào chăn.

Cho nên khi Tùy An Nhiên nghe tiếng ‘Ting’ quen thuộc kia khiến cả người cô run lên.

Cô lấy điện thoại vào trong chăn, ở phần thông báo có thấy một tin nhắn hiện lên.

Lúc này, Tùy An Nhiên mới phát hiện mình quá vui vẻ, dường như đang mong đợi người kia nhắn tin. . .sẽ là anh sao? Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ lại một chút, lại cảm thấy suy nghĩ của mình quá bệnh hoạn.

Nhưng rốt cuộc vẫn mở ra.

[Thời Ngộ]: Nghỉ đi!

Chỉ hai từ nhưng đi kèm với tên của anh thì tất cả mọi thứ đều khác biệt. Hô hấp của Tùy An Nhiên hơi chậm lại, cảm thấy cổ họng hơi ngứa, cô ho nhẹ vài tiếng, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, lập tức trả lời bình luận: Đại nhân không ngủ được? Hay là vừa mới tỉnh. . .Hay là đi tiểu đêm vậy?

Xử lý chút chuyện công việc, hai ngày hôm nay không ngủ rồi!

Đã hai ngày không ngủ rồi sao? Là . . .vì công ty bận nhiều việc? Khó trách không rảnh lên weibo. Tùy An Nhiên trầm ngâm trong chốc lát mới trả lời: Đại nhân, bận rộn như thế nào cũng phải chú ý nghỉ ngơi chứ!

Gửi xong, lúc này cô mới chú ý đến trạng thái của anh, vẫn luôn để trạng thái ‘Offline’ cho nên không phải anh không ở đây mà có lúc anh để Offline thôi đúng không?

Nhưng mà lần này, dường như thật sư không ở đây rồi. Vì tin nhắn này gửi đi rất lâu nhưng không nhận được phản hồi nữa.

Tùy An Nhiên đợi không được bao lâu, cô cũng dần buồn ngủ rồi ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.

Không biết có phải do ngủ chập chờn, suy nghĩ linh tinh nên cô lại mơ về những chuyện hồi còn bé.

Cô có những ký ức vụn vặt khi còn nhỏ. Trong kí ức, có giọng nói nhỏ nhẹ của mẹ, tiếng cười sang sảng của ba, tuổi thơ của cô đều là sự ấm áp và êm dịu, mang theo dịu dàng của miền sông nước Giang Nam.

Sau đó. . .khi cô dần trưởng thành, ấm áp trong trí nhớ bị tiếng cãi vã của ba mẹ xé toạc.

Hai mí mắt cô run run, muốn tỉnh lại nhưng cuối cùng cũng không thể cưỡng lại sự mệt mỏi kia, làm thế nào cũng không thể mở mắt ra được.

Đó là thời gian tối tăm nhất của cô, thành tích học tập không ổn định, vẫn luôn giảm. Bởi vì lúc đó khá thân thiết với Giang Mạc Thừa ở trong lớp cho nên bị chủ nhiệm lớp nghĩ rằng yêu sớm. Cũng bởi vì chuyện này, vẻ tươi cười của ba mẹ Tùy cũng bị xé rách mà cuộc sống yên bình, ấm áp của cô cũng kết thúc.

.Vì lúc đó thân thiết với Giang Mộc Thành trong lớp, nên bị giáo viên chủ nhiệm tố cáo là yêu, cũng bởi vì chuyện này mà tướng mạo bao dung với cha và mẹ cuối cùng bị xé nát, và cuộc sống vốn yên bình và ấm áp của cô ấy lập tức kết thúc.

Những cuộc cãi vã không ngừng nghỉ, đối chọi gay gắt, không ngừng tổn thương lẫn nhau.

Nói chung nếu không trải qua sẽ không hiểu nổi cảm giác tuyệt vọng đến tận cùng đó. Một tình yêu cứ tưởng rằng sẽ vĩnh viễn bền chặt lại bể tan tành ngay trước mặt. Hai người vốn thân thiết với nhau là vậy lại không ngừng công kích nhau như kẻ thù.

Ở trường, cô bị người khác chỉ chỏ, về đến nhà phải đối diện một bãi chiến trường. Thậm chí, cô còn là sợi dây gắn kết duy nhất của hai người họ, nhất định phải đi khuyên giải.

Nhưng cô lại cảm thấy không vui chút nào cả! Chẳng có ai muốn gia đình mình bị tan vỡ. Nhưng khi thấy họ suốt ngày cãi vã, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà hất bỏ tất cả các đồ xuống đất, lạnh mặt nói với bà Tùy: Bố mẹ, ly dị đi!

Cô từ lâu đã không nghĩ đến chuyện lúc trước, nhưng hôm nay lại mơ vẫn cảm thấy đau đớn không thôi. Cứ như vậy cho đến cuộc gặp gỡ xuất hiện thời niên thiếu khiến cô bình ổn lại.

Buổi gặp gỡ này lại khiến Tùy An Nhiên khắc ghi trong lòng.

Ngôi chùa xưa, giọng nói dịu dàng, thiếu niên anh tuấn, bước trên bậc thềm. . .

Anh liếc mắt nhìn sang, đôi mắt đen láy, ý cười còn chưa kịp thu lại cũng tươi sáng giống như một bức tranh thủy mặc vậy. Mà anh từ trong bức tranh kia, chậm rãi đi tới.

Thời gian tươi đẹp. . .

Nhờ đồng hồ sinh học cho dù cô ngủ không được ngon nhưng cô vẫn thức dậy đúng giờ.

Tay trái vẫn nắm chặt điện thoại di động, tay phải giữ chặt chăn bông, vẫn giữ nguyên tư thế trước khi đi ngủ, nhưng trên mặt có chút căng thẳng.

Cô giơ tay lên sờ mặt mình, mới phát hiện ra mình đã khóc, vẫn còn nước mắt vương trên khóe mắt cộng thêm hơi nóng trong lò sưởi khiến mặt cô khó chịu.

Ngủ mơ thôi mà có thể khóc thành như vậy. . .Đợi đến khi hoàn toàn tỉnh táo lại, lúc này cô mới nhìn sang di động — vẫn không có tin tức gì. . .

Không biết có phải vì nằm mơ hay không mà sáng nay cô cảm thấy mệt mỏi, không hề có tinh thần. Thậm chí còn hay lơ đãng và mắc lỗi.

Loại chuyện này kéo dài đến giờ cơm trưa, cô uống nước ấm, uống thuốc, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát, đã nhận được điện thoại từ bộ phận tổng đài.

Giám đốc Tùy, anh Ôn Cảnh Phạm đã 5 phòng đôi. Ba giờ chiều sẽ tới nhận phòng ạ!

5 phòng đôi? Có yêu cầu gì không? Cô hơi cau mày.

A, có ạ! Trương Mễ hơi dừng một chút rồi mở miệng nói: Yêu cầu năm phòng cùng tầng. Hơn nữa năm phòng gần nhau. Anh Ôn nói rằng đây là vì công việc ạ!

Công việc sao. . .

Tùy An Nhiên nhớ lại lúc sáng có chat với weibo của Thời Ngộ, anh đã nói câu: Xử lý công việc, hai ngày không ngủ rồi!, cô đột nhiên có chút đau lòng.

Tuy không biết nguyên nhân cụ thể là gì nhưng chỉ cần biết được một vài tin tức nhỏ này của anh, cô cũng cảm thấy anh đang gặp chuyện phiền phức.

Trương Mễ chờ một lúc không thấy cô trả lời, không khỏi lên tiếng nhắc nhở: Giám đốc Tùy, chị xem. . .?

Tùy An Nhiên hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn cảm xúc: Tạm thời xếp 5 phòng cạnh nhau ở tầng sau đi. Ba giờ chiều nay khi anh Ôn đến, tôi sẽ dẫn anh ấy đi xem phòng đã!

Dạ, vâng! Trương Mễ đáp ứng sau đó do dự một chút mới lên tiếng: Cái đó, giám đốc Tùy, câu đầu tiên khi mà anh Ôn gọi điện hỏi là hôm nay chị có đi làm không ạ?

Tùy An Nhiên ngẩn người, chớp mắt nhìn về màn mưa vô tận ngoài cửa sổ, ngực hơi nóng lên.

——

Ba giờ!

Ở quầy lễ tân, khi kim dài chiếc đồng hồ treo tường theo giờ Bắc Kinh chỉ đúng số 12, một chiếc xe bảo mẫu màu đen chậm rãi dừng trước cửa khách sạn.

Cửa xem mở ra, có mấy người mang theo theo hành lý xuống.

Tùy An Nhiên ngẩng đầu nhìn sang —

Trên xe, có một người đứng ở vị trí cửa xe, đang xoay người giải thích điều gì đó, quay người sang bên cạnh, dựa theo góc độ của Tùy An Nhiên nhìn sang chỉ có thể thấy nửa ống quần của anh ta mà thôi.

Cô mơ màng nhận ra điều gì, bước khỏi quầy lễ tân, chậm rãi đi tới, đợi đến khi cô tới cửa tự động của khách sạn thì người kia cũng bước xuống xe.

Vẻ mặt của Ôn Cảnh Phạm trong veo lạnh lùng, trên mặt không có ý cười. Anh cao nhất trong số 8 người cả nam cả nữ, dáng người thon dài, ngay cả tướng mạo cũng là người xuất sắc nhất.

Anh mặc một bộ vest màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo lông dài, cổ áo được bẻ nếp gọn gàng, phẳng phiu.

Tay trái anh hơi co lên để lộ một đoạn nhỏ áo sơ mi, càng khiến anh thêm lịch sự. Lúc này, anh hơi rũ mắt xuống, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Dáng vẻ lạnh lùng, tùy ý thế này mới là dáng vẻ của anh như thường lệ. Tùy An Nhiên hơi cong môi, nhưng không dám cười quá trắng trợn.

Đại khái phát hiện ra cái nhìn chăm chú của cô, anh đang sửa sang ống tay áo, chớp mắt đã nhìn lên. Ánh mắt đen láy, trong veo, rực rỡ càng khiến khuôn mặt anh càng đẹp hơn.

Chẳng qua, có thể nhận ra tâm trạng anh không được tốt, vẻ mặt anh lạnh lẽo như băng, cộng thêm việc hôm nay anh mặc màu tối càng thể hiện rõ khí thế lạnh lùng, muốn sống đừng lại gần.

Vừa khéo, vị trí Tùy An Nhiên đúng chỗ bình sứ thanh hoa có thể che kín người cô nên cô có thể quan sát anh không hề có chút kiêng dè nào nhưng người ở ngoài lại không biết gì cả.

Dĩ nhiên, Ôn Cảnh Phạm cũng không phát hiện điều gì, nhanh chóng dời tầm mắt đi.

Sau khi tất cả mọi người xuống hết, chiếc xe bảo mẫu kia chậm rãi lái đi, anh xoay người liếc nhìn, bởi vì đưa lưng về phía Tùy An Nhiên, lại thêm cách một cánh cửa tự động. Cũng không biết anh đang làm những gì nhưng chỉ thấy hai một nam một nữ đứng ở giữa gật đầu, dáng vẻ nghiêm túc, cũng có thể đoán được lúc này anh đang dặn dò công việc.

Tùy An Nhiên nhìn kĩ bản thân một chút, lúc này mới tiến lên đứng chờ.

Vốn dĩ là nghĩ cô sẽ còn phải chờ thêm một lúc nữa nhưng không ngờ chỉ trong chốc lát, anh đã xoay người lại, ngước mắt thấy cô cũng không quá ngạc nhiên.

Tùy An Nhiên nhớ tới câu nói mà Trương Mễ do dư trước khi cúp máy kia. . .Lúc này lại thấy khuôn mặt tuấn tú của anh gần ngay trước mặt, dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng, trái tim vừa bình ổn lại đập loạn nhịp như ngựa mất cương.

Đợi đến khi cô ngước mắt nhìn lại, Ôn Cảnh Phạm đang đứng ở trước cửa tự động, thấy cô như vậy, đáy mắt thoáng ý cười nhưng cực kỳ rõ ràng.