Ai Nói Anh Không Yêu Em

Chương 16

CHƯƠNG 15:

Một buổi sáng sớm đầu đông ở thành phố A, ánh sáng ban mai chiếu lên bả vai anh càng nổi rõ lớp sương sớm mờ mịt. Trong không khí rét mướt, không khí dường như cũng ngưng đọng thành sương sớm, tươi mát nhưng cũng lạnh lẽo.

Ôn Cảnh Phạm cúi đầu nhìn cô, rất tự nhiên hỏi: Ăn sáng chưa?

Còn chưa có ạ. . .

Đúng dịp anh mang theo một chút đồ tới! Anh đưa túi giấy đựng bữa sáng cho cô.

Tùy An Nhiên tiện tay nhận lấy, qua lớp túi giấy cô vẫn cảm nhận được sự ấm áp bên trong. Cô cúi đầu liếc nhìn, có chút bối rối: Ai, còn phải làm phiền anh. . ..

Thuận tiện mà thôi! Anh vừa nói xong đã tiến về phía trước một bước, hơi nghiêng người đóng cửa lại.

Theo tiếng đóng cửa vang lên, không khí rét lạnh thấu xương buổi sớm mai bị ngăn ở ngoài cửa.

Tùy An Nhiên hơi ngồi xuống lấy một đôi dép đi trong nhà để bên chân anh: Anh chờ một chút, em đi bày biện bữa sáng ra bát!

Không biết em thích ăn gì nên cũng mua mấy loại! Anh qua loa đáp một tiếng, rồi đi theo cô vào phòng bếp.

Tùy An Nhiên mở túi giấy, lấy đồ ăn sáng ra. Có hai ly sữa đầu nành vẫn còn nóng. Trong túi còn có mấy cái bánh tiêu, hai l*иg tiểu long bao. Ngoại trừ những thứ này ra còn có hai quả trứng luộc nước trà.

Tùy An Nhiên lấy đĩa, ngửi thấy mùi thơm này chỉ cảm thấy họng hơi căng lên, càng thèm ăn hơn: Khiến anh tốn công rồi, mấy món này em đều thích cả!

Thích là tốt rồi! Anh ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt nhàn nhạt, qua ánh mắt và chân mày mới cảm thấy một chút dịu dàng, như được tắm gió xuân.

Cảm thấy gần đây thật sự làm phiền anh. . . Tùy An Nhiên thấy anh cầm đũa gắp một cái tiểu long bao, cắn miệng nhỏ, húp nước súp mới nhỏ giọng nói: Ân huệ này không biết phải báo đáp như thế nào!

Ôn Cảnh Phạm ‘Ồ’ một tiếng. Môi bị nước súp nóng của tiểu long bao làm đỏ, anh lấy giấy ăn lau môi, lúc này mới không nhanh không chậm nói: Nếu em thích nó là tốt rồi. Quan hệ giữa người với người không cần phải nói rõ như vậy!

Tùy An Nhiên lại lặng lẽ cắn ống hút, hóa ra trong mắt anh. . .chỉ là quan hệ giữa người với người mà thôi sao. . .

Nghĩ như vậy, tâm trạng đang tốt đẹp lập tức trở nên buồn rầu. Cô không yên lòng ăn cái bánh tiêu rồi ăn một lúc tám cái tiểu long bao, giải quyết một quả trứng luộc nước trà còn tiêu diệt hết cả ly sữa đậu nành nóng.

Đợi khi cô nhận ra được bản thân ăn quá nhiều thì dạ dày đã căng lên khó chịu mà đồ ăn trên bàn đã hết sạch. . .

Cô cầm đũa, ngơ ngác nhìn đĩa không, rồi lại nhìn thấy Ôn Cảnh Phạm đang hứng thú nhìn mình, mặt cô nóng lên — Bao giờ cô mới có thể sửa được thói xấu hơi chút là ngẩn người đây chứ hả?

Nhìn hơi gầy còn tưởng rằng do ăn ít, xem ra không phải vì nguyên nhân này rồi! Ôn Cảnh Phạm hơi mỉm cười, nơi đáy mắt cũng đầy ý cười, đứng dậy cùng giúp cô dọn dẹp: Cũng đến giờ rồi, chúng ta phải nhanh chóng lên dường. Nếu không sẽ không kịp đến ăn bữa trưa đâu!

Tùy An Nhiên A một tiếng, gò má vẫn hơi nóng lên. Cô cúi đầu, lọn tóc đen nhanh che giấu một nửa khuôn mặt của cô.

Cuối cùng cũng thoải mái chút rồi.

Thời gian vẫn còn sớm, cũng không có nhiều người đi lại nên suốt dọc đường không hề gặp trở ngại gì. Số may mắn đến mức cả quãng đường còn không gặp đèn đỏ nào.

Ôn Cảnh Phạm dừng xe ở gần đó, bên cạnh chỗ đỗ xe là một cây đại thụ lâu năm, cành lá vươn dài. Tuy mùa đông, lá cây rụng nhiều nhưng chỉ cần nhìn cành lá này cũng có thể tưởng tượng được khung cảnh vào hè.

Lúc này, ánh mặt trời xuyên qua từng kẽ lá phản chiếu xuống mặt đất, rọi vào thân xe, khiến nó có màu vàng óng lấp lánh.

Ôn Cảnh Phạm nghiêng mắt nhìn gương chiếu hậu để điều chỉnh xe, đường cong bên gò má sáng bóng, một tay lái điều chỉnh vô lăng để lộ chiếc vòng bằng gỗ tử đàn. Ánh nắng mặt trời vô tình chiếu trên những hạt sáng bóng trên chiếc vòng tay kia, phản chiếu ánh sáng xanh mờ lên nóc xe.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, khi anh hạ tay xuống thì ánh sáng đó cũng biến mất theo.

Đậu xe xong, anh đi sóng vai cùng cô đi đến dưới chân núi cách đó không xa, bên kia đường là đội cảnh sát giao thông thành phố A làm nhiệm vụ. Đã là cuối tuần, cổng sắt đóng chặt nhưng người và xe vẫn qua lại không dứt.

Ôn Cảnh Phạm hiển nhiên cũng thấy điều này, hỏi: Em lái xe được bao lâu rồi?

Một năm ạ! Bình thường cũng chỉ đi từ nhà đến khách sạn, ít khi chạy cao tốc.. Tùy An Nhiên trả lời.

Anh gật đầu một cái, trong giọng nói ẩn chứa ý cười: Khó trách!

Tùy An Nhiên: . . . Đây là anh đang nhớ lại lần ở tiệm 4S, cô đánh xe cả nửa ngày mà cũng không đỗ được vào chỗ sao?

Nhưng cái từ Khó trách này dùng cũng quá. . .Coi thường cô rồi. Tùy An Nhiên âm thầm rơi lệ.

Chờ đến khi đến dưới chân núi vẫn không thấy Văn Ca và Ôn Thiếu Viễn đâu cả. Tùy An Nhiên vừa định gửi tin nhắn hỏi thì di động của Ôn Cảnh Phạm đã vang lên.

Anh nhìn một cái, nói: Là Văn Ca!

Bàn tay Tùy An Nhiên chạm vào chiếc điện thoại trong túi chậm rãi rời đi.

Sau khi kết nối, không biết Văn Ca nói gì mà sắc mặt Ôn Cảnh Phạm từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, chỉ thấy trong đôi mắt kia dưới ánh nắng ban mai tươi sáng rực rỡ.

Trong cuộc điện thoại ngắn ngủi, anh ‘ừ’ một tiếng rồi ngắt điện thoại trước, tay nắm chặt điện thoại. Anh ngước mắt nhìn về phía cô, môi mấp máy.

Tùy An Nhiên bị anh nhìn như vậy có cảm giác hơi chột dạ, anh không lên tiếng, cô đành chủ động hỏi: Văn Ca gặp vấn đề gì sao?

Bọn họ đã lên trước rồi! Anh nghiên đầu nhìn ngọn núi, như cười như không: Kêu chúng ta tùy ý đi!

Để chúng ta tùy ý. . .

Chúng ta tùy ý. . .

Tùy ý. . .

Không biết vì giọng nói của anh quá dễ nghe hay là những lời này quá mờ ám nữa. Tùy An Nhiên đi từ dưới chân núi lên mà trong đầu vẫn vang vọng câu nói này của anh suốt cả quãng đường.

Trước kia, mỗi khi được nghỉ, Tùy An Nhiên sẽ đến phòng tập để rèn luyện sức khỏe. Sau đó, khi thời gian làm việc càng lúc càng không có quy luật, cộng thêm việc ngày càng nhiều khiến cho thói quen này của cô bị phá bỏ, cô không còn đi tập nữa.

Bình thường, cô còn cảm thấy sức khỏe mình rất tốt nhưng hôm nay leo núi cô mới phát hiện ra. Cho dù, cô không đến mức liễu yếu đào tơ nhưng cũng không khác là bao.

Từ đầu tới cuối, Ôn Cảnh Phạm vẫn duy trì khoảng cách hai bước đi sau lưng cô, thấy cô dừng lại, híp mắt cười nói: Cố gắng kiên trì một chút nữa, chúng ta đến cái đình kia sẽ nghỉ ngơi một chút!

Tùy An Nhiên nhìn theo hướng anh chỉ, mặt mũi trắng bệch: Còn xa quá. . .

Trước kia ở chùa Phạm Âm, chúng ta cùng nhau leo núi, một lèo lên đến đỉnh núi cũng chưa bao giờ nghe thấy em nói ‘xa’ mà. Ngọn núi này còn có bậc thang, leo còn dễ dàng hơn đó!

Bởi vì đang là cuối tuần, người lên xuống núi có rất nhiều. Dừng lại đứng bên cạnh nghỉ ngơi quả thật không ổn.

Ôn Cảnh Phạm thấy cô thật sự không có sức lực, giơ tay đỡ cô, ngẩng đầu nhìn đình nhỏ cách đó không xa, giọng nói có chút dụ dỗ: Chỗ này chỉ cách cái đình kia một đoạn ngắn thôi, tôi dắt em đi!

Tùy An Nhiên bị câu nói Tôi dắt em khiến cho bản thân thất thần một chút, liếc nhìn ngón tay trắng nõn, thon dài của anh, khó khăn nuốt nước miếng, dằn lòng từ chối: Tự em có thể đi!

Ôn Cảnh Phạm chớp mắt, cong môi cười: Được!

Trời đang vào đông, nhiệt độ khá thấp nhưng leo núi lâu như vậy vẫn khiến cả người đầy mồ hôi. Cũng may, cô mặc quần áo thoải mái nên bây giờ cũng không cảm thấy khó chịu.

Tùy An Nhiên đi được một nửa thì không đi nổi nữa.

Bên tai ngoại trừ tiếng gió, chính là tiếng tim đập thình thịch nặng nề của cô. Cô cắn đôi môi trắng bệch, hít một hơi thật sâu. . .Chỉ còn một chút xíu nữa thôi. . .

Cô tự nhủ thầm trong lòng, đang muốn bước đi tiếp thì Ôn Cảnh Phạm đã nghiêng người sang chặn cô lại: Đừng vội, cứ hít thở sâu mấy lần đã!

Giọng nói anh chậm rãi, nhẹ nhàng có khả năng động viên người khác. Theo bản năng, Tùy An Nhiên làm theo lời anh mà hít thở sâu thêm mấy lần, hơi thở cũng dần ổn định lại.

Ngón tay anh vỗ lên bả vai cô: Cảm thấy khó thở thì cũng không nên gắng gượng làm gì, vẫn còn sớm! Em vội gì hả?

Dứt lời, anh buông tay ra, giọng nói nhỏ hơn một chút khiến người ta cảm thấy có chút xa xưa: Khi leo núi cơ thể hơi hướng về phía trước một chút để tiết kiệm sức. Đây không phải ở trong khách sạn, em không cần mang dáng vẻ lưng thẳng tắp, nghiêm túc như thế!

Tùy An Nhiên có chút bối rối nhìn anh, nhỏ giọng phản bác: Thói quen. . .

Ôn Cảnh Phạm thấp giọng cười một tiếng, thấy hơi thở cô đã bình thường hơn, tiến lên vài bước: Đi thôi, vào trong đình nghỉ một chút. Nửa đoạn đường sau dễ đi hơn rồi, cũng không phải mệt như trước.

Tùy An Nhiên ngẩng đầu nhìn, dáng người anh cao ngất, đi cả quãng đường xa như vậy mà hơi thở của anh lại vững vàng, thoải mái giống như đang đi tản bộ chứ không phải leo núi.

Mà lúc Ôn Cảnh Phạm bước lên thềm đá, chậm rãi nắm chặt ngón tay lại khi cúi đầu xuống lại hơi mỉm cười.

Tùy An Nhiên tuy là người trưởng thành nhưng tính khí vẫn hơi trẻ con. Khi gỡ bỏ nụ cười công nghiệp tiêu chuẩn ở khách sạn, biểu cảm thân thiết, nhiệt tình kia mới khiến người ta cảm thấy thoải mái dễ nhìn.

Lần này, hai người họ đi thẳng đến trong đình không dừng nghỉ nữa. Đây là nơi dừng chân duy nhất trên sườn núi này. Ở trong đình có không ít tốp ba, tốp 5 ngồi nghỉ ngơi. Quang cảnh ở đây cũng rất đẹp, hướng tầm mắt ra xa, có thể thu hết quang cảnh một nửa thành phố A vào tầm mắt.

Dưới chân núi có một cái hồ nước, khi đứng dưới chân núi còn chưa cảm thấy có gì khác biệt, khi đứng ở vị trí cao nhìn xuống dưới cái hồ kia lại có hình trái tim. Nước màu xanh biếc, chỗ sâu hơn có màu lam giống như một khối đá quý. Mặt nước có một lớp sương mù mỏng, mơ hồ. Khi ánh mắt trời rọi xuống, mặt nước gợn sóng lăn tăn giống như ánh bạc.

Ôn Cảnh Phạm rời đi một lúc, khi trở lại thì trong tay cầm hai chai nước, mở nắp cho cô: Nước và khăn đều đặt ở chỗ Văn Ca rồi!

Lời giải thích muộn màng này khiến cho Tùy An Nhiên buồn bực không thôi. Mất công suốt cả quãng đường lên núi cô vẫn nhớ như in lời anh nói ‘Để cho chúng ta tùy ý’ hóa ra anh lại có ý này. . .

Cô cúi đầu uống nước, nhận ra ánh mắt anh đang nhìn cô. Tùy An Nhiên khẩn trương đến mức siết chặt chai nước, càng cố uống nước. . .

Đợi đến khi cô uống cạn hơn nửa chai, rốt cuộc cũng dừng lại nghỉ lấy hơi, Ôn Cảnh Phạm mới hỏi: . . .Có cần tôi đi mua thêm chai nữa không?

Tùy An Nhiên: . . . Không thể nói chuyện được với người này.