Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)

Chương 44: Chung sống

Ngụy Nam quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt Diệp Tuệ đỏ bừng: “Có phải rất nóng hay không? Có quạt hẳn sẽ phải tốt hơn chút chứ.”

Diệp Tuệ nhanh chóng lắc đầu: “Không nóng, rất mát.” Mặt không khỏi càng nóng, có một loại cảm giác quẫn bách khi làm chuyện xấu bị tóm tại trận.

Ngụy Nam nâng tay nhìn thời gian một chút, nói: “Anh mang em đi ăn cơm nhé, nhận đường căn tin một chút. Căn tin bọn anh vào giữa trưa từ 11 giờ đến 12 giờ rưỡi có cơm, em tận lực đi sớm chút nhé, chậm thì đồ ngon liền không còn. Buổi tối em ăn ở căn tin hay là về nhà ăn?”

Diệp Tuệ suy nghĩ một chút: “Buổi tối em vẫn là về nhà ăn đi.” Cô biết cơm ở căn tin này không cần tiền, cũng không cần phiếu, nhưng mà bữa bữa đều ăn không cần trả tiền ở đây, nhất định sẽ chọc người ta chê cười Ngụy Nam, tuy chỉ ăn một chút cũng sẽ chê cười.

“Cũng được, tối về nhà ăn ngon đi. Học tập vất vả, phải bồi bổ nhiều chút. Trong nhà vào tối hẳn phải đình công không ầm ĩ, tối em liền ở nhà học tập đi, sáng lại qua, anh lấy cái chìa khóa cho em.” Ngụy Nam nói.

Diệp Tuệ cúi đầu nói: “Thật ra thì ban ngày anh cũng có thể ở trong này nghỉ ngơi, anh ngủ của anh, em học của em, em yên tĩnh lắm, sẽ không ảnh hưởng anh nghỉ ngơi đâu.” Phòng ở của nhà Ngụy Nam chật chội như vậy, về đó chắc chắn bất tiện.

Ngụy Nam mỉm cười nhìn cô, trong mắt sáng như sao trời: “Nhưng anh sợ ảnh hưởng em học tập.”

Lỗ tai Diệp Tuệ cũng đỏ, lắc đầu nói: “Sẽ không đâu.” Cô biết Ngụy Nam ngủ không ngáy, phi thường yên tĩnh.

Khóe miệng Ngụy Nam giương lên: “Vậy được, em không sợ anh quấy rầy, vậy anh liền không về nhà ở.”

Hai người họ ai cũng không nghĩ tới một nam một nữ chung sống một phòng sẽ xấu hổ, có lẽ nghĩ tới, nhưng mà ai cũng không muốn đi nghĩ lại vấn đề này, so với xấu hổ, còn càng nhiều là chờ mong.

Ngụy Nam dẫn Diệp Tuệ đi căn tin, dạy cô lấy cơm lấy đồ ăn thế nào, dì lấy đồ ăn ở căn tin thích Ngụy Nam, mỗi lần đều cho anh nhiều thêm mấy miếng thịt, ai bảo Ngụy Nam trông tuấn tú chứ, con gái trẻ tuổi ái mộ, phụ nữ lớn tuổi chính là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vừa ý. Hôm nay dì ấy nhìn thấy Diệp Tuệ phía sau Ngụy Nam, sửng sốt một chút: “Tiểu Ngụy, đây là ai vậy?”

Ngụy Nam cười nói: “Dì, đây là em gái con. Mấy ngày nay giữa trưa em ấy đều ăn cơm ở căn tin chúng ta, phiền dì chiếu cố nhiều một chút.”

Dì lấy đồ ăn lại liếc Diệp Tuệ một cái: “Rồi.”

Diệp Tuệ lễ phép nhe răng mỉm cười: “Cảm ơn dì!”

Hai người lấy cơm xong rồi, tìm cái bàn ngồi xuống. Đồng nghiệp của Ngụy Nam không ngừng lại đây chào hỏi, một nữ cảnh sát ham thích bát quái xáp lại, nói: “A, Tiểu Ngụy, mang bạn gái đến ăn cơm à?” Giọng còn không nhỏ.

Mặt Ngụy Nam với Diệp Tuệ đều đỏ lên, Ngụy Nam nhìn Diệp Tuệ một cái, vội vàng nói: “Không, không phải, là em gái của bạn em.”

“Em gái của bạn? Đối với chỗ căn tin chúng ta đây, chỉ có thể mang người nhà đến ăn nha, cậu sẽ không có không biết quy củ chứ?” Ngữ khí của nữ cảnh sát tràn ngập hài hước.

Mặt Diệp Tuệ càng đỏ hơn, Ngụy Nam chần chờ một chút, mới nói: “Không có cách nói này đi.”

Nữ cảnh sát cười đến bả vai đều run rẩy lên: “Không quan trọng, người nhà tương lai cũng được. Cô em, đừng gò bó, ăn nhiều chút.” Cô ấy nói xong rồi vỗ vỗ vai Diệp Tuệ, đi mất.

Ngụy Nam xấu hổ cười với Diệp Tuệ: “Đừng để ý lời chị ấy, chị ấy đùa ấy mà.”

Diệp Tuệ chú ý tới không ít người đều đang nhìn về bên này, trên mặt còn mang theo tươi cười ái muội, cô lúng túng đến cơ hồ muốn bỏ lại bát đũa chạy trối chết, nhưng mà không thể không chiếu cố đến cảm thụ của Ngụy Nam, liền vừa thẹn lại lúng túng mà ăn cho xong bữa cơm này, quả nhiên là bị chê cười đi.

Ngụy Nam phỏng chừng là cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, đang cố gắng tìm đề tài hóa giải quẫn bách của Diệp Tuệ, ra khỏi căn tin, hai người lủi thủi dưới bóng tường về ký túc xá, Ngụy Nam đột nhiên nói: “Em chờ anh một chút.” Nói rồi liền chạy đi.

Diệp Tuệ không hiểu gì mà nhìn bóng lưng anh, qua vài phút, Ngụy Nam đã trở lại, trong tay anh cầm lấy hai cây kem que, kem que đậu xanh dùng giấy trắng bọc lại, còn tỏa hơi trắng này: “Ăn cây kem que, giải nhiệt chút.”

“Cám ơn!” Diệp Tuệ nhận lấy kem que, xé giấy đóng gói đi, đưa đầu lưỡi ra liếʍ một cái, hơi lạnh, làm đầu quả tim người ta đều yên lòng lại, giống như cảm thụ Ngụy Nam cho người ta vậy, cô nói, “Thật ra không sao cả, em biết bọn họ chỉ là đùa vui, em sẽ không để ý.”

Ngụy Nam như là che giấu mà ho nhẹ một tiếng: “Ừm, bọn họ không có ác ý, chỉ là thích chọc ghẹo người ta, đều là người rất tốt.”

Trở lại ký túc xá, Ngụy Nam nói: “Nếu không em nằm ngủ trưa một lát đi, không thì chiều không có tinh thần.”

Diệp Tuệ nói: “Em nằm sấp trên bàn một lát là được. Chính anh ngủ đi.”

Ngụy Nam tuyệt đối không có khả năng tự mình ngủ trên giường, rồi để Diệp Tuệ nằm sấp trên bàn, liền nói: “Anh đi chỗ đồng nghiệp cách vách tán gẫu một chốc, em ngủ đi, đóng cửa lại, chiều anh ngủ tiếp.” Anh nói xong liền đi ra ngoài, còn gài cửa lại.

Diệp Tuệ nhìn thân ảnh Ngụy Nam biến mất ngoài cửa sổ, lại quay đầu nhìn giường Ngụy Nam, quả thật vô cùng muốn ngủ, vừa ăn cơm không lâu, ý buồn ngủ đang nồng. Diệp Tuệ xem sách một chốc, cuối cùng vẫn là không ngăn được cơn buồn ngủ, nằm trên giường Ngụy Nam, gối đầu là chiếu, hơi thở lưu lại trên đó phi thường nhạt, nhưng không tránh khỏi khứu giác Diệp Tuệ được, loại cảm giác xa lạ lại quen thuộc này, mùi của Ngụy Nam, xa xăm đến cô cơ hồ cũng sắp quên, nhưng mà đến lúc ngửi lại lần nữa, trí nhớ lại cứ vậy mà mãnh liệt thức tỉnh. Có chất lỏng không tự chủ được dũng mãnh tràn ra từ trong mắt Diệp Tuệ, đậu trên gối đầu, thấm vào ruột gối.

Diệp Tuệ ngủ rồi, Ngụy Nam lại xin lén lút ngoặt trở về, trông thấy trên giường của mình nằm một thân hình duyên dáng, không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, anh duỗi tay, nhẹ nhàng mà đóng lại cửa sổ bên dưới, sau đó xoay người xuống lầu, đi văn phòng. Đúng giữa trưa, trừ bỏ đồng nghiệp trực ban ra, cũng chẳng có ai đang hoạt động, anh phải đi tìm một chỗ để gϊếŧ thời gian một cái.

Diệp Tuệ là bị Ngụy Nam đánh thức, thời gian đã đến 2 giờ rưỡi, Ngụy Nam ở bên ngoài gõ cửa, nói: “Anh áng chừng em nên tỉnh lại học bài rồi.”

Diệp Tuệ nhanh chóng bò dậy, phát hiện mình ngủ quên, bình thường thì giữa trưa cô chỉ ngủ nửa tiếng, trưa hôm nay lại ngủ gần 2 tiếng: “Em ngủ quên. Không có chỉnh đồng hồ báo thức, không biết thời gian.”

“Xem ra em khuyết thiếu giấc ngủ rất lâu rồi, chờ thi cử xong, ngủ cho đã nhé. Em học bài đi, anh ngủ trưa một cái.” Ngụy Nam ngáp một cái, chuẩn bị đi ngủ, đêm qua anh còn đang trực ban, hôm nay còn chưa ngủ bù đây, đã buồn ngủ chết được.

“Ừ, anh ngủ đi, em học bài.” Diệp Tuệ ngồi vào trước bàn, bắt đầu học bài. Ngụy Nam dời quạt qua giúp cô, thổi về phía cô. Diệp Tuệ mở chốt xoay đầu quạt, như vậy thì hai người đều có thể được thổi mát.

Ngoài cửa sổ, ánh nắng như bạch kim rải xuống, lá cây bị phơi cho héo héo, phảng phất đang buồn ngủ, ve cũng lười nhác. Diệp Tuệ liền an tâm học tập vào lúc sau giữa trưa nóng bức lại không khô người này, bởi vì người nằm ở đằng kia, trái tim đã từng thiếu hụt đã lâu của cô bị lấp đầy, những thời gian cũ đã từng mất đi kia phảng phất đã lại trở lại, cô rất thỏa mãn, cho nên cảm thấy hạnh phúc mà an tâm.

Diệp Tuệ với Ngụy Nam liền mở ra loại hình thức cùng tồn tại này, ban ngày Ngụy Nam có đôi khi ở đây, có đôi khi không ở, lúc bọn họ ở cùng nhau, ai làm chuyện nấy, không can thiệp nhau lại ỷ lại nhau, lẫn nhau đều rất thích trạng thái như vậy. Điểm này làm Ngụy Nam cảm thấy đặc biệt ngạc nhiên, từ nhỏ anh đã không quen tiếp xúc gần gũi với con gái, nhưng mà lúc ở cùng với Diệp Tuệ ấy, trước giờ đều sẽ không cảm thấy không thích ứng, sẽ không cảm thấy không gian tư nhân của mình bị xâm nhập, quấy nhiễu, phảng phất cô trời sinh nên ở đó vậy. Đại khái, đây là cảm giác gặp được đúng người đi.

Ngày 7 tháng 7 đó, thành phố Nam Tinh trong xanh đã lâu không mưa đột nhiên trời hạ mưa rào, mưa to lọc đi bụi bặm cùng khô nóng của Nam Tinh, toàn bộ nhiệt độ không khí đều giảm xuống mấy độ, không khí cũng phá lệ nhẹ nhàng khoan khoái, làm người ta cảm thấy thoải mái tới mấy lần, cái này đối với thí sinh mà nói thì thật không khác gì dấu hiệu tốt. Diệp Tuệ không phân tâm mà đáp đề trong loại thoải mái này, nhờ phúc của trùng sinh, cô có chút ấn tượng đối với đề viết văn năm thi đại học này, là truyện tranh 《 tìm nước 》, cho nên nắm chắc được ý của đề này cũng không khó, cô rất thuận lợi mà viết xong phần viết văn.

Thi mấy môn khác cô cảm thấy cũng không tính là quá khó, làm xong rồi cô cẩn thận mà kiểm tra một chút, thậm chí còn tính đại khái điểm ra được, cảm thấy mình đi đại học hẳn không có vấn đề.

Hôm thi xong đó, Ngụy Nam đến trường đón cô: “Trong nhà em hôm nay xây xong nhà mới, em kết thúc đi đại học, đây là song hỷ lâm môn nha.”

“Nhờ hồng phúc của anh, hi vọng đều là hỉ.” Diệp Tuệ cười tủm tỉm nói.

“Chắc chắn đều là việc vui.” Ngụy Nam rốt cuộc hỏi nghi vấn trong lòng ra, “Em báo trường gì?” Trước đó hình như từng nghe Diệp Tuệ nói muốn thi trường của thành phố mình, nhưng trường của thành phố mình đều không được tốt lắm, anh cảm thấy Diệp Tuệ rất có khả năng sẽ báo danh trường nơi khác.

Diệp Tuệ nói: “Em báo Học viện Công nghiệp Nam Tinh với Sư phạm Nam Tinh, có thể đậu thì em học ngay tại bản địa, không đậu thì em cũng chẳng còn cách nào.”

“Vậy chắc chắn có thể đậu.” Ngụy Nam nhẹ nhàng thở ra, ở bản địa thì tốt rồi, về sau cơ hội gặp mặt còn nhiều mà, có điều nội tâm lại ẩn ẩn có chút thẫn thờ, về sau Diệp Tuệ chính là sinh viên, chênh lệch của chính mình với em ấy hình như có chút lớn nha, nghĩ đến đây, anh không khỏi lại nhíu mày.

Nhà mình chồng 2 tầng, còn chưa có trang hoàng, cũng tạm thời không để người ở được, nhưng mà nhà vừa xây lên, dưới lầu liền lạnh nhanh lên, ít nhất sẽ không vừa đến tối liền nướng cho người ta không có cách nào ngủ được y như l*иg hấp nữa. Mà Diệp Tuệ với Tiểu Vũ Tiểu Tuyết còn đang chịu dày vò, vì nhà bên này chỉ có 2 tầng. Lúc xây nhà, ai cũng chưa từng nhắc đến hai bên cùng nhau xây, tuy giờ hai nhà đã là 1 nhà, Lưu Hiền Anh cũng không có không biết xấu hổ mà nói chồng nhà thêm cho bà, Diệp Thụy Niên xây nhà là chuẩn bị cho mấy đứa con trai về sau, ông đương nhiên sẽ không chiếm dụng nhà của La gia, dù sao đó là cha của hai cô bé nhỏ lưu lại cho chúng.

Không chồng lầu được, cũng chỉ có thể tiếp tục chịu đựng l*иg hấp xoay vần. Diệp Tuệ đưa ra ý kiến, đắp cái lều che nắng ở sân thượng lầu hai, lại tiện thể làm cái vườn hoa, như vậy thì hẳn là có thể cách đi không ít khí nóng. Đề nghị của cô chiếm được sự đồng ý với hai tay của hai chị em gái, dù sao thì rất nhiều bé gái đều thích trồng hoa nuôi cỏ.

Người cả nhà đều cảm thấy là một chủ ý không tệ. Diệp Thụy Niên cũng rất ủng hộ cái đề nghị này, lái máy kéo dẫn mấy đứa bé đi ngoại thành chất đất về. Ròng rọc được dựng để xây nhà trước đó còn chưa hủy đi, liền chuyển qua cách vách, cả nhà đồng loạt động thủ treo từng thùng từng thùng đất lên lầu. Ngụy Nam còn lại đây giúp đỡ một chút. Chuyển mấy xe như vậy, cuối cùng lấp ra một cái bồn hoa với diện tích không nhỏ ở sân thượng. Nửa phần trước trồng hoa, phần sau thì dựa theo Diệp Tuệ nói mà dùng ngói a-mi-ăng phủ lên cái lều che nắng, cái này vừa có thể cách nhiệt, cũng có thể dùng làm đình hóng mát nghỉ ngơi, bên trong cho mấy cái bàn, thế là người có thể ngắm hoa, hưu nhàn ở trong này.

Đương nhiên, trồng hoa kia thì còn phải từ từ mới được, dù sao thì giờ là lúc thời tiết nóng nhất trong 1 năm, cũng không phải lúc thích hợp để trồng hoa cỏ. Có điều từ sau khi trải bùn đất rồi, phòng ở lầu hai cũng không nóng giống như trước vậy, làm vườn hoa quả nhiên là ý kiến hay. Lưu Hiền Anh nhìn bồn hoa để không thì tiếc lắm, liền lấy tới chút rau dưa còn có thể trồng vào mùa này trồng lên, sớm tối đi tưới nước, kết quả thật đúng là trồng sống, hoa chưa thấy đâu, nhưng mà trước hết đã ăn được rau dưa nhà mình trồng rồi, xem như là một loại lạc thú khác đi.

Chờ lúc bồn hoa cùng tầng cách nhiệt của lầu hai đều làm xong rồi, thành tích thi đại học cũng muốn ra đây.