Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)

Chương 4: Kỳ ngộ

Diệp Thụy Niên đi làm ở công ty vận chuyển, mỗi lần chạy đường dài xong là có thể nghỉ ngơi ở nhà vài ngày. Nhưng mà lần này ông trở về tới ngày thứ hai liền lái xe ra ngoài, Diệp Tuệ cũng chưa kịp hỏi ông đi đâu, có điều cô lường trước được ba cô hẳn không phải là chạy đường dài, bằng không thì sẽ không có chưa chào hỏi đã đi.

Chạng vạng, Diệp Thụy Niên đã trở lại, ông kéo một xe than cục tràn đầy trở về, vừa đến nhà đã liền gọi hàng xóm mau đến dỡ than đá, còn bảo chị em Diệp Tuệ cũng đến chuyển than luôn. Diệp Tuệ cảm thấy kỳ quái, than nhà cô còn có thể đốt được hai ba tháng, sao giờ lại mua than: “Ba, chúng ta lại mua than à?”

“Ừ, chúng ta cũng thuận tiện mua một chút, chủ yếu là mua cho các hàng xóm láng giềng.” Diệp Thụy Niên nói xong thì xoay mặt sang phía Lưu Hiền Anh, “Hiền Anh, than nhà cô để ở đâu? Một ngàn cục có đủ không?”

Sắc mặt Lưu Hiền Anh đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Không cần nhiều thế, tôi không có nhiều tiền như vậy.” Một cục than cần một giác tiền, một ngàn cục than liền cần 100 nguyên, cái này đối với bà mà nói là một khoản lớn.

Diệp Thụy Niên nói: “Không sao, chừng nào cô có tiền thì trả lại cho tôi cũng được. Mua nhiều rẻ hơn, mới 9 phân tiền một cục. Vừa lúc mọi người đều phải mua, tôi liền làm chủ mang thêm cho cô một chút, dù sao có thể cất được mà, than của xưởng than này đốt tốt lắm, ít trộn đất vàng.”

Lưu Hiền Anh nhanh chóng tính toán trong lòng một chút, 1000 cục có thể rẻ được 10 đồng tiền, quả nhiên là bớt đi không ít: “Vậy tôi trả anh 40 trước, còn lại thì chờ tôi có tiền lại trả anh.”

Diệp Thụy Niên cười: “Được, chuyển than trước đi.”

Diệp Tuệ nhìn ba, thầm nghĩ, ông ấy sẽ không phải là nghe nói dì Lưu muốn làm buôn bán cần dùng than với lượng lớn mới đi kéo đấy chứ, nói là giúp hàng xóm mua than, thật sự thì chủ yếu là vì giúp Lưu Hiền Anh mua than. Có điều cô vờ như gì cũng không biết, ai cũng có thể theo đuổi hạnh phúc tự do, cha mẹ lớn tuổi, cũng cần một người bạn biết lạnh biết nóng.

Đám hàng xóm mua được than rẻ đều rất cao hứng, mọi người nắm chặt thời gian mà chuyển hết than đi, cả đám đều thành đen thùi lùi, sức cùng lực kiệt.

Diệp Tuệ nhanh chóng rửa tay nhào bột làm cơm chiều, Diệp Thụy Niên chuyển than cục cho Lưu Hiền Anh xong thì mang theo cặp song sinh cùng nhau dùng vòi xối nước rửa xe, tuy đây là của nhà nước, ông vẫn rất là yêu quý. Đang bận rộn, Tiếu Anh Hùng, học trò của Diệp Thụy Niên tới đây, anh ta tay trái xách một bình rượu cao lương, tay phải xách một túi thịt đầu heo kho, thấy thầy rửa xe thì nhanh chóng chạy đến hỗ trợ rửa cùng. Diệp Tuệ chẳng có ấn tượng gì tốt với Tiếu Anh Hùng, bởi vì trong đám hồ bằng cẩu hữu về sau của Diệp Doãn Văn có anh ta, ăn uống chơi cược ma túy thứ nào cũng dính, có điều lúc này anh ta hiển nhiên là còn chưa sa đọa, cũng không đáng để ném sắc mặt cho anh ta xem.

Thầy trò hợp sức, rất nhanh liền rửa xe tốt rồi, Diệp Tuệ cũng nấu cơm xong luôn, Diệp Thụy Niên gọi cặp song sinh chuyển bàn ra ngoài phòng, ăn cơm trên lối đi bộ, Lưu Hiền Anh vì đáp tạ nên đã chiên một chén lạc biếu sang cho bọn họ nhắm rượu, Diệp Thụy Niên mời bà cùng ăn cơm nhưng bị cự tuyệt.

Tiếu Anh Hùng rót rượu cho thầy, nói: “Thầy, con là đến chào từ biệt với thầy.”

Diệp Thụy Niên bưng rượu lên đang muốn uống, nghe thấy câu này thì không khỏi ngây ngẩn cả người, sau đó đặt ly rượu lên bàn, trừng mắt nhìn anh ta: “Cậu rốt cuộc vẫn là bỏ việc?”

Tiếu Anh Hùng cũng không né tránh, nói: “Con với anh họ tính kết phường mua chiếc máy kéo tay vịn, kéo hàng cho công trường, nghe nói một ngày có kiếm được hơn một trăm. Con chạy cho công ty vận chuyển cả tháng trời cũng chỉ kiếm được hai ba chục đồng tiền, về sau vợ cũng không cưới nổi. Thầy là nhân viên chính thức, tuổi nghề dài như vậy, nhưng một năm có được mấy tháng có thể kiếm 100 đồng tiền? Thật là uổng phí một thân bản lĩnh này của thầy, thầy đi ra làm một mình, tuyệt đối chưa cần đến nửa năm là có thể kiếm được vạn nguyên hộ*.” Anh ta không phải công nhân viên chức chính thức, trong nhà nhờ quan hệ nhét anh ta vào công ty vận chuyển học lái xe, đi theo tài xế già chạy xe thể thao, một tháng chỉ có thể cầm chút tiền lương bèo bọt.

*: như đúng tên của nó luôn, là chỉ những gia đình có tiền gửi (hoặc tiền tiết kiệm, hay thu nhập) trên 10.000 nhân dân tệ (1 vạn là 10.000 đó). Cái thuật ngữ này được đặt ra vào cuối những năm 70. Mấy nhà vạn nguyên hộ vào TQ thời đó là những nhà khá giả.

Diệp Thụy Niên liếc xéo học trò: “Cậu nói thật thoải mái, làm như nhặt tiền à, còn vạn nguyên hộ nữa! Cậu cũng không thể cứ mãi kiếm cái tiền lương này mà.”

“Thế cũng khó mà nói, hiện tại muốn vào công ty vận chuyển khó cỡ nào thì thầy cũng biết, con cũng hầm 3 năm rồi, bên trên còn không cho con chuyển chính thức, nói là không có chỉ tiêu, cháu trai chủ nhiệm Phương đến còn muộn hơn con 1 năm, thằng đó lái xe không tốt bằng con, nhưng mà người ta đã được chuyển chính thức. Con vẫn là chết cái tâm này, tự mình đi làm một mình là xong. Có cả bó tiền giấy lớn sao con lại không cần chứ?” Tiếu Anh Hùng thở phì phì uống một ngụm rượu.

Diệp Thụy Niên nói: “Dù cho cậu mua xe, cậu cho là ngày nào cũng có hàng để kéo hả? Lại nói, cậu đi chỗ nào kéo hàng cho người ta chứ hả?”

Tiếu Anh Hùng nói: “Đi tìm khắp nơi này, người quen giới thiệu, chạy đến công trường, không có khả năng không ôm được việc. Dù cho 1 tháng chỉ kéo có 10 ngày, thế cũng đủ rồi, dù sao cũng mạnh hơn chạy xe thể thao cho công ty, lại nói giờ đang thiếu xe đây, không có khả năng không tìm được việc làm. Chúng ta chạy xe thể thao cho công ty, được một chuyến kiếm được bao nhiêu? Nhưng mà chia đến trên đầu chúng ta có bao nhiêu? Con tính qua vài năm lại đổi một chiếc xe vận tải Đông Phong, kéo hàng một ngày kiếm được ít nhất là ba bốn trăm. Thầy, hiện tại kỳ ngộ tốt như vậy, người biết lái xe chỉ có vài gã thế thôi, đây rõ ràng là nhặt tiền mà, chỉ xem thầy có dám nhặt không thôi.”

Diệp Tuệ nghe đến líu lưỡi, thì ra hiện tại thế mà kiếm tiền như thế, một chiếc máy kéo có thể kiếm được hơn 100 trong một ngày! Cô nhớ được Tiếu Anh Hùng đã từng rất có tiền, có tới mấy cửa hàng mặt tiền trên đường Nhân Dân đắt nhất, phòng ở cũng có mấy căn, tuy sau này bị anh ta bại cho thất linh bát lạc, nhưng từng kiếm được đồng tiền lớn thì đúng thật không giả, xem ra tài phú chính là nhờ lái xe tích lũy xuống. Đây là một cơ hội tuyệt hảo nha, ba là lão tài xế học được kỹ thuật lái xe từ trong bộ đội, kỹ thuật đặc biệt vượt qua thử thách, trước đó chưa từng xảy ra sự cố an toàn, nếu như tự ra làm một mình thì tuyệt đối có thể kiếm đồng tiền lớn. Diệp Tuệ quay đầu nhìn ba: “Ba, nếu không thì ba cũng đi ra tự mình làm đi cho xong.”

Diệp Thụy Niên trừng mắt nhìn Diệp Tuệ một cái: “Con một đứa bé gái biết cái gì hả? Anh Hùng giống với ba sao? Cậu ta là công nhân tạm thời, ba là công nhân chính thức, ba chưa bao giờ nghe nói ai sẽ bỏ việc đi làm hộ cá thể, ba không có ném nổi cái mặt kia!”

Diệp Tuệ cảm thấy ba có loại tư tưởng này cũng không kỳ quái, các ông là người tới từ cái năm tháng kia, đều lấy ăn lương nhà nước làm vinh, tuyệt đối không chủ động vứt bỏ bát sắt mà đi nâng bát cơm bùn. Nhưng các ông không biết rằng, cái bát sắt này căn bản là không nâng được bao lâu nữa, qua mấy năm nữa, mọi người đều sắp thất nghiệp.

Diệp Tuệ nhỏ giọng nói thầm: “Hiện tại đều cải cách mở cửa, đồng chí Tiểu Bình cũng nói ‘Mặc kệ là mèo trắng hay là mèo đen, bắt được chuột chính là mèo tốt’, chỉ cần là kiếm tiền bằng bản lĩnh thật sự, con cảm thấy không có gì mất mặt.”

“Ba thấy con đi học là học cho choáng váng rồi, miệng đầy nói hươu nói vượn.” Diệp Thụy Niên không khách khí mà răn dạy con gái một chút.

Diệp Tuệ nhanh chóng không nói nữa, La Mã không chỉ xây xong trong một ngày, quan điểm của ba cũng không có khả năng chỉ một ngày là có thể đổi.

Diệp Thụy Niên có chút buồn bực uống một ngụm rượu, đột nhiên hỏi Tiếu Anh Hùng: “Chừng nào thì cậu đi?”

Tiếu Anh Hùng nói: “Lần lái xe sau con liền không đi với thầy nữa.”

Diệp Thụy Niên nhìn Tiếu Anh Hùng: “Vậy qua hai ngày nữa đi Quảng Châu cậu cũng không đi?”

Tiếu Anh Hùng gật gật đầu: “Ừm. Thầy có thể phải tìm người khác.”

“Giờ tôi đi đâu tìm người tạm thời hả?” Cảm xúc Diệp Thụy Niên có chút bực bội, nhân viên xếp cho mỗi chiếc xe đều là cố định, nếu mà điều động tạm thời, an bài của toàn bộ đoàn xe đều phải động, đừng có nói ông không thích, mấy người quản lý chắc chắn cũng rất mất hứng, phiền toái thì không nói, tài xế cũng không vừa ý, ai cũng không đồng ý làm việc liên tục, dù sao thì trợ cấp cũng chỉ chút xíu như thế.

Ngày thứ hai, Diệp Thụy Niên phải đi đơn vị, vừa nghe bên kia quả nhiên còn chưa an bài trợ thủ xuống, tuy người muốn học lái xe đặc biệt nhiều, nhưng mà công ty vận chuyển há lại dễ vào thế à? Đây là đặc sắc trong thể chế.

Diệp Thụy Niên trở lại với đầy bụng bực tức, nghe ý kia của chủ nhiệm, nói là ông là lão tài xế, kinh nghiệm phong phú, cũng không phải lần đầu tiên chạy đi Quảng Châu, một mình thôi hẳn là cũng không có vấn đề. Diệp Thụy Niên rất phẫn nộ, chạy đường dài một mình nguy hiểm cỡ nào chỉ có người từng chạy mới biết được, trên đường mệt rã rời không có ai nói chuyện thì rất có khả năng ngủ gà ngủ gật chạy lọt xuống mương, hiện tại trị an xã hội rất loạn, lúc xe dừng lại nghỉ ngơi trên đường ấy, không có người thay phiên trông coi thì rất có khả năng sẽ bị tặc trộm dầu trộm dầu, nếu bị trộm sạch dầu trên đường núi hoang vắng, ấy thật đúng là kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay. Vô ý một cái là liền một đi không trở lại.

Diệp Tuệ nghe tiếng ba thở dài: “Ba, không tìm được người đi theo xe sao?”

Diệp Thụy Niên lắc đầu: “Không. Ý của đơn vị là để ba đi một mình, một mình ba thì đi thế nào? Cái thằng ranh Anh Hùng này cũng thật là, ít nhất phải chờ chạy xong lần đi Quảng Châu này mới đi chứ, thật là không có lương tâm, cánh cứng rồi.”

Diệp Tuệ lại biết, nếu như Tiếu Anh Hùng không đi, chạy xong chuyến Quảng Châu này có lẽ còn có thể có thành phố khác, dù sao thì chính là không dứt, phải đi thì liền quyết đoán một chút, rất tốt. Cô đột nhiên nói: “Ba, nếu không thì để con đi theo ba đi.”

“Con đừng hồ nháo, một đứa con gái như con chạy xe cái gì?” Diệp Thụy Niên không chút nghĩ ngợi đã phủ nhận.

Diệp Tuệ nói: “Con đã nghỉ rồi, giờ cũng không có việc gì. Con đi Quảng Châu với ba, trên đường có thể nhắc nhở ba một chút, buổi tối giúp ba canh xe một chút.”

“Đừng nói hươu nói vượn, ba đi ngủ.” Diệp Thụy Niên thở phì phì đi ngủ.

Diệp Tuệ nhìn bóng lưng của ba, không khỏi thở dài.

Lúc giữa trưa, Doãn Văn với Doãn Võ đã trở lại, mấy cậu vụиɠ ŧяộʍ ôm một cái gì đó chạy lên lầu, bị Diệp Tuệ nấu cơm trong bếp nhìn thấy: “Đứng lại, cầm gì đó?”

Doãn Văn với Doãn Võ nhìn cô một cái, không nói gì, chỉ là càng ôm chặt đồ trong lòng hơn, mắt Diệp Tuệ sắc, nhìn thấy đó một chiếc máy ghi âm, Diệp Tuệ lập tức nghiêm túc lên: “Ở đâu ra?” Đầu năm nay máy ghi âm đều không rẻ, chính là đồ đắt đỏ trong nhà, hai thằng nhãi này sẽ không phải là trộm chứ.

Doãn Văn nhìn thoáng qua trong phòng ba, không dám nói chuyện lớn tiếng, đè thấp giọng nói: “Em mượn với bạn học.”

“Đừng nói bậy, ai chịu cho em mượn cái này? Đừng có hồ nháo, mau mau trả cho người ta đi, đừng có để cha mẹ người ta tìm đến.” Máy ghi âm Niệm Đầu này quý trọng lắm, cha mẹ nào mà biết con mình đưa đồ ra cho mượn thì chắc chắn phải tức giận.

Doãn Võ rụt cổ, nhỏ giọng nói: “Chị, bọn em đây là tiêu tiền thuê của bạn, có thể để ở nhà ta hai ngày.”

Diệp Tuệ vừa nghe thì sửng sốt một chút, phản ứng đầu tiên là người bạn kia của mấy đứa nó quá có đầu óc kinh tế, còn nhỏ tuổi liền biết kiếm tiền: “Tốn bao nhiêu tiền?”

Doãn Văn nói: “1 giác 3 phân tiền. Máy ghi âm 1 giác tiền, băng từ 3 phân tiền.”

Diệp Tuệ nhất thời có loại cảm giác dở khóc dở cười, cậu nhóc thật đúng là biết kiếm, tiền thuê cũng không rẻ nha: “Cho chị xem, là băng từ gì thế.” Đầu năm nay lưu hành ca khúc nào nhỉ.

Doãn Văn “cạch” một tiếng ấn mở máy ghi âm, rút một hộp băng từ có hơi bẩn cho cô, hẳn là nghe đi nghe lại rất nhiều lần. Diệp Tuệ nhìn một chút, là một bản tổng hợp những ca khúc lưu hành, trong đây có 《 Giữ anh ấy lại 》 của Phí Tường,《 Câu chuyện thời gian》, 《 luyến khúc 1980》 của La Đại Hữu,《 Em chỉ để ý anh 》 của Đặng Lệ Quân,《 Ánh mắt anh》 của Thái Cầm vân vân. Diệp Tuệ trả băng từ lại cho các cậu: “Nghe xong sớm một chút rồi trả người ta.”

Doãn Văn, Doãn Võ gật mạnh đầu, nhanh chóng chạy lên lầu, đi nghe ca nhạc, Diệp Tuệ ở dưới lầu không nghe thấy hát, chắc là mấy đứa nó không dám vặn tiếng lớn, đang tự tiêu khiển đây.

Lúc Diệp Tuệ gọi mấy cậu ăn cơm, hai cậu đều không lập tức đi xuống, Diệp Tuệ bới cơm cho ba xong rồi, thấy mấy đứa còn chưa có xuống, hẳn là mấy đứa nó nghe hát không nghe thấy tiếng mình gọi, liền nói: “Con đi gọi mấy đứa ăn cơm.”

Diệp Thụy Niên mất hứng nói: “Ăn có bữa cơm cũng không mời được, đói chết luôn đi!”

Diệp Tuệ không để ý ba, đi lên lầu, kết quả trên lầu không có chút âm nhạc nào, hai đứa Doãn Văn Doãn Võ đang chụm đầu vào nhau làm gì đó, Diệp Tuệ nói: “Làm gì thế, ăn cơm.”

Hai cậu như là bị kinh hách mà xoay đầu lại, Diệp Tuệ thấy mấy cậu mồ hôi đầy đầu, Doãn Võ nước mắt lưng tròng, đáng thương chết được mà gọi một tiếng: “Chị —— băng từ hỏng rồi.”

“Hả? Chị xem xem.” Diệp Tuệ nhanh chóng đi qua, cầm lấy cuộn băng từ đã xoắn thành một đống kia, nói: “Sao lại xoắn thành thế này?”

Doãn Võ lau nước mắt một phen: “Anh hai kéo nó đứt mất.”

Doãn Văn ảo não nói: “Nó bị xoắn, làm sao em biết được hơi dùng sức một chút sẽ kéo đứt chứ?”

Diệp Tuệ nói: “Được rồi, đừng náo loạn. Quay đầu lại chị giúp em sửa chút cho, xem có thể sửa được không, nhanh đi ăn cơm đi học đi.”

Doãn Võ có chút lo lắng nói: “Chị, nếu như không sửa được, có phải sẽ phải bồi cái mới cho người ta không? Một hộp băng từ mới phải 2 khối tiền.”

“Thật sự sửa không được thì phải đi mua cái mới bồi người ta chứ.” Diệp Tuệ nói.

“Em không bồi, thứ này vốn chính là cũ, vì sao chúng ta phải bồi mới.” Doãn Văn không đồng ý.

Diệp Tuệ nghiêm túc nhìn Doãn Văn: “Nói như vậy mà được sao? Làm hư đồ thì phải bồi, đây là đạo lý cơ bản nhất, lúc em mượn từ chỗ người ta là tốt, đến trong tay em mới hư, sao em có thể không bồi?”

Doãn Văn cứng cổ cãi lại: “Nhưng mà nó vốn đã không phải tốt, em một lần cũng chưa nghe xong, nó đã hỏng rồi, dựa vào cái gì bắt em bồi cái mới, em cũng quá lỗ đi.”

“Lỗ em cũng phải bồi, đây chính là chuyện em gây ra, chẳng nhẽ em không muốn gánh trách nhiệm sao? Nếu như em nghe chị, trực tiếp trả lại đồ rồi, vậy thì đã không liên quan gì đến em.” Diệp Tuệ nhẫn nại tính tình giảng đạo lý với cậu, nếu là lúc trước, cô tuyệt đối là lười vô nghĩa với thằng nhóc này, trực tiếp cho nó ăn hạt dẻ nổ là xong, “Được rồi, đừng có náo loạn, nhanh xuống lầu ăn cơm đi, kẻo lát nữa đến trường muộn mất.”

Doãn Văn đi được hai bước lại xoay người nói: “Chị, việc này chị ngàn vạn đừng có nói cho ba nha, ba sẽ đánh chết em mất.”

“Biết rồi, sẽ không. Tiền mua băng từ trừ trong tiền tiêu vặt của mấy đứa.” Diệp Tuệ nói. Trước kia, phương thức giáo dục Doãn Văn Doãn võ rất là bạo lực, làm việc gì sai liền phải đánh, còn đuổi khỏi cửa không cho vào nhà, không được ăn cơm, mỗi lần bọn nó bị đánh sẽ liền chạy ra ngoài, ở bên ngoài liền kết không ít hồ bằng cẩu hữu, dính phải các loại tật xấu, sơ trung còn chưa tốt nghiệp đã liền bỏ học đi lăn lộn xã hội.

Lúc xuống dưới ăn cơm, hai cậu chàng lại không thể thiếu được phải bị ba mắng một chút. Ăn cơm rồi, Doãn Văn với Doãn Võ đi đến trường, Diệp Tuệ hỗ trợ sửa sang băng từ lại một chút, phát hiện có một đoạn bị kéo bạo lực đến nỗi biến dạng, trực tiếp đứt mất, đầu năm nay lại không có keo trong suốt, xem ra là không sửa được. Diệp Tuệ tính đi mua bản mới bồi cho người ta, tuy không rẻ, nhưng mà đã làm sai chuyện thì phải gánh trách nhiệm, Doãn Văn, Doãn Võ cần phải học được bài học này.