*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Khương Nan Cật
Dạ Mục lại một lần nữa bị hương thơm của thức ăn đánh thức, cậu đội mũ gà con chạy đến phòng bếp, mềm mại chào Hạ Tử Xuyên: Chào buổi sáng nga! Hạ Tử Xuyên.
Hạ Tử Xuyên giữ lấy cái đầu nhỏ của cậu, thơm lên trán cậu một cái: "Chào buổi sáng! Bạn trai nhỏ của tôi."
Dạ Mục đỏ mặt chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Ăn xong cơm sáng, hai người tay kéo này tay đi viện nghiên cứu. Hạ Tử Xuyên ở phòng nghiên cứu làm thực nghiệm, Dạ Mục liền ở phòng tiếp khách chơi di động ăn đồ ăn vặt. Kẹo dẻo trái cây bị Hạ Tử Xuyên nghiêm lệnh hủy bỏ, Dạ Mục đành phải ăn bánh quy lương thực thô.
Trên điện thoại là 'Hôm nay tui là hủ' gửi tin nhắn, đây là lần đầu tiên cô chủ động liên lạc với Dạ Mục.
Hôm nay tui là hủ: Có ở đó không? Có ở đó không?
Dạ Mục: Có đây, có chuyện gì sao?
Hôm nay tui là hủ: nhanh nói cho tôi biết tình hình tối qua của anh và lão công anh đi, tôi sắp chết mấtttt!
Dạ Mục: Tối qua anh ấy làm việc muộn để về nhà.
Hôm nay tui là hủ: Sau đó? Sau đó thì sao?
Dạ Mục: Sau đó, tôi cho anh ấy thấy quần áo tôi mặc.
Hôm nay tui là hủ: Phản ứng của anh ta thế nào?
Dạ Mục: Anh ấy thực kích động, còn đánh mông tôi =∆=
Cao lớn tuấn mỹ công bị kích không ngừng động thắt lưng mình, sau đó lưu lại dấu tay màu đỏ trên cái mông bị đánh.
Ba! Ba! Ba!
Tiểu Thụ khóc lóc, thấp giọng cầu được tha thứ.
Chời ưiiii! Hình ảnh đó, quá mỹ. Tiểu hủ nữ ở đầu dây bên kia che mũi mình, sợ máu mũi sẽ không kìm được phun ra.
Hôm nay tui là hủ: Cảm ơn anh vì đã chịu kể chuyện tốt của anh đêm qua, chúc anh sinh hoạt càng ngày càng tính phúc.(?-?)
Dạ Mục: Cảm ơn.
Kinh nghiệm bị đánh đòn tối qua rất tốt sao? Bất quá, người cận quen được này cũng rất tốt. Dạ Mục suy tư nghĩ.
Còn nữa, nhân loại bây giờ thật sự là bất cẩn, 'Hạnh' trong 'Hạnh phúc' cũng sẽ đánh sai.
Buổi trưa Dạ Mục cùng Hạ Tử Xuyên đi ra ngoài ăn cơm, đi ngang qua một nhà hàng thức ăn nhanh, Dạ Mục dừng chân sống chết không đi.
Hạ Tử Xuyên: Muốn ăn hamburger, pizza không?
Dạ Mục lắc đầu, chỉ vào tấm áp phích (poster) khổng lồ trước cửa của nhà hàng thức ăn nhanh.
【 Công ty đặc biệt giới thiệu pizza trái cây và pizza thịt bò nóng bỏng của bánh pizza ghép đôi, từ bây giờ, dùng ảnh chụp của riêng mình để gửi lên trang web chính thức, chúng tôi sẽ chọn ba bức ảnh phù hợp nhất với khí chất của bánh pizza ghép đôi, và trao giải thưởng. Giải nhất: 10.000 nhân dân tệ tiền mặt. Giải nhì: Vé máy bay du lịch đôi Paris. Giải ba: Thú bông khổng lồ siêu sang trọng của pizza ghép đôi. 】
Hạ Tử Xuyên: Em muốn gì? Tiền? Hay vé máy bay?
Dạ Mục: Em muốn thú bông.
Hạ Tử Xuyên:... Chúng ta đi vào cửa hàng hỏi thử.
Kết quả là, nhân viên cửa hàng thông báo rằng muốn thú bông phải tham gia vào cuộc thi để giành vị trí thứ ba, thú bông khổng lồ chỉ đặt làm một con duy nhất trên toàn cầu.
Xác suất lấy được thú bông quá nhỏ, Dạ Mục có chút không vui, Hạ Tử Xuyên vì làm cho cậu vui vẻ, đi đến cửa hàng ăn vặt mua cho cậu rất nhiều túi bánh khoai tây.
Tới tối, Hạ Tử Xuyên bảo Dạ Mục mặc quần áo ở nhà cầm một dĩa trái cây cắt xong, đối mặt với ống kính.
Hạ Tử Xuyên: Trái cây có ngọt không?
Dạ Mục cầm lấy một miếng táo bỏ vào miệng, sau đó mới trả lời: Ngọt ~
"Cắt cắt" một tiếng, khuôn mặt tươi cười của Dạ Mục bị ống kính bắt được.
Sau đó, Hạ Tử Xuyên bảo Dạ Mục mặc âu phục, hơn nữa biến thành hình thái ma cà rồng.
Dạ Mục dùng đũa gắp một miếng thịt bò cay, nước miếng bị mùi thơm kí©ɧ ŧɧí©ɧ chảy ròng ròng.
Dạ Mục: Em muốn ăn thịt bò.
Hạ Tử Xuyên: Ngoan, chụp xong ảnh chụp liền có thể ăn thịt bò.
Dạ Mục: Vậy anh mau nhanh lên đi!
Hạ Tử Xuyên: Được ~ đến, nhìn vào máy ảnh, dùng đũa gắp thịt bò đưa về phía ống kính, lộ ra biểu tình khi ký kết khế ước với tôi. Tốt lắm! Thấp đầu xuống một chút, hoàn mỹ!
Dạ Mục nuốt nước miếng một chút: Có thể ăn thịt bò chưa?
Hạ Tử Xuyên nhìn ảnh chụp trong máy ảnh rất hài lòng: có thể ăn rồi.
Dạ Mục vội vàng gắp thịt bò lên, bắt đầu ăn.
Hạ Tử Xuyên điều chỉnh tông màu của hai tấm ảnh chụp, sau đó ghép thành một tấm ảnh, đăng lên trang web chính thức của nhà hàng thức ăn nhanh.
Mặc dù hy vọng là xa vời, nhưng vẫn muốn thử xem.
Ngày hôm nay, Dạ Mục ôm rất nhiều đồ ăn vặt, đi theo Hạ Tử Xuyên đến viện nghiên cứu. Trong phòng nghiên cứu, Dạ Mục lấy đồ ăn vặt ra, rạo rực muốn chia sẻ chúng với Hạ Tử Xuyên.
Hạ Tử Xuyên cầm lấy một cái mochi lên: Cái này quá ngọt, chỉ được ăn một cái.
Dạ Mục: Vậy anh đút em ăn đi.
Hạ Tử Xuyên mỉm cười: Được ~
Sau đó, anh xé giấy gói và đưa mochi đến miệng Dạ Mục.
Hạ Tử Xuyên: Nào, há miệng, từ từ cắn.
Vừa đi tới cửa, Cô thư ký dừng lại muốn gõ cửa, không biết bây giờ gõ cửa có phù hợp hay không.
Dạ Mục ah oh một ngụm đem mochi cắn hết nửa cái, nhân dừa ngọt ngào vỡ ra, có vài giọt chảy trên quần áo của Dạ Mục.
Dạ Mục ủy khuất: Đều chảy ra, dính hết trên quần áo.
Huh Huh! Cậu vậy mà đã đánh mất phần ngon nhất của bánh mochi, không vui tẹo nào.
Hạ Tử Xuyên: Không sao đâu, anh lấy giấy lau cho em.
Dạ Mục: Không cần lau khóe miệng, em có thể tự mình liếʍ sạch.
Không thể bỏ phí mấy giọt nhân dừa cuối cùng được.
Cô thư ký hít một hơi. 'Há miệng, từ từ cắn. ', 'Đều chảy ra', 'lấy giấy lau ', 'tự mình liếʍ sạch ', câu này mà liên kết với nhau chính là một hình ảnh không thể miêu tả luôn đóóó!
Nếu như bây giờ nàng mà to gan lớn mật, không gõ cửa liền đi vào, rất có thể sẽ nhìn thấy tiểu thụ quỳ trên mặt đất, khóe miệng còn đọng lại chất lỏng không rõ màu trắng, mà ông chủ thì vẻ mặt sảng khoái kéo khóa quần.(□_□)
Cô thư ký rất thực lúng túng, cô cũng không dám gõ cửa, huống chi là đi vào.
Phải mất một giờ sau đó, cô thư ký đã lấy hết can đảm để đến phòng nghiên cứu của ông chủ một lần nữa.
Hình ảnh trong phòng nghiên cứu rất bình thường, ông chủ đang ghi chép số liệu, tiểu thụ đang vui vẻ chơi điện thoại di động.
Cô nàng thư ký nhìn thấy hai giọt trắng trắng trên quần áo Dạ Mục không rõ ràng lắm, vẻ mặt phức tạp.
_______________
Và
(Minh họa: Mochi ừm thì tuy hổng phải nhân dừa hí hí =)))