Sau cuộc phẫu thuật, Nguyên Gia Dật mệt mỏi xoa bóp cổ tay, nghiêng người dựa vào tường thấp giọng ho khan vài tiếng.
Trợ lý phẫu thuật thứ hai Tống Dương rửa tay xong, vừa mới dùng khuỷu tay để mở cửa thì nhìn thấy Nguyên Gia Dật đang mệt mỏi dựa vào góc tường.
(Trợ lý phẫu thuật thứ hai thường do các bác sĩ trẻ hoặc thực tập sinh đảm nhiệm, vai trò thấp hơn trợ lý phẫu thuật thứ nhất)
"Thầy Nguyên, cậu làm sao vậy? Người không được khỏe sao?"
Nguyên Gia Dật đang nhắm hờ mắt nghỉ ngơi, nghe thấy giọng nói của Tống Dương, lúc này mới hơi mở mắt ra, cười nói "Khụ khụ, không sao, chỉ hơi mệt một chút thôi"
Thời tiết vào cuối thu, Bắc Thành thường ấm lên sớm hơn, nhưng bên trong căn phòng phẫu thuật này vẫn lạnh lẽo vô cùng, Nguyên Gia Dật mặc áo phẫu thuật đứng ở đây vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo rõ ràng.
Nguyên Gia Dật né tránh Tống Dương, lại ho khan vài tiếng dưới lớp khẩu trang, nói "Chiều nay còn một ca nữa, xong việc tôi sẽ tan sớm một chút, hôm nay phải về nhà"
Cậu nhấn mạnh chữ "nhà" này, trong giọng nói còn mang theo chút vui mừng khó nhận ra, nhưng trong mắt người bình thường thì chuyện về nhà không phải là chuyện kỳ lạ gì cả, Tống Dương dĩ nhiên không nhận ra được cảm xúc vui sướиɠ ẩn trong lời nói của cậu.
"Ai chà ~" Vẻ mặt Tống Dương giống như đang ăn dưa, cợt nhả sấn tới huých bả vai cậu "Thầy Nguyên đây có chương trình gì sao? Chẳng lẽ là bạn gái đang chờ ở nhà?"
"Làm gì có chương trình nào?" Nguyên Gia Dật cười cười, cúi người lấy bệnh án trên ghế, đẩy kính xuống "Đọc lại tình trạng của bệnh nhân một chút, Hà Thúy Chi, nữ, 57 tuổi, ba ngày trước phải nhập viện vì té ngã bị thương, đầu gối bên trái đập xuống đất, khớp gối trái sưng to sau chấn thương, mỗi lần hoạt động đều đau nhức, không bị hôn mê, không đau đầu chóng mặt...."
Điện thoại di động trong túi rung lên, Nguyên Gia Dật cho tay vào bấm tắt đi.
"Xin lỗi, chúng ta tiếp tục nói. Thông qua chụp X-quang xương đầu gối bên trái cho thấy xương bánh chè bên trái bị đứt rời, khớp xương gãy lệch vị trí...."
Người ở đầu dây điện thoại bên kia có vẻ không bỏ qua dễ dàng, liên tục gọi điện lại.
"Thầy Nguyên, để tôi đi nói với bọn họ, cậu lo việc của mình trước đi" Tống Dương thức thời lấy đi tập tài liệu trên tay cậu, nhanh chóng chui vào văn phòng của bác sĩ, lại thò đầu ra "Thầy Nguyên, nhớ ăn cơm đấy!"
Nguyên Gia Dật cười khoát tay, biểu cảm trên khuôn mặt bị khẩu trang che khuất không nhìn thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy được đôi mắt kia cong cong xinh đẹp.
Cậu nắm chặt lấy điện thoại, đi đến cửa thoát hiểm, thận trọng nhận cuộc gọi đến "Thịnh tiên sinh......."
Thịnh Giang Hà vừa mới nghe thấy giọng nói qua ống nghe, lập tức chửi ầm lên "Súc sinh! Dám không nghe điện thoại của tao!"
Nguyên Gia Dật ho khan một tiếng, nói "Xin lỗi, con đang bận"
"Lan Lan có hơi chóng mặt, mày lập tức lên tầng hai đi!"
Nói xong, Thịnh Giang Hà liền cúp máy.
Cúi đầu nhìn đồng hồ, Nguyên Gia Dật mệt mỏi dụi dụi hai mắt, trở lại văn phòng cầm áo blouse trắng khoác lên người rồi chạy ra ngoài.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, nếu có thời gian chắc phải ra ngoài mua một cái áo khoác bông để chống lạnh mới được.
Thịnh Lan đang nằm dựa trên giường bệnh, mang khẩu trang và đeo kính râm, nhàn nhã chơi điện thoại, thoáng liếc nhìn thấy Nguyên Gia Dật mệt mỏi đi vào, bất mãn hừ một tiếng.
"Đúng là kiêu ngạo tự cho mình bận nhiều công chuyện, dám để tao phải chờ lâu như vậy."
"......Thật xin lỗi, vừa nãy em có việc bận, nếu thấy chóng mặt thì anh hãy nghỉ ngơi đi, đừng chơi điện thoại nữa"
Nguyên Gia Dật ngẫu nhiên xoa xoa đôi bàn tay lạnh lẽo của mình, xắn tay áo lên để lộ ra cánh tay, thuần thục ngồi xuống một chiếc giường khác trong phòng bệnh, sắc mặt cẩn trọng chờ bác sĩ tư nhân của Thịnh gia đi vào.
"Mày nghĩ mày là ai mà dám ở đây dạy dỗ tao, hôm qua bị ba đánh còn thấy nhẹ quá à?"
"...........Em xin lỗi" Hầu kết Nguyên Gia Dật chuyển động, bàn tay đặt ở trong túi áo nhẹ nhàng xoa xoa đầu ngón tay, không nói gì nữa.
Đối mặt với sự mỉa mai châm chọc của Thịnh Lan, Nguyên Gia Dật không bao giờ có bất kỳ phản ứng nào đáp lại để khiến cho cậu ta phải khó chịu.
Chờ cậu ta mắng chửi chán rồi cũng sẽ ngừng lại thôi.
Cây kim số 7 được rút ra từ bên dưới lớp da vẫn còn mang theo một chút máu, cuộn vào trong băng dính rồi quăng vào sọt rác, Nguyên Gia Dật ấn vào lỗ kim ở nếp gấp khuỷu tay, ngồi dậy chậm rãi điều chỉnh hô hấp.
Hồi lâu sau mới quay đầu nhìn Thịnh Lan, ôn hòa nói "Hôm qua em thấy anh trên show tạp kỹ có ăn hạt dưa, anh nên cẩn thận một chút khi ăn những đồ ăn có hình nhọn như vậy"
Có lẽ do cơ thể vừa tiếp nhận một lượng máu mới nên Thịnh Lan thấy không được khỏe lắm, sắc mặt tái nhợt nằm đó nói không ra hơi, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn cậu.
Nguyên Gia Dật hé môi cười một cái, đi tới mép giường bên kia kéo góc chăn đắp lên người cho Thịnh Lan, đút nước cho cậu ta uống "Chiều nay em còn có ca phẫu thuật, anh nằm nghỉ cho khỏe rồi hãy gọi điện thoại cho tài xế trong nhà tới đón"
"Mày tưởng mày là người của Thịnh gia rồi sao? Có cần tao phải nhắc nhở cho mày biết thân phận của mày là gì không? Không biết nhục!"
Vừa mới được người ta đút nước cho uống xong, sắc mặt tốt hơn một chút, Thịnh Lan lập tức trở mặt, đay nghiến mắng cậu một câu.
Bả vai Nguyên Gia Dật cứng đờ, đứng ngây tại chỗ hồi lâu, mãi mới nặn ra được một nụ cười "Được rồi, anh đừng giận, là tại em nhiều chuyện"
Bình thường vốn luôn biết tính tình của Thịnh Lan rất xấu, lúc này bởi vì thân thể đang suy yếu đau đớn mà càng trở nên cáu kỉnh hơn, thế nên Nguyên Gia Dật chưa bao giờ chấp nhặt với cậu ta, mặt khác, cậu cũng không đủ tư cách để nói lý lẽ với Thịnh Lan.
Kéo ống tay áo bị xắn lên có hơi nhăn nhúm xuống, Nguyên Gia Dật đi tới cửa, vừa mới vặn tay cầm liền nghe thấy Thịnh Lan nói "Tao biết hôm nay mày sẽ kết hôn với Thận Ngôn, có điều mày đừng hòng si tâm vọng tưởng, chờ khi anh ấy nắm giữ quyền lực Bạc gia xong, mày phải nhường vị trí đó lại cho tao."
Nguyên Gia Dật vui vẻ đồng ý "Em biết rồi, em nhất định sẽ lập tức trả lại vị trí đó cho anh"
Cậu lấy điện thoại ra, liếc mắt nhìn màn hình, lúc này mới hoảng hốt nhận ra thời gian đã hơi trễ, gập khuỷu tay lại cúi đầu đi ra ngoài.
Đi chưa được mấy bước, trước mắt Nguyên Gia Dật có hơi choáng váng, cậu bám vào tay vịn trên vách tường hành lang mà từ từ ngồi xổm xuống, khó chịu thở dốc.
Điện thoại trong túi lại rung lên, cậu ngồi xổm trên mặt đất lấy điện thoại ra, sau khi kết nối thì áp vào bên tai "Alo?"
"Nguyên tiên sinh, tình trạng của mẹ anh rất không ổn định, phí phải trả ở đây là...."
"Tôi sẽ trả tiền ngay lập tức! Xin hãy cố gắng hết sức cứu chữa cho mẹ tôi, làm ơn!"
Cổ họng Nguyên Gia Dật như nghẹn lại vì gấp gáp, phải ho khan hai tiếng mới phát ra được âm thanh.
Sau khi cúp điện thoại, cậu nắm lấy tay vịn khó khăn đứng lên, vội vàng trở lại phòng bệnh của Thịnh Lan, vì khó mở lời mà mặt hơi đỏ lên "Anh..... làm ơn cho em mượn ít tiền, em sẽ trả lại cho anh sau."
Thịnh Lan đang nhắm mắt nghe nhạc thì bị thanh âm hơi khàn của Nguyên Gia Dật cắt ngang, mất bình tĩnh nhìn về phía cửa.
"Mẹ nó, lại muốn cứu bà mẹ phế vật nửa sống dở chết dở của mày sao? Trả? Lấy cái gì để trả? Mày đã trả xong chưa?"
Nguyên Gia Dật mím môi cố chấp đứng yên đứng yên tại chỗ, chịu đựng sự nhục mạ không thương tiếc của Thịnh Lan.
Mỗi một lần mượn tiền, cậu đều ghi chép lại rất cẩn thận, chỉ chờ một ngày nào đó bệnh của mẹ được chữa khỏi, cậu có thể cố gắng tập trung trả nợ.
Nhìn dáng vẻ nhu nhược không biết nổi giận của cậu, Thịnh Lan trừng mắt mở khóa điện thoại, ngón tay lướt trên màn hình bấm bấm một chút, ngay sau đó, điện thoại của Nguyên Gia Dật liền rung lên.
Màn hình cảm ứng kém nhạy, phải vuốt hai lần mới mở ra được, Nguyên Gia Dật nhìn con số phía trên, trong đôi mắt tràn ngập ý cười, cậu cúi đầu thật sâu.
"Cảm ơn anh! Anh nghỉ ngơi cho tốt!"
Vừa dứt lời liền sung sướиɠ cúi đầu chạy ra ngoài.
Vừa đi tới ngã rẽ của hành lang, Nguyên Gia Dật đã va phải l*иg ngực của một người đàn ông, mũi va phải cằm hắn, nhất thời đau nhức mặt mũi, hai mắt choáng váng không đứng thẳng người được.
Cậu tự hiểu rõ bởi do bản thân mình chạy không nhìn đường nên mới không cẩn thận va vào người ta, tất nhiên cậu chột dạ đuối lý không nói được gì.
Tính cách hèn mọn khiêm nhường ăn sâu vào trong xương tủy ngay từ khi còn nhỏ khiến cho Nguyên Gia Dật theo bản năng nâng cánh tay lên che ở trước mặt, sợ người đàn ông kia tức giận sẽ ra tay đánh người.
"Xin lỗi xin lỗi......tôi đang vội..... tôi thật sự xin lỗi."
Trước đi vì lo lắng cho cuộc phẫu thuật mà vẫn chưa ăn cơm, Nguyên Gia Dật nôn nóng che cái mũi bị đập đau, liên tục nói lời xin lỗi, sau khi đỡ cái mắt kính suýt nữa bị đập văng ra ngoài, không ngẩng đầu lên mà lập tức chạy đi.
Bạc Thận Ngôn nâng chiếc cằm bị đau, cau mày cất điện thoại vào lại trong túi, lúc quay đầu nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của vị bác sĩ trẻ tuổi kia đang lảo đảo bỏ chạy.
Bác sĩ của bệnh viện này, sao lại còn gầy hơn cả người bệnh vậy.
Thấy Bạc Thận Ngôn đi vào, Thịnh Lan đang dựa vào đầu giường trong nháy mắt khuôn mặt đỏ ửng lên, cậu ta vội vàng cất điện thoại, khuỷu tay chống ra phía sau, cố gắng muốn ngồi dậy "Thận Ngôn~"
"Đừng ngồi dậy, cứ nằm nghỉ đi" Bạc Thận Ngôn đi nhanh về phía trước tiến đến đỡ lấy cánh tay Thịnh Lan, cánh tay vòng qua ôm lấy người vào lòng, dịu dàng an ủi "Dì Tống đang ở nhà làm canh đậu hũ nấm Khẩu Bắc với một ít món thanh đạm"
Lúc nghe nói hôm nay Thịnh Lan lại hoa mắt chóng mặt, hắn đang bận cuộc họp ở công ty liền vội vàng chạy tới, còn gọi điện cho dì Tống đang nấu cơm ở nhà, bảo bà làm mấy món đồ ăn rồi gọi cho tài xế đưa thẳng tới bệnh viện.
Nhìn vào đồng hồ, có lẽ cũng sắp tới rồi.
Ôm lấy Thịnh Lan để cậu ta nằm trên giường một lúc, Bạc Thận Ngôn đang định lấy điện thoại ra gọi điện thoại hỏi thử xem, lại bị Thịnh Lan nắm lấy cổ tay, giọng nói mềm mại yếu đuối "Thận Ngôn, hôm nay anh kết hôn với em trai của em, sau này sẽ không thể tới gặp em nữa phải không?"
Bởi vì Thịnh Lan có một thân hình và khuôn mặt của một đỉnh lưu, cho dù chỉ là diễn viên tuyến ba, nhưng cậu ta vẫn gây xôn xao nhờ ngoại hình đẹp đẽ của mình.
Với một vẻ ngoài xinh đẹp ngoan hiền, phối hợp với giọng nói mềm mại ngọt ngào, khiến cho Bạc Thận Ngôn từ nhỏ đã yêu thích cậu ta khi nghe cậu ta nói những lời này thì ánh mắt không khỏi tối sầm lại, đau lòng không thôi.
"Em nghĩ anh là ai hả?" Bạc Thận Ngôn có hơi tức giận mà nắm ngược lại tay cậu ta "Lan Lan, anh thừa nhận, ban đầu anh thích em vì em thiện lương và tốt bụng đối với bà nội của anh, nhưng chúng ta đã lớn lên bên nhau nhiều năm như vậy, em phải hiểu rõ tâm ý của anh từ sớm mới phải."
"Nhưng em lại không thể kết hôn với anh" Không biết đã bị câu nói nào của Bạc Thận Ngôn làm cho xúc động, Thịnh Lan áy náy cúi đầu xuống, ánh mắt mờ mịt "Ba mẹ em vì lo lắng cho thân thể của em mà không cho chúng ta kết hôn bây giờ, hy vọng anh đừng trách họ"
Tuy rằng Bạc Thận Ngôn yêu thích Thịnh Lan, nhưng hắn không ngốc, hắn biết rõ những toan tính nhỏ nhặt của bọn họ.
Có lẽ họ đang chờ đợi kết quả đấu đá một mất một còn của hắn với thằng con riêng cùng cha khác mẹ Bạc Thận Dung kia, sau đó mới để Thịnh Lan đưa ra sự lựa chọn, nhờ đó bọn họ cũng gà chó thăng thiên, đắc đạo thành tiên.
Nhìn sắc mặt hắn khó coi, Thịnh Lan liền ôm lấy cánh tay hắn với vẻ mặt thuần khiết lương thiện "Anh nên về sớm một chút đi, tuy rằng em trai em là con riêng, nhưng cũng là người nhà họ Thịnh bọn em, Thận Ngôn, xin anh hãy đối xử với em ấy tốt một chút"
Bạc Thận Ngôn cười nhạo một tiếng "Con riêng, đều giống như nhau"