Kỳ nghỉ Quốc khánh cuối cùng cũng đến, Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh cùng mọi người ngồi xe lửa về thành phố Cần Nam.
Đến nhà ga Cần Nam, Tề Duy Duy và Quách Mậu Tuyết đã đứng chờ, trông thấy mấy người bọn họ thì vui mừng vẫy tay: “Nam Khanh, Cookie, bọn mình ở đây!”
Tề Duy Duy xông đến ôm Tưởng Nam Khanh và Cookie: “Hai cậu là đồ vô lương tâm, bỏ mình ở lại, có nhớ mình hay không?”
Tưởng Nam Khanh: “Nhớ mỗi ngày, nhớ mỗi đêm, nhớ đến nỗi mất ngủ.”
Cookie cũng gật đầu: “Mình cũng vậy, nhớ cậu đến nỗi gầy đi mấy cân.” Sau đó bóp bóp cái mặt nhỏ của mình.
Vẻ mặt Tề Duy Duy ghét bỏ đẩy hai người họ ra: “Con người có tình yêu khác hẳn với lúc trước, nói chuyện phát ngấy.”
Sau đó cô nhìn ba anh chàng phía sau họ, lúc chạm phải ánh mắt Lưu Minh Triết, sắc mặt Tề Duy Duy có chút lạnh nhạt, cô nhanh chóng thu tầm mắt lại.
Quách Mậu Tuyết nói: “Chắc mọi người vẫn chưa ăn cơm, hay là đi ăn trước đã?”
Tưởng Nam Khanh gật đầu, quan sát quần áo của Quách Mậu Tuyết một lát, cười: “Chị đổi phong cách à?”
Gần đây nhiệt độ bắt đầu giảm, Quách Mậu Tuyết mặc một chiếc áo len trắng, quần bút chì màu đen, nhìn rất mộc mạc, lại thêm mái tóc búi cao, nhìn trông rất ngọt ngào.
Dáng vẻ này khác xa phong cách trước đây của cô ấy.
Quách Mậu Tuyết cười: “Gần đây có một vị học trưởng giới thiệu cho chị một bộ phim truyền hình chiếu mạng. Chị là nữ phụ hai, diễn vai bạn thân của nữ chính. Mặc dù đất diễn ít, nhưng cách xây dựng nhân vật rất tốt, vì vậy chị liền nhận. Dạo này đang tìm cảm hứng cho vai diễn.”
Tưởng Nam Khanh bất ngờ: “Thật sao, chị vừa lên đại học đã nhận được cơ hội đóng phim rồi?”
“Trường chị có một vị học trưởng nổi tiếng từ một bộ phim thanh xuân vườn trường, đang học năm ba, trong tay có rất nhiều tài nguyên. Hơn nữa ba chị và ba anh ấy có quen biết, cho nên thỉnh thoảng anh ấy sẽ giúp đỡ chị.”
“Vị học trưởng nào thế, tên là gì, có khi mình cũng biết anh ấy đấy.” Vẻ mặt Cookie vô cùng mong chờ, bình thường cô rất thích xem phim thanh xuân vườn trường.
Quách Mậu Tuyết nói: “Anh ấy tên là Cố Trí Dương.”
“Cố Trí Dương sao, mình biết mình biết, lúc nhỏ là ngôi sao nhí, bộ phim ăn khách của anh ấy rất ngọt ngào, mình đặc biệt thích anh ấy.” Cookie si mê nói.
Trần Thiếu Ngang tiến lên kéo bả vai Cookie, nhíu mày hỏi: “Em còn hâm mộ idol nữa à?”
Cookie vội vàng lắc đầu: “Không hâm mộ, không hâm mộ, em, em chỉ ngẫu nhiên xem thôi, nhìn anh ấy khá đẹp trai.”
Sau đó ngửa mặt nhìn Trần Thiếu Ngang, nịnh bợ: “Nhưng mà, so với anh thì kém hơn một chút.”
“Được rồi, đừng nói mấy lời buồn nôn này nữa, đi ăn cơm thôi!” Tề Duy Duy kéo Cookie đi trước.
Mục Lăng Thành và Trần Thiếu Ngang phát hiện có gì đó không đúng, hai người chặn Lưu Minh Triết lại.
“Chuyện của cậu và Tề Duy Duy là như nào, lúc nãy cậu ấy nhìn cậu như thể cậu nợ cậu ấy hai trăm vạn tệ.” Mục Lăng Thành hỏi.
Mặt Lưu Minh Triết đen lại, không nói gì.
Đi được nửa đường, anh dừng lại: “Hay là thôi vậy, các cậu đi đi, mình có việc rồi.”
Nói xong liền quay đầu muốn rời đi.
Mục Lăng Thành giữ chặt anh: “Sao lại không đi, cậu sợ cái gì à?”
“Ai sợ chứ? Chỉ là mình không đói bụng thôi.”
Tưởng Nam Khanh ở đằng trước thấy họ không tiếp, cô dừng lại gọi Mục Lăng Thành, vẫy tay: “Ba người các anh được ban cho đôi chân dài thế kia mà đi chậm vậy?”
Mục Lăng Thành thấy Lưu Minh Triết kiên quyết muốn đi, vì vậy anh tiến lên nói với Tưởng Nam Khanh: “Bốn người các em đi thôi, cũng lâu rồi chưa tụ họp với nhau. Ba bọn anh không tham gia đâu, về nhà trước đây.”
Tưởng Nam Khanh thấy Lưu Minh Triết quay ra chỗ khác, cô quay đầu nhìn Tề Duy Duy ở phía trước, cuối cùng gật đầu: “Được ạ, vậy bọn em đi đây.”
Mục Lăng Thành xoa đầu cô: “Chơi đủ rồi thì nhớ về sớm.”
“Vâng, em biết rồi.”
—
Bốn cô gái nhỏ cùng đi vào cửa hàng KFC yêu thích, sau khi gọi món, Tưởng Nam Khanh, Cookie và Quách Mậu Tuyết nhìn chằm chằm về phía Tề Duy Duy.
Tề Duy Duy bị các cô nhìn thì hơi mất tự nhiên, cuối cùng tước vũ khí đầu hàng: “Được rồi được rồi, các cậu muốn biết chuyện gì, mình nói hết là được?”
Cookie chống cằm suy nghĩ: “Vậy trước tiên cậu nói cho bọn mình nghe, cậu và Lưu Minh Triết xác định quan hệ lúc nào?”
Tề Duy Duy nhớ lại: “Năm lớp 12 học hành bận rộn, áp lực cũng lớn, vì vậy mình thường xuyên đi bơi. Anh ấy cũng thế, thi thoảng sẽ gặp được, dần dần liền…”
“Vậy ai nói chia tay?” Quách Mậu Tuyết hỏi.
Sắc mặt Tề Duy Duy tối sầm lại, cúi đầu xuống: “Là mình.”
Tưởng Nam Khanh, Khúc Kỳ và Quách Mậu Tuyết đồng thanh hỏi: “Vì sao?”
Tề Duy Duy uống một ngụm nước trái cây: “Thì, có lẽ lúc đó quá tự phụ. Ban đầu anh ấy dỗ dành mình, nói là nếu không thi đỗ Đại học C, vậy thì anh ấy cũng không đi nữa, ở lại Cần Nam với mình. Lúc đó mình rất cảm động, ai ngờ trước kỳ thi tốt nghiệp, anh ấy đột nhiên nói với mình, sau khi suy nghĩ kĩ, anh ấy vẫn muốn đến Đại học C, bởi vì ở đó phát triển tốt hơn, có đội ngũ giáo sư đứng đầu nước, Đại học Cần Nam không bằng được.”
“Nếu như ban đầu anh ấy không nói vậy, mình cũng sẽ không đòi hỏi bất cứ thứ gì cả, nhưng mà anh ấy đã nói sẽ ở lại với mình, về sau lại đột nhiên đổi ý, anh ấy có ý gì chứ? Rõ ràng anh ấy không quan tâm đến cảm nhận của mình, chẳng qua là muốn chơi đùa mà thôi. Nếu anh ấy đã quyết định như vậy, mà mình lại không muốn yêu xa, vậy thì đành kết thúc.”
—
Trên băng ghế dài bên hồ Cần Nam, Lưu Minh Triết nhặt những viên đá nhỏ lên ném vào trong hồ, sau đó ngửa đầu uống rượu ừng ực: “Mình biết, là mình vô trách nhiệm, nói mà không giữ lời. Nhưng đó nghĩ đến gia đình mình bình thường, ba là tài xế xe buýt, mẹ đi làm quản gia, hai người họ đều trông cậy mình có thể thành công hơn. Hai người họ vất vả nuôi mình lớn, cho mình tiền đi học, nếu như mình vốn dĩ có thể thi đỗ Đại học C, nhưng lại từ bỏ, vậy thì ba mẹ mình chắc chắn rất thất vọng, rất đau khổ?”
“Gia đình cô ấy có công ty riêng, cô ấy ở Đại học Cần Nam học tài chính, sau này có thể đến công ty làm việc. Nhưng mà mình không có gì cả, nếu như muốn thành công, chỉ có thể cố gắng không để mình bị tụt lại phía sau. Nếu như lúc đó mình cùng cô ấy ở lại Cần Nam, sau khi tốt nghiệp lại tìm bừa một công việc nào đó, vậy các cậu cảm thấy mình có xứng với cô ấy không? Có khi còn bị người ta nói là bám váy ấy chứ.”
Mục Lăng Thành uống một hớp rượu: “Nhìn không ra đấy, con người cậu bình thường thì tùy tiện, nhưng nội tâm lại rất mẫn cảm.”
Lưu Minh Triết quay đầu nhìn anh: “Chẳng lẽ mình nói sai sao?”
“Cậu đã nói chuyện này với Tề Duy Duy chưa?”
Lưu Minh Triết cười khổ: “Mình nói với cô ấy làm gì, nói ra rồi mình sẽ càng tự ti hơn.”
Trần Thiếu Ngang khoác vai anh: “Nói chung là, cậu vẫn nên nói rõ với cô ấy, đàn ông con trai mà che giấu cái gì? Nếu cậu cảm thấy mất mặt, vậy thì mau giải quyết dứt khoát đi, sau này cũng không cần nhớ thương nữa.”
“Mình…” Khóe môi Lưu Minh Triết giật giật mấy lần, tiếp tục ngửa đầu uống rượu.
“Vẫn không dám nói ra à?” Mục Lăng Thành cười nhạo, “Đứng trước người con gái mình thích mà còn muốn giữ mặt mũi, mình thấy cậu xứng đáng độc thân lắm.”
Lưu Minh Triết không phục: “Chuyện không xảy ra với cậu, cho nên cậu có thể mạnh miệng nói vậy. Nếu như cậu mất mặt trước Tưởng Nam Khanh, không ngẩng đầu lên được, cậu có dám nói không?”
Ý cười trên mặt Mục Lăng Thành cứng lại, anh sờ sờ mũi: “Ở trước mặt cô ấy, mặt mũi của mình đã sớm bị ném về nhà rồi, còn cái gì mà sợ?”
Lưu Minh Triết và Trần Thiếu Ngang kinh ngạc nhìn anh.
Lưu Minh Triết: “Chuyện mất mặt là thế nào, nói cho tụi này vui vẻ với, hiện giờ ông đây đang rất đau khổ.”
Mục Lăng Thành: “Cút!”
—
Bởi vì Tưởng Nam Khanh quay về, cho nên buổi tối Lâm Thanh tự mình xuống bếp, làm cả bàn thức ăn ngon.
Trên bàn cơm, Quách Mậu Tuyết chua xót nói: “Nam Khanh, em nhìn đi, mẹ vẫn là thương em nhất, lúc chị về cũng không có nhiều đồ ăn ngon như vậy.”
Lâm Thanh khẽ lườm con gái: “Nói bậy, con vừa về đã đòi món này món nọ, có món nào mẹ không làm cho con không?”
Quách Mậu Tuyết híp mắt cười.
Lâm Thanh lại nhìn Tưởng Nam Khanh: “Nam Nam có về thành phố Du thăm ông nội con không?”
Tưởng Nam Khanh lắc đầu: “Nửa tháng trước cô họ đã đón ông đi rồi ạ, có người chăm sóc cho ông con cũng yên tâm rồi, cho nên không về nữa.”
Tưởng Nam Khanh có một người cô họ, là cháu gái của ông nội Tưởng, lúc nhỏ, ba mẹ cô ấy ly dị, cô ấy được đưa đến Tưởng gia, lớn lên cùng ba của Nam Khanh. Sau này thì ra nước ngoài du học, nhiều năm cũng chưa từng về nước.
Thời gian vừa rồi, cô ấy đột nhiên quay về, muốn phát triển ở trong nước, còn muốn chăm sóc ông nội Tưởng, cho nên đã đưa ông đi.
Bây giờ Tưởng Nam Khanh còn là sinh viên, khó có thể chăm sóc ông được, để ông sống cùng cô họ cũng tốt. Nghe nói cô ấy có một đứa con, ông nội lại là người thích không khí náo nhiệt, hai ngày trước cô gọi cho ông, nghe giọng có vẻ rất vui, cô cũng an tâm hơn.
Sau khi ăn tối, Tưởng Nam Khanh quay về phòng, Quách Mậu Tuyết ở trong phòng cô kể một đống chuyện, đợi cô ấy đi rồi, Tưởng Nam Khanh mới mở điện thoại ra, thấy Mục Lăng Thành gọi nhỡ ba cuộc.
Cô gọi lại, rất nhanh Mục Lăng Thành đã nghe máy: “Xảy ra chuyện gì thế, sao lại không nghe máy của anh?”
“Em để chế độ im lặng nên không nghe thấy. Làm sao thế, có việc gì ạ?”
“Đúng vậy, nếu như việc ‘muốn em’ cũng được tính.”
“Đừng lắm mồm, chúng ta vừa xa nhau có mấy tiếng thôi được không? Nếu như anh không có việc gì thì em cúp máy đây.”
“Có việc có việc, chuyện là, anh nói cho ba mẹ biết chuyện của chúng ta, mẹ anh muốn mời em qua nhà anh.”
“Hả?” Vốn dĩ Tưởng Nam Khanh đang nằm trên giường, nghe vậy liền bật dậy, “Gặp em á?”
Bên kia truyền đế tiếng cười của Mục Lăng Thành: “Em khẩn trương làm gì, cũng đâu phải chưa từng thấy mẹ anh.”
Đúng là đã từng gặp, nhưng mà so với trước đây không giống nhau. Bây giờ hai người đang yêu đương, vậy thì không phải là cô đến nhà Mục Lăng Thành với tư cách bạn gái sao, cảm giác như gia mắt gia đình vậy, sao không khẩn trương được.
Tưởng Nam Khanh trầm mặc một lát: “Phải đi thật sao?”
“Bạn học Tưởng Nam Khanh à, em chính là bạn gái kiêm vị hôn thê của anh, hai nhà chúng ta lại thân thiết với nhau, xét về tình hay về lý thì em vẫn nên đến nhà anh một chuyến, đúng không?”
“… Ừm, được ạ.”
“Rất ngoan.” Giọng nói của Mục Lăng Thành rất vui, “Vậy chín giờ sáng mai anh qua đón em, nhớ mặc đẹp một chút.”
Cái gì mà mặc đẹp, coi cô là nàng dâu xấu chắc?
Tưởng Nam Khanh không vui: “Vậy cho em hỏi em mặc khó coi lúc nào? Có cần trang điểm thật lộng lẫy không?”
“Không cần không cần, bạn gái của anh trời sinh đã đẹp, mặc gì cũng đẹp, không mặc gì càng đẹp.”
“… Cút!”