Ngoan, Đừng Nháo

Chương 15-3: Chương Khải Sinh

Edit: MinCha

Beta: Chu Chu

Sau bữa sáng mọi người thương lượng với nhau đi câu cá bên hồ, trước khi xuất phát, Lưu Minh Triết đã ở trong phòng rất lâu.

Tề Duy Duy đích thân gõ cửa: "Lưu Minh Triết cậu đang làm cái trò gì đấy, có nhanh lên không, không muốn đi thì bọn mình sẽ không chờ cậu nữa"

"Ra đây, ra đây. Có thể đừng giục nữa không?"

Lưu Minh Triết bị gọi trăm ngàn lần cũng bắt đầu đi ra, ngay lập tức làm tất cả mọi người chờ cậu trong sân đều bị hóa đá.

"Lưu Minh Triết cậu làm cái gì với bộ đồ này vậy?" Tề Duy Duy cười rơi nước mắt.

Lưu Minh Triết tự mình nhìn lại chiếc mũ của mình, liếc nhìn Tề Duy Duy: "Cậu thì hiểu cái gì, đây gọi là nghệ thuật "Lênh đênh thuyền chiếc lẻ loi / Áo tơi che tuyết, lão ngồi buông câu(1). Nghe bao giờ chưa, các bậc cao nhân trong thế gian khi đi câu cá đều mặc giống như mình bây giờ"

Mọi người: "......"

(1) Trích từ bà thơ Giang Tuyết của Liễu Tông Nguyên, tác giả ở đây miêu tả sự hiu hắt, cô đơn.

Bố Tưởng có một chiếc xe ba bánh, Tưởng Nam Khanh liền chở mọi người bằng chiếc xe đó ra phía bắc của hồ.

Chiếc xe ba bánh không có mui xe, ngồi trên có gió thổi, làm cả nhóm hò reo phấn khích.

"Nam Khanh, mình không ngờ cậu còn có thể lái được xe ba bánh." Tề Duy Duy dang rộng cánh tay cảm thấy như đang bay, vì gió lớn, mỗi lần nói cô ấy đều phải hét lên.

Môi của Tưởng Nam Khanh chu lên: " Đó, chị đại mình đây, có can đảm đi khắp thiên hạ, một chút cũng không sợ!"

Khóe miệng Mục Lăng Thành hơi giật, sắc mặt không vui.

Không rõ tại sao, anh lại cảm thấy như câu này của Tưởng Nam Khanh là đang cười nhạo anh.

"Tưởng Nam Khanh, em dừng xe lại" Mục Lăng Thành đột nhiên hét lớn một tiếng, tất cả cùng nhìn sang anh.

Tưởng Nam Khanh cho xe đỗ bên đường, quay đầu lại: "Làm sao đấy?"

Mục Lăng Thành quay người, đi xuống khỏi xe, đi ra phía trước, túm lấy áo của Tưởng Nam Khanh, đẩy cô sang ghế bên cạnh, rồi ngồi vào ghế lái.

Chiếc xe tiếp tục đi về phía trước.

Sau đó Lưu Minh Triết bắt đầu dỗ dành: "Lăng Thành, tại sao đột nhiên cậu lại làm tài xế cho bọn mình thế, không phải vì thấy chúng tôi khen Nam Khanh nên cậu không vui đấy chứ?"

Mái tóc của Mục Lăng Thành bị gió thổi bay lộn xộn: "Đây là lần đầu tôi lái xe, đừng làm phiền tôi nếu không muốn bị tai nạn"

Lưu Minh Triết hoảng hốt: "Mục Lăng Thành cậu nói cái gì hả? Chưa từng lái xe mà cậu làm loạn cái gì, cậu không muốn sống nhưng mình muốn sống nhé."

" Mục Lăng Thành! Mục Lăng Thành cậu dừng xe lại ngay"

"Bố ơi, con muốn xuống xe"

Nhìn Lưu Minh Triết giương nanh múa vuốt trên xe, không khác gì đang diễn kịch, Trần Thiếu Ngang cuối cùng không thể nhắm mắt làm ngơ: "Cậu có ngốc không vậy. Nhìn tư thế của cậu ấy có giống người chưa từng lái xe không?"

Lưu Minh Triết nắm chặt thành xe, chăm chú quan sát một lúc, mắt sáng lên, giọng nói cũng vui hơn: "Hay lắm Lăng Thành, thì ra là một người lái xe lão luyện, khi nào thì cậu sẽ dạy mình học lái xe?"

Mọi người: "......"

Trong kỳ nghỉ nên không ít người tới hồ câu, bộ dạng của Lưu Minh Triết đã thu hút tất cả mọi người ở đây. Cuối cùng mọi người quyết định tìm một chỗ để câu cá, tránh bị người khác chê cười .

Tề Duy Duy kéo Quách Mậu Tuyết tìm một chỗ để ngồi xuống, thấy Trần Thiếu Ngang đang ngồi bên cạnh, im lặng.

Cô ấy đảo mắt, đột nhiên quay hẳn người sang bên cạnh và nói: "Bánh quy nhỏ, cậu với Nam Khanh gần quá, thế này sao bắt được cá, cậu đổi chỗ đi. Này, mình thấy khu của Trần Thiếu Ngang còn khá rộng, cậu sang đó đi".

Tề Duy Duy cố tình nói to, để cho mọi người cùng nghe thấy.

Khúc Kỳ hai má đỏ lên, quay đầu nhìn Tề Duy Duy, nhìn thấy cô ấy nháy mắt, Khúc Kỳ đột nhiên hiểu ra thầm biết ơn, liền di chuyển sang bên cạnh Trần Thiếu Ngang

Mục Lăng Thành tận dụng vị trí, Khúc Kỳ vừa rời đi thì đi ngay tới vị trí của cô ấy ngồi cạnh Tưởng Nam Khanh.

Tưởng Nam Khanh mỉm cười, nhướn lông mày: "Kỹ năng lái xe không tồi nha."

Mục Lăng Thành ngây ra một lúc, sau đó mới hỏi lại: "Em nói tới xe ba bánh? Ngày còn nhỏ tôi đã từng chơi qua."

Tưởng Nam Khanh cúi đầu nhìn xuống hồ, không đáp.

"Oa, Trần Thiếu Ngang cậu thật lợi hại quá đi, sao đã bắt được cá rồi." bên này đột nhiên vang đến tiếng reo hò của Cookie Nhỏ.

Tưởng Nam Khanh nghe tiếng liền nhìn về bên đó, chỉ thấy Trần Thiếu Ngang một câu cũng không nói, đem cá thả về trong hồ, tiếp tục lặng lẽ ngồi đó

"Mục Lăng Thành, người anh em kia của anh không thích nói chuyện nhỉ." Tưởng Nam Khanh nhìn sang bên kia và nói.

Mục Lăng Thành ngước lên và nhìn về hướng đó, rồi lại quay lại nhìn Tưởng Nam Khanh: "Các cậu không định se duyên tơ hồng cho họ à?"

"Chưa tới lúc thành đôi, cứ làm bạn trước đã. Nhưng mà, Cookie thích Trần Thiếu Ngang là thật đó, biểu hiện rõ ràng vậy, anh cũng có thể nhìn ra mà."

Nói tới đây, Tưởng Nam Khanh thở dài một hơi: "Không thể không nói, Cookie nhà tôi mắt nhìn cũng không tồi, thanh niên Trần Thiếu Ngang này ít nói, nhưng thành tích học không tệ, đối xử với mọi người cũng rất tốt, nhất định là một người tốt".

Mục Lăng Thành nhìn về phía cô, Tưởng Nam Khanh đang chống cằm để nhìn Trần Thiếu Ngang, đôi mắt tràn đầy sự tán thưởng.

Mục Lăng Thành đột nhiên thấy hơi ngại, ho hai tiếng, hỏi: "Gì vậy, em cũng vừa ý cậu ấy à?"

"Anh nói linh tinh gì thế?" Tưởng Nam Khanh phản bác "Cookie là bạn tốt của tôi, anh không được châm ngòi li gián. Hơn nữa Trần Thiếu Ngang vừa nhìn đã biết không phải loại người vừa gặp con gái đã yêu. Bà đây không xuống tay được, cảm thấy thất đức lắm."

Mục Lăng Thành cười: "Nói nghe như bậc thầy tình yêu ấy nhỉ, em đã có mảnh tình nào chưa đấy?"

Lông mi dài của Tưởng Nam Khanh khẽ run, cô mỉm cười rồi nói: "Chuyện này, tạm thời là vẫn chưa....."

Cô đang nói thì đột nhiên có một cơn chóng mặt âho đến, cả người ngồi không vững, cô hoảng loạn nắm lấy tay Mục Lăng Thành, cả người nhào vào lòng anh

Mục Lăng Thành giữ vững người, quây quanh người anh là hương thơm thiếu nữ, trái tim anh bỗng dưng đập nhanh hơn. Trong mắt anh là khuôn mặt xinh đẹp, đôi lông mày thanh tú

Chưa kịp nhìn thật kỹ gương mặt đó, Tưởng Nam Khanh đã rút tay ra, đầu óc vẫn choáng váng: "Chắc là do sáng tôi chạy bộ nhiều quá, cơ thể bị mất năng lượng."

"Ai bảo thích cậy mạnh, nhất nhất phải chạy theo tôi." Mục Lăng Thành thì thầm, giọng anh khàn khàn.

Lúc này anh thấy cổ họng mình khô khốc

Tưởng Nam Khanh quay đầu lại nhìn anh một lúc, đột nhiên cô nhìn thấy thứ gì đó, rất ngạc nhiên: "Tôi chỉ không cẩn thận ngã vào người anh, vậy mà anh em đã đỏ hết lên? Ở cạnh tôi xấu hổ lắm à?

Mục Lăng Thành: "......" đúng là mặt dày mà, đã ngã vào người anh lại còn cười nhạo anh.

Thấy anh đen mặt né ra, Tưởng Nam Khanh càng thích thú, muốn trêu chọc anh mấy câu.

Bất chợt có tiếng hét ở phía bên kia: "aaaa....."

Mọi người quay lại thấy Qúach Mậu Tuyết chới với trong nước.

Tưởng Nam Khanh bất chấp nguy hiểm, lao thẳng xuống hồ.

Tháng 10 nước hồ lạnh thấu xương, cả cơ thể như đóng băng, Tưởng Nam Khanh cố gắng bơi tới chỗ Qúach Mậu Tuyết, kéo cô ấy lên bờ.

Vừa nãy thể lực bản thân không ổn, giờ lại liều lĩnh nhảy xuống hồ cứu người, Mục Lăng Thành sợ hãi, nhanh chóng nhảy xuống hồ, cùng với Tưởng Nam Khanh cứu người.

Quách Mậu Tuyết hoảng sợ, sau khi lên bờ liền ngồi co lại một góc, cả người run lên không nói mộy lời.

"Sao lại thành ra thế này?" Tưởng Nam Khanh vắt bớt nước trên quần áo, hỏi.

Quách Mậu Tuyết cúi đầu, thì thầm: "Chân giẫm phải đá trơn, nên bị trượt chân rơi xuống hồ."

Vì có sự cố này, nên mọi người thu xếp chuẩn bị quay về.

thức dần hồi phục, có chút áy náy nói với mọi người: "Là lỗi của mình, đã làm mọi người mất hứng."

Tề Duy Duy nói: "Sao lại nói thế, tất cả mọi người đều ra ngoài chơi, không muốn xảy ra chuyện nghiêm trọng, đừng nói chuyện không vui. Mình cũng thấy bản thân có lỗi vì đã không ở cạnh cậu"

"Không, là do mình không cẩn thận, không thể trách cậu được"

Nghe họ nói, Tưởng Nam Khanh không giữ được ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Đừng cứ nghĩ mãi về chuyện đó nữa, khi nào về thì nhanh chóng thay quần áo, uống một cốc trà gừng , cẩn thận cảm lạnh"

Quách Mậu Tuyết đỏ mặt cúi đầu

Tưởng Nam Khanh và Mục Lăng Thành thể chất cơ thể khỏe mạnh, nên lần này xuống nước không có vấn đề gì, nhưng Quách Mậu Tuyết thể chất yếu, chắc chắn sẽ bị cảm.

Vào buổi tối, Mục Lăng Thành dẫn Lưu Minh Triết và Trần Thiếu Ngang đến khách sạn, các cô gái tiếp tục ở lại nhà ông Tưởng. Chiếc giường duy nhất được dành cho Quách Mậu Tuyết, Tưởng Nam Khanh, Khúc Kỳ và Tề Duy Duy thì nằm trên sàn.

Không biết điều gì cảm động đã chạm được vào trái tim, Tưởng Nam Khanh lúc này đối với Quách Mậu Tuyết cũng trở nên dịu dàng hơn.

Thực tế cô cũng sớm nhận thấy Quách Mậu Tuyết mấy ngày nay cũng rất cẩn thận trong lời nói, nhưng cô không biết làm thế nào để nói chuyện lại, vì vậy cô chỉ biết đứng nhìn.

Nhưng bây giờ Tưởng Nam Khanh thấy việc cùng chung sống cùng với Qúach Mậu Tuyết không khó như cô nghĩ.

Sau đó Tưởng Nam Khanh đưa tay ra và sờ trán Quách Mậu Tuyết, thở phào nhẹ nhõm: "Đã hạ sốt, uống thuốc xong ngủ một giấc sẽ nhanh hồi phục thôi."

Quách Mậu Tuyết gật đầu, đón lấy thuốc và nước ấm từ tay Tề Duy Duy, nhíu mày uống hết

Sau khi Quách Mậu Tuyết ngủ, Tưởng Nam Khanh và Tề Duy Duy từ trong phòng đi ra, thấy Khúc Kỳ ngồi ở trước cửa ngẩn người suy nghĩ

Hai người liếc nhau một cái, đi qua ngồi cạnh Khúc Kỳ, người bên trái, người bên phải.

"Hôm nay ở bên hồ, cậu với Trần Thiếu Ngang nói chuyện vui không?" Tưởng Nam Khanh hỏi.

Khúc Kỳ lập tức đỏ mặt: "Cậu ấy từ đầu tới cuối không nói gì, nhưng không sao, vẫn được, dù sao tớ cũng thấy rất vui."

Tưởng Nam Khanh vỗ vỗ vai cô và nói: "Đừng có rơi vào lưới tình rồi mà quên học tập, thành tích mà giảm, bố mẹ cậu sẽ không tha cậu đâu."

Khúc Kỳ ngại ngùng gãi tai: "Sao thế được cậu ấy tốt học như vậy, mình đương nhiên phải chăm chỉ học hành thì mới xứng với cậu ấy."

Tưởng Nam Khanh và Tề Duy Duy cùng nhìn nhau cười.

Đúng lúc này, điện thoại của Tưởng Nam Khanh đột nhiên vang lên tiếng chuông, có một tin nhắn từ dãy số lạ.

【Nam Khanh, tháng sau tôi sẽ quay về thành phố Cần Nam, đến lúc đó gặp nhau đi 】

Ngay khi cô đang suy nghĩ xem ai là người gửi, thì một tin nhắn khác đến: 【Tôi là Chương Khải Sinh, đây là số mới 】

Chương Khải Sinh không phải đang ở Pháp ư, sao đột nhiên lại quay lại?

_____________

Không biết mọi người còn nhớ văn phong edit của mình không :'( hẹn mọi người tuần sau với sự edit và beta của Chu Chu nhé.