Ngoan, Đừng Nháo

Chương 6 : Tưởng Nam Khanh, mày chạy cái gì?

Edit + beta: Chu Chu

Buổi trưa sau khi tiến hành kiểm tra bảng đen, buổi chiều toàn bộ các bạn học mang tâm tình thấp thỏm cùng kích động chờ công bố đợi kết quả.

Trang trí đẹp thế này mà không được hạng nhất thì trên đời làm gì còn thiên lý nữa, phải hông cả nhà?

Lớp một trước đó không tham gia hoạt động gì cả, không có bất kì giải thưởng gì, tránh không khỏi đôi khi có người dùng giọng chua chát nhạo báng, nói lớp chọn chỉ biết vùi đầu vào học toàn là bọn mọt sách.

Hai ngày trước Mục Lăng Thành cùng mấy người trong lớp thắng bóng rổ, bây giờ nếu trang trí bảng được giải nhất, đúng là nở mày nở mặt.

Cho nên chờ đến lúc tiết học cuối cùng, lão Trần trước nay ăn nói không khéo léo đã tuyên bố được giải nhất trang trí bảng, cả lớp sôi trào.

Ai nói lớp một toàn mọt sách, rõ ràng là có quan tâm đến nhiều thứ khác, OK?

Có người vui thì cũng có người buồn, giống như Quách Mậu Tuyết không cao hứng nổi. Cô cảm thấy lúc trước không nên tiến cử Tưởng Nam Khanh với ủy viên tuyên truyền, hiện tại tự lấy đá đập chân mình, quả thực tức chết tôi mất!

Đến mức lúc trở về nhà, sắc mặt của cô vẫn không tốt lắm.

Lâm Thanh nghe được động tĩnh từ trong phòng bếp đi ra, trên mặttươi cười: "Tuyết nhi đã về."

Lại nhìn phía sau cô ta, nghi hoặc hỏi, "Nam Nam đâu, con bé không về cùng con à?"

Quách Mậu Tuyết vốn không vui, bây giờ nghe cái tên này thì sắc mặt càng kém.

"Không biết!" Cô ta không muốn nói nhiều lời đi thẳng lên lầu.

Lâm Thanh bất đắc dĩ thở dài.

Lúc này, Tưởng Nam Khanh vẫn còn ở lớp.

Đã tan học nửa giờ, học sinh trong phòng học đã về gần hết.

Mục Lăng Thành nhìn thời gian, thấy cô nàng vẫn đang đọc sách, rốt cục nhịn không được mở miệng: "Còn không đi?"

Tưởng Nam Khanh cười gập sách lại, bắt đầu thu dọn đồ đạc: "Ừ đến lúc về rồi, quên không để ý thời gian."

Cô nàng nhìn bốn phía, chẳng biết lúc nào mọi người đã về hết, chỉ còn hai người bọn họ vẫn còn ở đó.

"Ấy, sao anh vẫn còn ở lại?" Tưởng Nam Khanh tò mò nhìn hắn.

Mục Lăng Thành môi mỏng nhếch lên, trên mặt không có gì biểu cảm: "Vừa vặn có bài tập Lý chưa làm, ở trường học làm xong cuối tuần bớt được một việc."

Hắn cũng đứng lên thu dọn đồ đạc, sau đó đi đến phía cuối lớp, quan sát tỉ mỉ bức tranh trên bảng.

Tưởng Nam Khanh mỉm cười đi qua: "Coi như anh rất khâm phục khả năng của tôi,cũng không cần biểu hiện rõ ràng như vậy đâu?"

Mục Lăng Thành dựa vào bàn học, nghe tiếng ghé mắt nhìn qua, khóe môi vẽ thành một đường cong: "Em vẫn luôn như thế tự luyến thế à? Tôi chỉ là đang thưởng thức chính mình thôi."

Tưởng Nam Khanh im lặng.

Mục Lăng Thành đem trong tay khóa đưa cho cô: "Em khóa cửa sau, tôi khóa cửa trước, nhớ đóng cửa sổ, tắt đèn." Nói xong anh đi lên phía cửa trước.

Hai người khóa cửa, cùng nhau xuống lầu, Tưởng Nam Khanh vô tình phát hiện Mục Lăng Thành không mang sách, hai tay trống trơn.

"Học bá chủ nhật cũng không đọc sách sao?"

Mục Lăng Thành cười không nói.

Tưởng Nam Khanh mặc kệ hắn, từ dãy lớp học chạy ra, một tay dút ở trong túi quần, thoải mái huýt sáo.

Mục Lăng Thành nhìn dáng vẻ lạnh lùng này, không khỏi nhướng mày.

Thật ra vị hôn thê này rất thú vị đấy.

——

Tưởng Nam Khanh lúc về đến nhà mới biết được Quách Mậu Duệ trở về.

Hắn đứng tại trên ban công gọi điện thoại, lúc đang gọi nhìn thấy Tưởng Nam Khanh, đi đến chỗ Tưởng Nam Khanh cười cười: "Nam Khanh trở về rồi?"

Anh trai của cô, anh trai cùng mẹ khác cha, ngũ quan đẹp đẽ, dáng người cao, dáng vẽ hào hoa phong nhã, nhìn rất có hòa khí.

Bởi vì không quá thân thiết, Tưởng Nam Khanh chỉ mỉm cười không lên tiếng, không mở miệng gọi hắn một tiếng "anh".

Lâm Thanh từ phòng bếp ra, trông thấy Tưởng Nam Khanh hỏi: "Sao muộn thế mới về nhà?"

Tưởng Nam Khanh giải thích: "Ở trường đọc sách một lát."

Lâm Thanh thần sắc hòa hoãn rất nhiều, thanh âm cũng mềm mại hơn: "Nhanh đi rửa tay, đi ăn cơm."

Tưởng Nam Khanh đem cặp sách lên lầu, rửa qua tay rồi đi xuống, Quách Mậu Duệ đưa cho Tưởng Nam Khanh cái túi trông cao cấp vô cùng: "Đây là váy, coi như tặng cho em lần đầu gặp mặt."

Bên cạnh Quách Mậu Tuyết ngồi trên sofa chép miệng, hôm qua anh cô ta trở về mang theo hai chiếc váy, vốn tưởng đều là của mình, không nghĩ tới lại có một cái là của Tưởng Nam Khanh.

Tưởng Nam Khanh là người ngoài, dựa vào cái gì?

Ấn tượng của Tưởng Nam Khanh đối với Quách Mậu Duệ dừng lại ở ba năm trước, lúc ấy hắn không thèm nhìn Tưởng Nam Khanh và Lâm Thanh, mặt đằng đằng sát khí có chút doạ người. Ngay sau đó không nói một tiếng nào đã đi Mỹ.

Hiện tại Quách Mậu Duệ nói chuyện hòa nhã với mình, còn tặng quà, Tưởng Nam Khanh thụ sủng nhược kinh sau đó lại thấy có chút xấu hổ, không được tự nhiên.

Cô không biết nên xử lí loại trường hợp này thế nào, lại thêm mình cùng Quách gia quan hệ lúng ta lúng túng, bộ quần áo quý giá này đối với cô lúc này đúng là củ khoai nóng.

Nhìn xem món quà một hồi lâu, Tưởng Nam Khanh dịu dàng cười: "Cám ơn, em không mặc váy."

Trên ghế sa lon Quách Thịnh Khánh đang đọc sách nghe tiếng nhìn về phía bên này, nói: "Nam Khanh, anh con tặng con rồi thì cứ nhận đi."

Tưởng Nam Khanh vẫn như cũ không nhận.

Quách Thịnh Khánh cầu cứu vợ.

Lâm Thanh cười đang muốn mở miệng khuyên vài câu, Quách Mậu Duệ nhàn nhạt thu tay lại, nhìn về phía Tưởng Nam Khanh vẫn treo nụ cười trên môi: "Đã không thích thì quên đi."

Lâm Thanh biết con trai cố ý nhắm vào mình, sắc mặt xấu hơn.

Tưởng Nam Khanh cũng nhìn ra điều bất thường, Quách Mậu Duệ  lần này trở về đối xử với đứa em cùng mẹ khác cha này thái độ rất tốt, nhưng đối Lâm Thanh tựa hồ vẫn như cũ.

Đối mặt với việc mẹ nhẫn tâm vứt bỏ mình, đúng là không dễ dàng tha thứ.

Quách Mậu Tuyết thấy tình huống bên này, lên tiếng làm dịu đi không khí xấu hổ: "Mọi người có ăn cơm hay không đây, con đói đến mức da bụng dính vào da lưng rồi!"

Mọi người cùng ngồi vào ăn cơm, Quách Mậu Tuyết nhìn bữa tối phong phú trên bàn, mắt lấp lánh: "Anh à, đây toàn là đồ ăn anh thích, mẹ đối với anh thật là tốt!"

Cô chỉ muốn hòa hoãn quan hệ của mẹ vào anh, nhưng hiển nhiên Quách Mậu Duệ không cảm kích, chỉ nhíu mày hỏi một câu: " Dì Trương không ở đây à?"

Dì Trương trước kia là bảo mẫu của Quách gia, phụ trách nấu cơm cho hai anh em Quách Mậu Tuyết và Quách Mậu Duệ.

Nhắc đến chuyện này nụ cười trên mặt Lâm Thanh cứng lại, ngữ khí vẫn ôn hòa: "Mẹ ở nhà không có chuyện để làm, cũng có thể nấu cơm cho các con, cho nên để dì Trương về nhà rồi."

Quách Mậu Duệ gương mặt lạnh lùng, không nói gì.

Quách Mậu Tuyết nhìn khuôn mặt lộ vẻ lúng túng của Lâm Thanh, lại nhìn khuôn mặt lạnh băng của Quách Mậu Duệ, có chút ngượng ngùng, đành phải vùi đầu ăn cơm.

Sau bữa cơm chiều người Quách gia trong phòng khách vừa xem ti vi vừa tám chuyện. Tưởng Nam Khanh xưa nay không tham gia, ăn xong rồi trở về phòng.

Dưới lầu thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười nói vui vẻ, Tưởng Nam Khanh buồn bực ngán ngẩm, đeo tai nghe vào tiếp tục làm bài tập.

——

Bố Tưởng Nam Khanh đã từng đi lính, rất coi trọng giáo dục thể chất, cho nên Tưởng Nam Khanh từ tiểu học đã hình thành thói quen chạy bộ buổi sáng.

Bình thường lúc cô đi chạy bộ, người trong nhà chưa ai dậy, vậy mà hôm nay lại thấy Quách Mậu Duệ mặc bộ đồ thể thao.

Trông thấy Tưởng Nam Khanh xuống lầu, Quách Mậu Duệ cũng bất ngờ, dò xét cô một hồi, cười hỏi: "Chạy bộ à?"

Tưởng Nam Khanh gật đầu.

"Cùng nhau chạy đi." Quách Mậu Duệ mở miệng mời.

Tưởng Nam Khanh không tiện từ chối, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Hai người cùng nhau chạy chạy hai cây số, cuối cùng dừng ở cửa công viên.

Quách Mậu Duệ nhìn Tưởng Nam Khanh hai gò má phiếm hồng, cả người vẫn rất có tinh thần, kinh ngạc nhíu mày: "Không nghĩ tới em có thể chạy xa thế, có mệt hay không?"

Tưởng Nam Khanh dùng khăn trên cổ lau mồ hôi, tùy ý trả lời: "Quen rồi, vẫn chạy được."

Quách Mậu Duệ liếc nhìn cô một cái, đi đến siêu thị trước mặt mua nước, lúc quay lại đưa cho cô một chai.

"Cám ơn." Tưởng Nam Khanh đưa tay nhận lấy.

Hai người dựa vào tượng đá, ngẩng đầu nhìn chân trời vừa mới dâng lên nắng sớm. Mặt trời mới mọc, chim bay thành từng đàn. Giống như một bức tranh sinh động.

Quách Mậu Duệ uống hai ngụm nước, mắt nhìn về phía nàng: "Nếu như Tuyết nhi có làm gì không đúng, anh thay mặt nó xin lỗi em. Kỳ thật nó bị chiều đến hư, tính tình cũng không phải xấu, em đừng để bụng, ngày bình thường khoan dung với nó một chút."

Tưởng Nam Khanh cười: "Giữa người và người hình thức ở chung cần song phương phốt hợp, mà không phải là một bên luôn phải nhường nhịn, anh thấy đúng không?"

Huống chi Quách Mậu Tuyết ngày bình thường cứ ngây thơ nhằm vào cô, cô quả thực chưa từng để tâm.

Dù sao Tưởng Nam Khanh cũng chẳng phải là người thua thiệt.

Quách Mậu Duệ khẽ giật mình, thế mới biết chính mình vừa mới nói sai, vội vàng giải thích: "Anh không có ý gì khác, chỉ muốn người một nhà cùng nhau vui vẻ hòa thuận."

Tưởng Nam Khanh nhìn anh ta, ngữ khí bình thản, khuôn mặt mang nét cười: "Chuyện của anh và mẹ em không hề nhúng tay vào, chuyện của em và Quách Mậu Tuyết cũng không cần anh hao tâm tốn sức để ý. Em cảm thấy hơi mệt, nếu anh muốn thì cứ ngồi nghĩ đi, em đi về trước."

Cô mở miệng gọi một tiếng anh, trên mặt từ đầu đến cuối đều mang theo ý cười, nhưng lại khách khí vô cùng.

Nhìn bóng lưng cô xa dần, Quách Mậu Duệ đột nhiên cô em gái này không hề giống với người hắn tưởng tượng.

Bên ngoài thì hiền hòa vô hại nhưng thực chất lại là con nhím xù lông.

Anh vốn dĩ không có ý gì, chẳng qua là cảm thấy cô bé này tuổi còn nhỏ đã không có bố thật đáng thương. Chuyện Lâm Thanh không liên quan đến cô ấy, bây giờ đã đến ở Quách gia, anh không ngại đối xử với cô tốt một chút.

Nhưng bây giờ có lẽ cô rất để ý chuyện người khác đối xử tốt với mình vì lòng thương hại.

Thật ra Quách Mậu Duệ nói không sai, nhưng anh ta đột nhiên đối tốt với Tưởng Nam Khanh, với cô mà nói thì có chút khó chịu.

Mặc dù cô cũng có chút quan hệ với Quách Mậu Duệ nhưng không hiểu nhau, không thể ngay lập tức tiếp nhận.

Với chuyện anh ta tỏ ra thương tiếc, Tưởng Nam Khanh rất khó chịu.

Những ngày tiếp theo, Tưởng Nam Khanh nói chuyện không quá một câu với Quách Mậu Duệ.

Đến ngày thứ hai, vì tránh Quách Mậu Duệ, cô dậy sớm hơn mười phút. Cũng không chạy ở công viên mà chạy ở đường lớn.

Lúc cô chạy khắp người toàn mồ hôi, đột nhiên có người vỗ vai, cô vô thức quay lại, là Mục Lăng Thành.

Anh mặc áo sơ mi trắng quần thể thao đen, trên cổ có khăn mặt trắng, thở hồng hộc, hình như cũng đang đi chạy.

"Ơ, sao anh lại ở đây?" Gặp Mục Lăng Thành, Tưởng Nam Khanh rất bất ngờ.

Mục Lăng Thành đứng bên ngoài, chạy cùng cô. Vì chạy bộ nên hơi thở không đều: "Lời này phải để tôi hỏi em chứ, sao lại ở đây?"

Tưởng Nam Khanh nhìn xung quanh một chút, lúc này mới biết mình đã chạy đến trường học rồi.

Lúc cô chạy thì đại não không chạy, có đường thì chạy thôi, không nghĩ gì mấy.

"Chạy bao lâu rồi?" Mục Lăng Thành hỏi cô.

Tưởng Nam Khanh nhìn đồng hồ ở cổ tay: "Bốn mươi bảy phút."

Cô dừng lại để ổn định hơi thở.

Mục Lăng Thành cũng dừng lại cùng cô: "Không nghĩ tới tiểu cô nương nhìn yếu đuối như thế mà lại thật lợi hại."

Tưởng Nam Khanh không để ý anh, nhìn thấy trước mặt có máy tập thể hình, cô đi qua làm động tác duỗi chân.

Mà Mục Lăng Thành đi đến bên cạnh cô bắt đầu lên xà.

Duỗi chân xong thấy Mục Lăng Thành vẫn còn ở bên cạnh. Tưởng Nam Khanh nghĩ nghĩ một lúc rồi đi sang, nói: "Có đói bụng không, tôi mời anh ăn sáng?"

Mục Lăng Thành xuống từ xà đơn, hơi nhíu mày, giống như không hiểu đề nghị của cô.

Tưởng Nam Khanh giải thích: "Không phải hôm đó anh đã mang bánh bao dì Mục làm cho tôi à? Tôi là kiểu người không thích nợ ân tình."

Thấy Mục Lăng Thành không từ chối.Tưởng Nam Khanh nhìn xung quanh, chỉ vào quán bánh rán trước mặt: "Cái kia thế nào?"

"Cũng không tệ lắm." Mục Lăng Thành tâm trạng hình như rất tốt, "Tôi không thích ăn hành với rau thơm."

Tưởng Nam Khanh chạy tới mua hai phần bánh rán, tiện mua luôn hai cốc sữa đậu nành và hai quả trứng luộc nước trà. Lúc quay lại đưa một phần cho Mục Lăng Thành.

"Cảm ơn." Mục Lăng Thành đưa tay nhận, ngồi sang bên cạnh nhường chỗ cho Tưởng Nam Khanh.

Tưởng Nam Khanh cũng không khách khí, sau khi ngồi xuống say sưa đánh chén bữa sáng một cách ngon lành.

Nam thanh nữ tú ngồi cùng nhau, xung quanh lại có tiếng chim hót.

Tưởng Nam Khanh cảm thấy rất tốt. Cảm thấy không ở nhà ăn cơm cảm giác không tệ.

"A, " cô đột nhiên nghĩ đến gì đó, quay đầu nhìn sang, "Không phải buổi sáng anh sẽ ăn cơm cùng chú dì Mục à? Nếu như anh ăn ở bên ngoài rồi thì họ làm sao bây giờ?"

Mục Lăng Thành ngây ra một lúc, nhàn nhạt giải thích: "Cuối tuần họ dậy muộn."

"À." Tưởng Nam Khanh hiểu rõ, không hỏi nhiều.

Ăn uống no say, hai người mỗi người một hướng, đi về nhà.

Mục Lăng Thành ở nhà trước cửa nhà lấy chìa khoá, vừa mở cửa đi vào, mẹ Mục đã cằn nhằn từ nhà bếp: "Tiểu Thành hôm nay chạy lâu thế, đồ ăn nguội hết rồi." Nói đoạn, bà đem đồ ăn để lên bàn.

Mục Lăng Thành rửa tay đi qua hỗ trợ.

Lúc ngồi vào bàn, nhìn thấy con trai chỉ ăn cháo, bánh rán trứng gà không hề động vào, mẹ Mục cảm thấy kỳ quái: "Hôm nay không ngon miệng à? Có phải thấy không thoải mái chỗ nào không?"

Mục Lăng Thành liền giật mình, vội giải thích: "Không có, vừa chạy xong con hơi khát nước."

Anh húp một hơi hết bát cháo, đứng dậy nói với bố mẹ Mục: "Bố mẹ, hai người từ từ ăn, con đi tắm."

Hai vợ chồng thấy con trai có chút kì lạ đưa mắt nhìn nhau.

——

Buổi chiều cuối tuần, lúc này mặc dù không còn nắng như giữa trưa. Nhưng vẫn còn dư âm, trên đường không có nhiều người, mấy cửa hàng náo nhiệt bây giờ cũng hơi vắng vẻ.

Tưởng Nam Khanh một mình đến cửa hàng mua đồ dùng hàng ngày. Khi đã mua xong hết, mở điện thoại lên xem, mới hơn ba giờ chiều.

Cô không muốn về nhà, dứt khoát đem đồ mua được cất vào túi xách, khoác tại trên vai. Sau đó một mình đi đến phố ăn vặt, mua một que kem, một phần thịt vịt nướng.

Lúc đi qua một con ngõ nhỏ, cô đột nhiên cảm thấy không khí nguy hiểm, bước chân hơi ngừng lại. Theo bản năng chạy về phía trước.

Mặc dù như thế, nhưng vẫn chậm.

Ở ngã rẽ trước mặt đột nhiên xuất hiện một thiếu niên, hai tay đút vào túi quần, miệng ngậm thuốc lá, cười ngả ngớ: "Tưởng Nam Khanh đúng không, mày chạy cái gì?"

_________

Xin lỗi các bác dạo này tôi phải chạy deadline như điên nên up chương mới hơi chậm T^T các bác thông cảm nhé.

Các bác ạ =))) ban đầu tôi tưởng câu cuối là của một anh soái ca tình cũ của Tiểu Nam cơ. Hóa ra là của một nhân vật khác. Sodi các bác tôi sửa lại rồi