Ngoan, Đừng Nháo

Chương 4: Mời anh uống nước, cám ơn!

Edit + beta: Chu Chu

Từ khi nhận trang trí bảng đen, Tưởng Nam Khanh trong lúc rảnh rỗi liền cầm lấy vở tô tô vẽ vẽ thiết kế phác thảo, cũng cầm điện thoại lên mạng tra bản mẫu.

Tan học chiều, Khúc Kỳ ở phía sau chọc chọc lưng của cô: "Nam Khanh, cậu khi nào thì xử lý chuyện trang trí bảng, tớ đi cùng cậu."

Cookie ở nhà hơn hai ngày hôm nay mới đến.

Tưởng Nam Khanh nghe cô nàng nói toàn bằng giọng mũi, quay đầu cười nói: "Không cần, trước tiên cậu lo chăm sóc bản thân đi đã."

Khúc Kỳ còn định nói gì đó, bị Tưởng Nam Khanh chặn miệng: "Cậu mau đi ăn cơm đi, sau đó nhớ uống thuốc, nghỉ ngơi thật tốt! Ngoan, nghe lời."

". . ." Khúc Kỳ bất đắc dĩ, đành phải đi trước.

Tề Duy Duy thu thập xong đồ, nhìn Tưởng Nam Khanh không định đi ăn cơm, cô hỏi: "Không đi ăn cơm à? Cậu không định tự học buổi tối à?"

Tưởng Nam Khanh còn tại cúi đầu nghiên cứu nội dung bảng, nghe tiếng ngẩng đầu: "Tí nữa mình đi, cậu đi trước đi."

"Sao cậu liều mạng thế?" Tề Duy Duy có chút ngoài ý muốn, "Tớ nói cho cậu nghe, chuyện bảng đen này không cần tốn sức nhiều đâu, tùy tiện vẽ là xong. Kì thực hay để tớ giúp cậu, chúng mình tùy tiện vẽ mây với cầu vồng gì đó, chép thêm một câu nói là xong!"

Tưởng Nam Khanh cười cười không nói chuyện.

Cô là người có chứng OCD*, hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm tốt nhất.

*OCD: rối loạn ám ảnh cưỡng chế

Tề Duy Duy thấy lời mình nói vô dụng, bất đắc dĩ lắc đầu: "Được rồi, cậu từ từ suy nghĩ. Có cần tớ mua hộ cậu gì đó không?"

Tưởng Nam Khanh chống cằm nghĩ nghĩ, nhìn Tề Duy Duy cười ngọt ngào: "Mang cho tớ hai cái xíu mại, một cốc sữa đậu nành nha~ "

.

Sau khi Tề Duy Duy đi, Tưởng Nam Khanh lại suy nghĩ một lúc, bởi vì không có linh cảm, nên muốn đi dạo trong sân trường.

Đi siêu thị mua chai nước cam, cầm chai nước tung lên tung xuống.

Vô thức đi đến sân bóng rổ ngoài trời ở phía bắc, hôm nay sân bóng không ít người vây quanh, thỉnh thoảng còn có nữ sinh thét lên. Tưởng Nam Khanh hiếu kì, liền đi qua xem có việc gì —— thì ra là có người đang chơi bóng rổ.

Đương nhiên, bóng rổ không phải trọng điểm, Mục Lăng Thành chơi bóng rổ mới là trọng điểm.

Tưởng Nam Khanh thậm chí nghe được có nữ sinh đau đớn kêu "Thành Thành".

Cô buồn nôn đến mức nổi da gà, vô ý thức ôm chặt chai nước cam của mình.

Thế giới này là thế nào. . .

Thật là đáng sợ, người ở trường trung liên cấp thật là đáng sợ!

Không đúng, là Mục Lăng Thành thật là đáng sợ!

Tam trung trước đây ngày nào cũng chơi bóng rổ, có lúc nào có nhiều em gái đến cổ vũ thế này không?

Không có!

Nếu mà có thi đấu, cũng là do các thầy cô ép thì mới có người đi cổ vũ.

Nhìn trường người ta xem, đoàn kết biết bao, nhiệt tình biết bao, giống y như trên phim.

Trên sân bóng rổ, đưa mắt nhìn một chút có thể nhìn thấy người mặc áo số 2, thân thủ nhanh nhẹn, soái ca thu hút khán giả.

Lúc Tưởng Nam Khanh còn đang hoảng sợ, anh đã ghi được hai-ba điểm, khiến các nữ sinh hét ầm lên.

Tưởng Nam Khanh: ". . ." Lợi hại!

Ngẩng đầu nhìn bảng điểm số, đội trắng và đội xanh 59: 22, chiến thắng áp đảo.

Tưởng Nam Khanh có chút thông cảm với đội xanh.

Nghe nói đối phương là học sinh lớp mười, bởi vì không phục mấy lời đồn thổi về Mục Lăng Thành trong trường, cho nên đến tuyên chiến.

Mục Lăng Thành chấp nhận tuyên chiến.

Kết quả thì như các vị đã thấy đấy.

Nhìn thân hình trên sân bóng rổ, Tưởng Nam Khanh cảm thấy mình tìm được linh cảm rồi. Vội vàng lấy điện thoại trong túi ra, mở ra camera, đè nén sự phấn khích rồi chụp ảnh.

Thân hình trong điện thoại dừng lại, vừa đúng lúc Mục Lăng Thành nhảy lên, tay phải cầm vào viền rổ, ném bóng vào trong.

Đang lúc hoàng hôn, màu cam của mặt trời đổ xuống từ phía tây, chiếu ngũ quan góc cạnh rõ ràng của hắn, mày rậm mắt phượng, mũi cao thẳng, khẽ nhếch khóe môi mang theo một tia kiêu ngạo không bị trói buộc, khác với khí chất tĩnh lặng bình thường.

Đây là lần đầu Tưởng Nam Khanh nhìn thấy Mục Lăng Thành hăng hái như vậy.

Tưởng Nam Khanh cũng không biết mình bị gì nữa, rõ ràng nghĩ là chụp tấm hình này để lấy linh cảm trang trí bảng đen, kết quả là nhìn chằm chằm mặt Mục Lăng Thành một hồi. Cuối cùng lại không nhịn được nghiên cứu thân hình của anh một chút. . .

Tiếng còi của trọng tài vang lên, các đội viên giữa trận nghỉ ngơi. Có nữ sinh cầm nước chạy về phía Mục Lăng Thành, Mục Lăng Thành không thèm nhìn, đi thẳng về phía Tưởng Nam Khanh.

Nữ sinh kia sau khi nhìn thấy vậy, dừng chân, cầm nước khoáng đứng im tại chỗ, trong ánh mắt có chút thất vọng cùng ảm đạm.

Tưởng Nam Khanh còn tại thầm than Mục Lăng Thành quá hoàn mỹ, khinh bỉ ông trời bất công, cảm giác trước mắt có một bóng đen. Vô thức ngẩng đầu, đối diện với Mục Lăng Thành, Tưởng Nam Khanh sửng sốt, một giây sau cấp tốc tắt màn hình.

Tưởng Nam Khanh vô tình có cảm giác bị bắt gian tại giường, vô cùng xấu hổ.

"Em. . ." Mục Lăng Thành há hốc mồm, muốn nói lại thôi.

Tưởng Nam Khanh đưa nước cam trong tay để vào ngực hắn, mỉm cười cười nói: "Mục Lăng Thành, mời anh uống nước, cám ơn!"

Sau đó bình tĩnh quay người, cứ thế mà đi.

Mục Lăng Thành nhìn nước cam trong tay, híp mắt nhìn chăm chú vào bóng hình xinh đẹp phía trước, khóe môi càng cong hơn.

Vừa rồi anh chỉ là muốn nói: Đèn flash của em chưa tắt.

Lưu Minh Triết cùng Trần Thiếu Ngang cầm nước đến tìm hắn, trông thấy nước cam của anh, Lưu Minh Triết một trận cười vang: "Em gái nào kỳ lạ thế, lại đưa nước cam!"

Trận đấu vừa kết thúc anh ta chỉ lo tìm nước uống, không có chú ý bên này. Uống xong nước quay đầu lại, đã nhìn thấy Mục Lăng Thành cầm chai nước cam dáng vẻ kỳ quái.

Lưu Minh Triết mặc dù không thấy được, nhưng Trần Thiếu Ngang nhìn thấy, cho nên tốt bụng nói cho cậu ta biết: "Nữ thần của cậu tặng."

Lưu Minh Triết nụ cười cứng đờ.

Vài giây đồng hồ sau, anh ta đi đến bên cạnh Trần Thiếu Ngang, nhìn thẳng hắn: "Nói, tôi đẹp trai hay cậu ta đẹp trai!"

Trần Thiếu Ngang nhướng mày nhìn chai nước trong tay Mục Lăng Thành.

Lưu Minh Triết hít sâu một hơi, đi đến trước mặt Mục Lăng Thành, sau đó rất hào phóng nói: "Vì xem cậu là bạn thân nên mình sẽ không trách việc cậu cướp mất tình yêu của mình. Nữ thần của mình thích cậu nên cậu phải đối xử tốt với cô ấy, không được bắt nạt cô ấy đâu!"

Mục Lăng Thành nhíu màu: "Cậu cảm thấy cô ấy thích tôi à?"

"Không thích cậu mà đứng chờ cậu chơi bóng, lại còn đặc biệt mua nước cho cậu?" Lưu Minh Triết nhìn Mục Lăng Thành bằng nửa con mắt, trái tim đang rỉ máu.

Nếu như đây mà là nữ thần mua cho cậu ta, cậu ta nhất định mang về cho vào tủ kính để cúng bái.

Mục Lăng Thành bị Lưu Minh Triết nói đến mức bối rối, vừa rồi anh cũng không cảm thấy Tưởng Nam Khanh có ý gì. Thế nhưng dựa vào lời phân tích của Lưu Minh Triết cũng không phải là không có lý. . .

——

Tưởng Nam Khanh trở lại phòng học lúc Tề Duy Duy chưa về, cô đã sớm quên việc ở sân bóng rổ, lúc này cầm điện thoại nghiên cứu ảnh vừa chụp, lại quay lại nhìn bảng đen cuối lớp, như có điều suy nghĩ.

Cô vẫn đang suy nghĩ nên để tấm ảnh ở đâu, cô nên vẽ đẹp một chút sẽ tốt hơn nhỉ.

Lúc Tề Duy Duy cầm bánh và sữa về, cười nói: "Cậu chắc đói lắm rồi, phòng ăn đông quá."

"Không có việc gì, cảm ơn." Tưởng Nam Khanh chuyển khoản cho nàng, sau đó xoay người lại ngồi ăn cơm với Tề Duy Duy.

Tề Duy Duy nói: "Cậu biết không, hôm nay lớp mình đấu với lớp mười mới lên, mình cơm nước xong xuôi từ phòng ăn ra mới biết được. Vội vàng chạy tới thì đã kết thúc, nhưng ít nhất cũng thắng áp đảo. Nghe nói hôm nay Mục Lăng Thành đẹp trai muốn chết, hầy, cảm giác chính mình bỏ qua một trăm triệu."

"Đúng, mình nghe nói có một câu chuyện yêu đương nữa." Tề Duy Duy rất nhanh đã vứt bỏ chuyện một trăm triệu, tiếp tục rất hưng phấn nói với cô chuyện khác

Tưởng Nam Khanh gặm xíu mại, nhấp một hớp sữa đậu nành: "Chuyện gì?".

Tề Duy Duy nói: "Nghe nói hôm nay có rất nhiều nữ sinh đưa nước cho Mục Lăng Thành, trong đó có một người kỳ quái đưa nước cam, quả thực chết cười mình mất! Ta cảm thấy đi, nữ sinh kia có thể là vì muốn tỏ ra khác biệt, cố ý hấp dẫn sự chú ý của Mục Lăng Thành. Thế nhưng là mình chưa từng thấy Mục Lăng Thành nhận uống đồ uống các bạn nữ cho, rõ ràng là đồ uống các thiếu nữ thích mà lại đem cho một nam sinh, đây không phải biến khéo thành vụng sao. Nghe nói là nhét mạnh vào trong tay Mục Lăng Thành, nếu không mình dám đánh cược, cậu ấy chắc chắn sẽ không nhận."

Tề Duy Duy nói xong ôm bụng cười cười một hồi, hỏi: "Cậu nói thử xem có phải cô bé kia có ý gì không?"

Tưởng Nam Khanh híp mắt cười cười: "Nước cam là mình tặng."

Sau đó chỉ chỉ chính mình.

Tề Duy Duy miệng đang cười liền cứng lại, trừng mắt, một hồi lâu mới bình tĩnh lại như cũ khó mà tin được: ". . . Thật là cậu tặng?"

Tưởng Nam Khanh gật đầu: "Ừ, mình tặng."

Tề Duy Duy nhìn Tưởng Nam Khanh ánh mắt bắt đầu mập mờ: "Nam Khanh, mình không phát hiện là cậu lại có tâm tư như vậy đó."

"Chuyện ngoài ý muốn." Tưởng Nam Khanh biểu lộ rất bình tĩnh, "Ban đầu là mua cho chính mình, về sau nhìn anh ta khát nước, liền nhịn nỗi đau như mất con đưa nước cho hắn."

Vừa dứt lời, ngẩng đầu đã thấy Mục Lăng Thành liền đứng bên cạnh người mình, mặc áo bóng rổ trắng, trong tay còn cầm chai nước cam uống dở, số 2 ở trên ngực áo của anh giống như đang vẫy tay với cô.

Tưởng Nam Khanh: ". . ."

Tưởng Nam Khanh đứng sang một bên nhường đường cho anh về chỗ

Chờ anh vào chỗ liền ăn cho nhanh rồi đi vứt rác, sau đó về chỗ ngồi cầm lấy một quyển sách bày ra dáng vẻ chăm chỉ học tập.

Mục Lăng Thành là về lấy quần áo chuẩn bị về nhà, không nghĩ tới vừa vào cửa đã nghe thấy Tưởng Nam Khanh đang bẻ cong sự thật. Mấu chốt nhất là, bị anh bắt được thế mà mặt không đỏ tim không đập, giống như chuyện chẳng liên quan đến mình.

Quả nhiên, da mặt cô nhóc này người bình thường không thể so sánh.

Mục Lăng Thành không hiểu sao lại có cảm giác khó chịu, do dự mãi, cuối cùng vẫn đem chuyện này nói ra: "Vừa rồi tôi chỉ định nói với em, lúc em chụp tôi, đèn flash của điện thoại chưa tắt."

Tưởng Nam Khanh vẫn như cũ gục đầu xuống bàn đọc sách, không trả lời.

Nhưng là Mục Lăng Thành thấy được tai cô đỏ lên, phát hiện này khiến anh rất hài lòng, tâm tình cũng theo đó mà thoải mái.

Anh nhướng nhướng mày, cầm quần áo đứng lên: "Tưởng Nam Khanh, đứng dậy đi nhờ tí nào."

Tưởng Nam Khanh đem ghế dịch về phía trước, nhường lối đi cho anh. Lúc đi qua, anh cười mà như không nói một câu "Không cần khách khí".

Đến khi anh đi khuất bóng, Tưởng Nam Khanh còn suy nghĩ lời sau cùng mà Mục Lăng Thành nói.

"Mục Lăng Thành, mời anh uống nước, cám ơn!"

"Tưởng Nam Khanh, đi nhờ tí nào, không cần khách khí."

Tưởng Nam Khanh: ". . ."