Mật Mã Tâm Lý

Chương 2: Vụ án bí ẩn ở cầu vượt

Trì Quy nghiêng người tựa vào bên cửa, hai mắt vẫn dõi theo bóng lưng Hạ Ninh đang rời đi, lông mày nhướng lên, miệng nhoẻn cười, cô gái này chắc chắn sẽ lại tới tìm anh.

Sau khi đem chồng sách về, Hạ Ninh bắt đầu chăm chú nghiên cứu, chỉ đáng tiếc những thứ này không có giúp gì được nhiều cho việc viết lách của cô.

Thấy sắp đến hạn nộp bản thảo rồi mà căn bản Hạ Ninh chẳng viết được mấy chữ.

Lúc này, cô chỉ cảm thấy đầu mình đau như búa bổ.

- Aaaaaaa! Cứ tiếp tục như này chắc điên mất!

Hạ Ninh vò đầu bứt tai hét lớn.

Trời đêm rất tối, ngoài trời mưa lại lất pha lất phất.

Hạ Ninh ngủ mà mộng mị không yên giấc, đột nhiên nghe tiếng sấm chớp truyền tới, làm Hạ Ning đang lơ mơ ngủ cũng tỉnh dậy hoàn toàn.

Hạ Ninh tỉnh dậy gương mặt hoảng hốt, lông mày nhíu chặt, toàn thân run rẩy, vươn tay bật công tắc, tách một tiếng cả dãy đèn được bật sáng.

Để có thể thuận lợi giao bản thảo, phải ra ngoài thôi, cô phải ra ngoài tìm linh cảm.

Hạ Ninh đứng bên cửa sổ nhíu đầu mày, ngắm nhìn không gian yên tĩnh bên ngoài, mặc áo khoác, tay cầm đen pin bước ra!

Sấm chớp nhập nhằng, mưa gió kéo đến, đây chắc chắn không phải một đêm yên bình.

Cách chỗ Hạ Ninh ở không xa có một cây cầu vượt, lúc này Hạ Ninh đang đi loanh doanh dưới gầm cầu.

Cô cầm đèn pin rọi thẳng về phía trước, nhìn khung cảnh xung quanh có vẻ sợ hãi, nghĩ rằng cuốn sách hồi hộp tiếp theo của mình chắc chắn sẽ bị viết thành truyện siêu nhiên.

- A!

Chỉ nghe thấy một tiếng kêu chói tai từ phía trước không xa lắm truyền đến.

Lúc nghe thấy tiếng động, Hạ Ninh chạy ngay qua đó.

Một cô gái đang nằm trên vũng máu, máu tươi trên cơ thể không ngừng túa ra, còn kẻ hành hung đã cầm dao rời khỏi rồi.

Chứng kiến cảnh tượng này, Hạ Ninh vội vàng trốn đi, đợi sau khi hung thủ đã đi xa rồi, mới nhẹ nhàng lại gần cô gái đang ngã trong vũng máu kia.

Sau khi kiểm tra xem cô gái còn sống hay đã chết, hai mắt Hạ Ninh trợn tròn, ngã ngay bên cạnh rồi ngất đi.

Mặt trời lên cao, Trì Quy còn đang chóng mặt nằm nghỉ ở kí túc xá đại học thì nhận được điện thoại của Đội điều tra Vân Thành.

Liền vội vội vàng vàng đến địa điểm xảy ra vụ án – Cầu vượt.

Khu vực xung quanh cầu vượt đã bị cảnh sát giăng dây cách ly, xe cảnh sát cũng đã đậu xung quanh từ sớm.

Đương nhiên ở gần đó cũng có những người đi ngang qua, đứng lại xem từ bên ngoài.

Khi Trì Quy chạy đến nơi liền cau mày có chút nghi hoặc.

- Chào anh, ở đây không được phép vào.

Anh vừa chuẩn bị bước vào thì bị cảnh sát ngăn lại, Trì Quy nhìn người đang đứng bên trong, khẽ lắc đầu, con bé này vẫn như trước, không đáng tin chút nào.

- Này! Trì Quy!!

Lâm Tố Hi thấp thoáng trông thấy Trì Quy, vẫy vẫy tay gọi lớn, ra hiệu cho cảnh sát viên bên cạnh cho anh vào.

Trì Quy bước đến chỗ hiện trường vụ án, nhìn thấy Hạ Ninh đang ngồi bên cạnh, đầu lông mày khẽ nhướng lên.

Trên người Hạ Ninh có dính máu, toàn thân run rẩy, giống như bị doạ sợ vậy, hình như tối qua đã phải trải qua cái gì đó.

- Khi chúng tôi đến hiện trường gây án thì cô gái đã chết rồi, ở hiện trường vụ án còn phát hiện có cô ấy!

Lâm Tố Hi vừa nói vừa chỉ về phía Hạ Ninh.

- Hạ Ninh!?

Trì Quy nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Hạ Ninh, xoa dịu tâm tình khiến cô bình tĩnh hơn.

Lâm Tố Hi đứng cạnh thấy vậy lông mày hơi nhướng lên.

Lúc Hạ Ninh nhìn thấy Trì Quy, cả người vẫn ru rẩy từ chối sự tiếp cận của Trì Quy.

Trì Quy ôm lấy vai Hạ Ninh nhẹ nhàng vỗ về:

- Tôi là Trì Quy, hôm qua cô có gặp tôi rồi!

- Trì Quy!

Nghe thấy cái tên Trì Quy hình như Hạ Ninh có chút phản ứng, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh,

- Tối qua có người muốn gϊếŧ tôi!