Sắc Quỷ Nghìn Năm

Chương 65: Áo cưới của con đâu

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Dì Hàn chỉ có thể gật đầu, như đang phải chịu uất ức rất lớn.

Nét mặt Trần Mộc Miên không cảm xúc nhìn hai người rồi hỏi: “Cha, hồi môn của con đâu?”

Nói đến đây, sắc mặt dì Hàn lại càng xấu. Bốn nghìn đại dương đủ để mua hai căn nhà lớn ở Thượng hải. Con tiện nhân này dựa vào cái gì chứ.

Trần Mộc Miên không thèm để ý đến ánh mắt bà ta mà đi thẳng đến trước mặt Trần Tuân. Nhìn cô mặc áo cưới toát lên vẻ diễm lệ bức người, ánh mắt Trần Tuân xém chút nữa đã lay động.

“Cha cho người sắp xếp rồi, chờ chút nữa nhà họ Đàm đến đón dâu sẽ đưa cho con.”

Nói đến mới thấy kỳ lạ, bây giờ toàn là gia đình kiểu mới, Thượng Hải đã học theo phong cách của người phương Tây, rất nhiều người trẻ tuổi khi kết hôn sẽ thích mặc váy cưới.

Chỉ riêng nhà họ Đàm là vẫn theo quy củ, nói là muốn làm một hôn lễ truyền thống. Chuyện này cũng không tính, họ còn hết lần này đến lần khác muốn đón dâu lúc nửa đêm, đúng chín giờ tối đến chờ cô dâu ra cửa.

Phong tục này kỳ dị quá, không giống hôn sự bình thường chút nào, cứ như là đám cưới với người âm vậy.

Có lẽ Trần Tuân cũng chẳng nghĩ gì, một đống tiền ở trước mặt nên ông ta cũng không muốn từ bỏ chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này.

Mang theo ý nghĩ đó, Trần Tuân chỉ đưa người ra cổng rồi nhìn Trần Mộc Miên mặc váy cưới đỏ thẫm, bước từng bước ra ngoài cổng lớn.

Trần Tuân mơ hồ thấy một cỗ kiệu hoa đời cũ không khác mấy so với lúc ông ta lấy vợ.

Trần Mộc Miên đến cửa chính, trên đầu cô trùm chiếc khăn cưới đỏ, hai hỉ bà vui mừng đi đến đỡ cô lên kiệu hoa.

Theo tiếng kêu của hỉ bà, cỗ kiệu được nâng lên cùng một đoàn người thổi sáo, đánh trống, dù đang đánh nhạc vui nhưng lại có một cảm giác quỷ dị không nói thành lời.

Đêm đen như mực, ven đường có chút ánh sáng lập lòe, Trần Tuân cẩn thận quan sát, ông ta phát hiện đám người rước dâu kia như đang bay lên, hơn nữa còn không để lại bóng trên mặt đất.

Ông ta giật mình mở to mắt nhìn lại lần nữa, đám người đó đã biến mất không thấy đâu nữa.

Trần Tuân lao ra đuổi theo hoa giấy màu đỏ vương vãi trên mặt đất, điều đó chứng tỏ nơi này vừa có hỉ sự. Nhìn trái nhìn phải, trên đường còn có vài ba người nhưng ông ta lại không thấy bóng dáng đội rước dâu đâu nữa.

“Lão gia, ông nhìn gì thế?” Dì Hàn đuổi theo, thắc mắc hỏi.

Trần Tuân thấy rất bất an: “Đội rước dâu đi hướng nào, sao lại nhanh như vậy?”

Chỉ đi bộ nhưng trong nháy mắt làm sao có thể biến mất nhanh như vậy?

Dì Hàn nhìn đông nhìn tây cũng không thấy đám người đó đâu. Nhưng bà ta chẳng quan tâm mà chỉ nói: “Ông à, cũng gả đi rồi nên sau này gia đình ta sẽ có quan hệ với nhà họ Đàm. Nhất định bên phía ngân hàng Lộ Thắng sẽ phê duyệt nhanh thôi, ông để tâm tư ở trong bụng mà về sớm nghỉ ngơi chút đi.”

Trần Tuân có nghĩ cũng vậy nên ông ta không nghĩ nữa mà quay trở về.

Trần Mộc Miên chỉ cảm thấy cỗ kiệu đang bước lên bậc thang, vượt qua cánh cửa rồi nhanh chóng dừng lại.

Còn chưa kịp phản ứng thì đã có người nhét một đoạn lụa đỏ vào tay cô, cô được hỉ bà đỡ dậy, bước qua chậu than hồng và tiến vào cửa lớn.

Theo tiếng người đàn ông chỉ dẫn, cô bắt đầu cúi đầu bái thiên địa.

Cô cúi đầu theo khăn voan hạ xuống chỉ thấy được những bóng người mơ hồ.

Bái thiên địa xong cô được đưa vào động phòng, những người đó cũng lập tức ra ngoài.

Căn phòng yên tĩnh một cách lạ kì, Trần Mộc Miên không kìm được mà nâng khăn trùm đầu lên, nhìn sang cô phát hiện có một người giúp việc đang đứng trong phòng.

Cô giật mình, sao mấy người này không phát ra tiếng động gì vậy?

Người giúp việc đang quay lưng về phía cô, hình như phát hiện thấy điều gì đó nên lập tức quay mặt lại, một gương mặt trắng bệch không có chút huyết sắc nào. Trần Mộc Miên giật nảy người, bộ dạng này cứ như cô vừa nhìn thấy quỷ hồn vậy.

Gương mặt không chút cảm xúc đi đến trước mặt cô, người đó nói cũng không nói mà giật lấy khăn voan trên tay rồi trùm lại lên đầu cô.

“Thiếu phu nhân, khăn trùm đầu chỉ có thiếu gia mới được vén lên thôi.”