Sắc Quỷ Nghìn Năm

Chương 57: Gả con bé cho ai mới thích hợp

Chuyển ngữ: Team Sunshine

“Kết hôn?” Trần Tuân không kịp phản ứng. Vì hôn nhân của con gái mà dì Hàn chì chiết ông khắp nơi, vừa nghe đến từ kết hôn là ông đã phản ứng lại.

“Gả con bé cho ai mới thích hợp?” Chỉ cần không phải con rể bà chọn trúng, chỉ cần kết hôn không tốt hơn con gái bà thì đều không thành vấn đề. Gả con nhóc này cho bọn buôn người, ăn mày xin cơm, lão già khuyết tật sắp chết bên ngoài là tốt nhất.

thầy bói cười như không cười nhìn bà, giống như nhìn thấu tâm tư của bà vậy. Dì Hàn cảm thấy không được tự nhiên hừ một tiếng, giả bộ nhân từ: “Tiên sinh, đại tiểu thư nhà chúng tôi thân phận tôn quý, ngài đừng để con bé chịu thiệt thòi.”

Đây rõ ràng là rủa cho cô phải chịu thiệt mà.

Trần Tuân không nghe được ẩn ý bên trong, chỉ tò mò có thể gả con gái cho ai.

thầy bói hỏi Trần Tuân sinh nhật bát tự của Trần Mộc Miên, ai ngờ Trần Tuân làm cha mà không nhớ nổi. thầy bói thấy vậy, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc, quay người đi tìm trên giường thì thấy một sợi tóc.

Ông quẹt một que diêm, đốt hết sợi tóc, lấy tro tàn bỏ vào bùa chú. Lẩm bẩm mấy lời với bùa chú, không biết nói gì, ông đột nhiên mở mắt, chỉ cây đại thụ ngoài cửa sổ cách đó không xa.

“Đi về phía đông, nơi đó có nhà họ Đàm. Hôm nay đi ngay, quyết định hôn ước, tai họa sẽ tan thành mây khói.”

Trong đầu dì Hàn xoay chuyển, nhớ là trong các gia đình danh vọng ở bến Thượng Hải này, hình như không có nhà nào họ Đàm. Vậy cũng được, nhà họ Đàm này chắc chắn là gia đình lụn bại.

Dì Hàn nghĩ đến đây, cảm thấy trong lòng vui sướиɠ, ánh mắt nhìn thầy bói cũng thân thiết thêm vài phần.

Trần Tuân lại nghi ngờ: “Tiên sinh có thể nói rõ hơn chút không? Chỉ sợ như vậy có hơi khó tìm.”

Phía đông trước kia là tô giới của Anh, ông không đến đó nhiều, sợ rằng không chỉ có một nhà họ Đàm. Vậy cũng là mò kim đáy biển, thật sự khó tìm.

thầy bói nói: “Trưa nay, Trần lão gia hãy đi bộ vào tô giới của Anh. Nếu gặp phải một phu nhân bị thương đang tìm đồ thì nhớ ra giúp đỡ, đó chính là người Đàm gia ông muốn tìm.”

Thầy bói nói đơn giản vài câu rồi rời đi.

Dì Hàn cười thầm trong lòng. Nếu đã tìm đồ trên đường lớn thì nhất định không phải nhà giàu sang gì. Đồ tiện nhân, ngươi xong rồi.

Trần Tuân xem đồng hồ bỏ túi, thấy cũng sắp đến thời gian nên ra khỏi cửa. Theo lời thầy bói dặn dò, lúc đến cửa khẩu tô giới của Anh, ông xuống xe đi bộ, vừa đi vừa ngó tìm.

Đi một đoạn rất lâu cũng không thấy người mình muốn tìm.

Ông đang ảo não, cảm thấy thầy bói lừa mình thì đυ.ng phải một vị phu nhân.

Phu nhân kia đυ.ng phải ông, rối rít xin lỗi, Trần Tuân vỗ vỗ quần áo, đi ngang qua bà.

Đi được hai bước thì nhìn lại, thấy phu nhân kia đang cúi đầu ngó hết nơi này đến nơi khác, rõ ràng là đang tìm đồ.

Suy nghĩ nhảy lên, ông bước lại hỏi: “Vị phu nhân này bị mất gì chăng?”

Phu nhân kia lại vô cùng khiêm tốn, dù gấp nhưng vẫn lịch sự trả lời: “Vâng, tôi đi mua thuốc mà lại rơi mất tiền, không biết có còn ở đây không. Nếu không tìm thấy thì không mua được thuốc, trong nhà nhất định sẽ trách cứ.”

Trần Tuân ngừng chút rồi hỏi: “Trong nhà có người bị bệnh sao? Nếu vội thì tôi có thể giúp. Bà xem xem, đường lớn kẻ đến người đi, có lẽ tiền rơi đã bị người ta nhặt rồi.”

Phu nhân nghe vậy thì mặt mày ủ dột: “Tiên sinh, không nói dối ngài, là thiếu gia nhà tôi bị bệnh. Tiếc là cơ thể yếu ớt, bị bệnh nhiều năm. Hôm nay đại phu đổi đơn thuốc, chỉ định mua ở tiệm thuốc này. Tôi làm mất tiền, bà chủ mà biết nhất định sẽ khiển trách nặng nề.”

Trần Tuân nghe vậy, cười nói: “Chỉ là chút tiền thuốc, cũng không thành vấn đề. Nhà bà ở đâu, sao có thể tùy tiện trách mắng được?”