Sắc Quỷ Nghìn Năm

Chương 27: Hắc điếm

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Hắc điếm (*): Quán trọ, khách sạn làm ăn phi pháp

Trần Mộc Miên bị dì Hàn dày vò đến mức suýt chút nữa là mất mạng, vậy mà cũng chẳng coi lão quản gia đang làm ra vẻ chó mượn oai chủ này ra gì: “Nếu ông nói không có giáo dục, vậy dì Hàn là cái thá gì chứ, đến thϊếp thất trong gia phả cũng không vào nổi đâu, vậy mà còn dám xưng dì trước mặt tôi. Bà ta mà là dì á, Trần gia tôi đã công nhận bao giờ chưa? Muốn tác oai tác quái thì về ổ chó nhà bà ta đi, bà ta sai người làm hại tôi mấy lần rồi, món nợ này tôi nhất định sẽ đòi lại. Bảo bà ta rửa cổ sạch sẽ chờ đi, tôi nhất định sẽ bắt bà ta phải đền mạng.”

Quản gia chết đứng người kinh hãi trước giọng điệu hung ác của cô, không nghĩ một người nhỏ bé như cô lại có ánh mắt sắc bén tàn bạo như vậy, như hổ như sói chờ đợi để nhào đến cắn người.

Ông dừng một chút, giọng điệu ôn hòa hơn mấy phần: “Đại tiểu thư, chỉ là hiểu lầm thôi, sao... sao bà Hàn lại hại người được? Việc này, việc này thì đợi tôi đón người về rồi tiếp tục điều tra. Hay người thu dọn đồ đạc trở về cùng tôi trước, lão gia vẫn còn đợi người đấy.”

Trần Mộc Miên suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định đứng dậy thu dọn đồ đạc.

Quản gia đắc ý. Nhìn xem, chỉ là một tiểu nha đầu thôi, dỗ dành đôi câu là xong chuyện ngay.

Không ngờ Trần Mộc Miên sắp xếp đồ đạc xong thì đi thẳng đến quầy lễ tân dưới tầng, thẳng tay đập vỡ bình hoa trên quầy lễ tân.

Tiếng động lớn vang vọng trong đại sảnh, tất cả mọi người đều bất ngờ. Cô gái ở quầy lễ tân ngạc nhiên hỏi: “Tiểu thư, cô đang làm gì vậy?”

“Làm gì nữa?” Trần Mộc Miên tức giận chỉ người quản gia: “Mọi người mau đến nhìn xem, khách sạn này đúng là không có quy củ. Chưa nói đến việc tùy tiện mở cửa vào phòng cho người đàn ông không có quan hệ gì với tôi, còn mặc cho ông ta trộm đồ của tôi. Khách sạn như vậy còn dám ở sao?”

Có những người còn định vào khách sạn, nghe đến đây đều lộ vẻ mặt ngoài dự đoán.

Người phục vụ vội vàng giải thích: “Tiểu thư, cô đừng nói xằng, sao chúng tôi có thể biết…”

“Sao lại không biết? Vậy cô nói tôi nghe, sao lão già này lại vào phòng tôi? Nếu không phải các cô mở cửa cho ông ta, chẳng lẽ tự ông ta mở cửa đi vào?”

Những lời này chính là cái bẫy, dù trả lời thế nào thì đều cho thấy an ninh của khách sạn chưa được đảm bảo.

“Sao khách sạn của các người lại như vậy? Một cô gái như tôi vì tin tưởng mới vào ở. Không ngờ rằng an toàn cá nhân cơ bản của khách hàng cũng không làm được. Khách sạn như vậy còn ai dám ở. Hoàn tiền đi, tôi không ở nữa.”

Quản lý thấy mọi người bàn tán xôn xao, vội chạy đến: “Tiểu thư, cô bình tĩnh chút. Mọi người đừng nghĩ bậy, chuyện không phải như vậy.”

“Không phải như vậy là thế nào? Ông cũng nói thử xem, tại sao người đàn ông này lại biết đường vào phòng cô gái nhà người ta?” Có vị khách bất mãn chất vấn.

“Đúng vậy, đừng lừa chúng tôi. Nếu hôm nay không giải thích rõ thì chúng tôi cũng không ở nữa.”

“Đại tiểu thư, người muốn làm loạn đến khi nào?” Quản gia lập tức nói, để mọi người biết được quan hệ của hai người bọn họ.

Vị quản lý nghe được lời nhắc, vội nói: “Đúng vậy, tiểu thư, vị đây nói là quản gia của cô nên chúng tôi mới cho ông ấy vào. Mọi người xem, đây là chuyện riêng nhà bọn họ thôi.”

Câu nói đầu tiên là muốn đẩy ngã Trần Mộc Miên, nhưng Trần Mộc Miên cũng không dễ ngã như vậy: “Thuận miệng nói bừa, ông có chứng cứ gì chứng minh ông ta là quản gia của tôi không? Nếu ông ta nói ông ta là ba tôi, vậy không phải các người còn để ông ta mang tôi đi bán sao? Khách sạn các người làm ăn như vậy à? Các vị hãy mau trả phòng đi, không thì không biết lúc nào bọn lưu manh côn đồ vào giả mạo họ hàng thân thích của các vị, cưỡng ép đưa các vị đi, cướp của các vị, khiến các vị sống không bằng chết đấy!”

Đã đến ở khách sạn thì có ai không phải là người từ nơi khác? Đến một nơi không quen, sợ nhất là gặp phải chuyện như vậy.

An toàn của khách sạn không được đảm bảo, vậy thì có khác gì hắc điếm.

“Báo cảnh sát, lập tức báo cảnh sát. Tôi thấy đây chính là hắc điếm đấy.”