Chuyển ngữ: Team Sunshine
Dì Hàn chờ trái chờ phải cũng không chờ được tin mọi chuyện đã được xử lý xong xuôi. Mắt bà ta không ngừng nhìn về phía cửa lớn, trong lòng cứ như kim châm, vừa lo lắng lại sốt ruột.
Nhưng bà ta vẫn bình tĩnh nhàn nhã ngồi uống trà, lần này người bà ta thuê cũng không phải đám người không có đầu óc nên chắc sẽ không sơ sẩy được đâu.
Nếu nói vì sao bà ta không muốn gϊếŧ Trần Mộc Miên thì hẳn phải trách mẹ cô. Nếu không phải năm đó ả tiện nhân này cấu kết với bà cụ Trần thì bà ta đã được gả vào nhà họ Trần làm bà chủ lâu rồi, cũng đâu đến nỗi tới giờ vẫn chỉ mang cái danh vợ lẽ này chứ.
Dù ở bến Thượng Hải, Trần Tuân vẫn luôn giới thiệu với người ngoài bà ta là vợ ông, nhưng trong cái giới thượng lưu rộng lớn này, chi tiết chuyện thân phận của bà ta cũng sẽ sớm bị đào lại thôi.
Mấy vị phu nhân trong giới thượng lưu ngoài mặt ai cũng tỏ vẻ ôn hòa, nhưng sau lưng có ai mà không mắng bà ta là hồ ly tinh chứ.
Chuyện này thì có thể nhịn, nhưng những người đó trước sau đều nhìn người mà bưng món (*). Mắt thấy con gái mình cũng đến tuổi nói chuyện hôn nhân nên bà ta mới mang con gái đến tham dự mọi buổi gặp gỡ của các phu nhân, muốn tìm cho con mình một gia đình nhà chồng có địa vị cao một chút để bản thân cũng có thể đổi đời.
(*) nhìn người mà bưng món: ý chỉ sự đối xử khác nhau giữa người với người
Ai ngờ những người này cũng chẳng buồn nói chuyện với bà ta, thật ra bọn họ cũng không muốn con dâu mình là con vợ lẽ.
Cũng không biết là ai đã tung tin rằng ở quê ông Trần còn có một cô con gái là con vợ cả, nếu có thể lấy được cô bé ấy thì vẫn tốt hơn là lấy loại con gái do vợ lẽ sinh ra.
Nghĩ đến đây dì Hàn lại càng căm hận. Không phải chỉ là xuất thân tốt hơn bà ta một chút thôi sao, đám người bẩn thỉu đó sau lưng còn hèn hạ đến mức không thể cho người khác biết nữa kìa.
Tuy bà ta không thể trút giận lên đám phu nhân đó, nhưng việc đối phó với Trần Mộc Miên thì bà ta làm được.
Chỉ là mạng của con ranh Trần Mộc Miên chết tiệt đó lại không nhỏ, chuyện ở nhà ga lần trước thế mà vẫn không gϊếŧ được nó.
"Bà chủ, ông chủ về rồi." Người hầu báo với bà ta, sau đó Dì Hàn sửa lại bộ sườn xám trên người rồi xuống lầu nghênh đón.
Cả người Trần Tuân tức giận bừng bừng trở về, thấy Dì Hàn ông ta lại phàn nàn một lúc: "Hoàng Lực Hành đúng là không ra gì. Năm đó cùng đi Thượng Hải tôi từng đề xuất ông ta, hôm nay thành Phó chủ tịch ngân hàng rồi thì ánh mắt cũng nhìn lên trời, còn tránh mặt không chịu gặp tôi nữa chứ."
Dì Hàn nhận áo khoác từ tay ông ta rồi dịu dàng an ủi: "Sao lại nổi nóng thế này, ông đừng tức giận hại thân."
"Sao có thể không tức được, bà không biết lão già này làm người ta phát cáu thế nào đâu. Tôi đã tới đó mấy ngày mà ông ta vẫn nhất định không chịu gặp, hôm nay lại càng quá quắt hơn, chén trà cũng không cho mà còn đuổi thẳng ra ngoài."
Trần Tuân càng nghĩ càng giận, ông ta đặt chén trà thật mạnh lên bàn rồi quét một vòng quanh nhà, không thấy Trần Mộc Miên ông ta quát lớn gọi quản gia: "Lão Trung, đại tiểu thư đâu, vẫn chưa tìm thấy nó sao?"
Chú Trung trộm liếc nhìn Dì Hàn, Dì Hàn vội tiếp lời: "Haiz, ông đừng trách chú Trung, chúng ta đã phái người đi tìm rồi, con bé cũng không đi xa được đâu, chắc là đang ở khách sạn Hương Châu thôi. Nhưng... Nhưng tính tình nó hay làm loạn, không những không chịu quay về mà còn mắng chú Trung một trận nữa."
Chú Trung vội vàng phối hợp, ông ta oan ức nói: "Ông chủ, đại tiểu thư thật sự rất tức giận, tôi thấy hay là chúng ta đợi cô ấy hết giận đi ạ?"
Trần Tuân giận đến đau ngực, đúng là người nào người nấy đều không làm ông ta thoải mái: "Tùy vậy, ông theo dõi một chút rồi hai ngày nữa mang nó về đi."
Nói xong ông ta bỏ lên lầu nghỉ ngơi.
Dì Hàn tự trông nom ông ta nghỉ ngơi xong thì mới nói với chú Trung: "Ngày mai ông qua đó xem người thế nào rồi."
Chú Trung vâng một tiếng rồi nhanh chóng nhìn xung quanh, xác định không có ai ông ta mới hạ giọng hỏi: "Bà chủ, bên kia đã xử lý xong chưa?"
Sắc mặt Dì Hàn lập tức xấu đi: "Ông hỏi nhiều làm gì, ngày mai đi xem đi. Không thấy ai là tốt nhất, nếu nó còn ở đó thì tốt nhất ông hãy giở mọi thủ đoạn, tôi không muốn gặp lại nó đâu."