Chuyển ngữ: Team Sunshine
“Anh đừng gϊếŧ tôi, tôi… tôi sợ lắm.” Trần Mộc Miên nũng nịu, đang vẻ đáng thương như đóa hoa non nớt để mặc người đến hái, khiến mấy tên côn đồ càng thêm hứng thú.
“Cô gái nhỏ, cũng không phải bọn anh muốn gϊếŧ em, tại em gai mắt người ta quá. Xem em xinh xắn nhường ngày bọn anh cũng không nỡ để em phải chết.” Tên đàn ông trên người đầy mùi mồ hôi hôi thối, vừa đến gần đã khiến Trần Mộc Miên buồn nôn.
Cô cố gắng chịu đựng cơn buồn nôn, tiếp tục diễn kịch: “Cầu xin mấy anh mà, tôi… tôi gì cũng chịu làm, có thể đừng gϊếŧ tôi được không.”
“Cái gì cũng làm à?” Mấy tên đó cười đê tiện, liếc mắt nhìn nhau: “Em có thể làm được gì?”
“Tôi… tôi.. tôi có thể hầu hạ mấy anh.” Trần Mộc Miên vừa giả vờ đáng thương vừa hỏi thăm mười tám đời tổ tông của đám súc sinh này.
Mấy người đó nổi hứng lên, hơi thở cũng dồn dập hơn, cái thứ ở thân dưới bất giác đã cương lên.
“Đệch, anh à, em không nhịn nổi nữa, bây giờ em phải chơi chết con đàn bà da^ʍ tiện này.” Có một tên thở hổn hển bước đến lôi kéo Trần Mộc Miên.
Trần Mộc Miên nũng nịu ngoan ngoãn để mặc cho bọn họ ra tay, trong miệng vẫn đang cầu xin: “Anh ơi, anh cởi trói cho người ta trước có được không, em bị trói đau lắm.”
Người đó mặc kệ mọi thứ, vội vàng cởi dây thừng ở chân và ở tay cho cô, xong xuôi lập tức nhào đến đè cô xuống bao bố.
Một người khác không hài lòng ngay: “Ê thằng nhóc kia, cho dù là có chơi, người đầu tiên cũng không đến lượt mày đâu nhỉ!”
Người đó còn chưa kịp phản ứng lại đã bị người ta đá văng ra. Người đó không phục, phút chốc vùng dậy lao vào đánh đối phương.
Một tên đàn ông thô kệch râu ria bước đến: “Con mẹ nó, tránh hết ra cho ông, ông đây còn chưa chết mà, lúc nào đến lượt tụi mày được húp miếng canh đầu rồi.”
Hai người kia ỉu xìu ngay lập tức, còn Trần Mộc Miên thì cứ nhìn chằm chằm vào phật châu trên cổ của tên đó, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Tên đàn ông đó bước đến đè Trần Mộc Miên dưới người mình, hắn ta bóp đôi gò bồng đảo của cô, cười nói: “Đệch, không nhìn ra được, vυ' của con nhỏ này cũng lớn đấy chứ. Giờ anh sẽ cho em thử xem cái gì gọi là đàn ông đích thực.”
Trần Mộc Miên vẫn giữ nguyên dáng vẻ e lệ, vừa sợ hãi vừa ngượng ngùng: “Anh ơi, anh… anh nhẹ chút nha.”
Tên đàn ông kia khom người xuống hôn lấy hôn để vào cổ Trần Mộc Miên, Trần Mộc Miên nắm lấy phật châu của hắn ta giật thật mạnh.
Tên đàn ông đó chỉ cho rằng cô đang ra sức vùng vẫy, hoàn toàn không thèm quan tâm, tiếp tục xé quần áo của cô.
Bỗng dưng, một luồng gió lạnh thổi qua, ánh đèn trong nhà kho chớp tắt mờ ảo, tên đàn ông đó gào thét thảm thiết, hắn ta ôm chặt lấy cổ mình, ngã sang một bên.
Tình huống xảy ra quá bất ngờ, mấy người còn lại đều giật mình. Họ chỉ thấy tên đàn ông đó bị cái gì đó siết cổ kéo giật lùi về sau va mạnh vào tường. Sau đó một tiếng “rắc” vang lên, cổ hắn ta đứt gãy.
Tên đàn ông bị ghim trên tường, hốc mắt chảy ra dòng máu tươi đỏ thẫm, đôi tay vùng vằng buông thõng xuống.
Ba người còn lại thấy tình trạng này liền vội vàng bỏ trốn, một trong số đó bị kéo chặt chân lại, điên cuồng bị lôi về phía sau.
Trần Mộc Miên nhân lúc mấy kẻ đó sợ hãi đã cầm lấy một cây gậy thô to bên cạnh. Đợi những người khác nháo nhào bỏ trốn thì dùng gậy hung hăng đánh vào sau gáy đối phương.
Có một người không hề phòng bị, cô đã thành công đánh lén được hắn ta.
Cô giật phật châu trên cổ đối phương xuống, liền thấy hai thi thể bị treo lên cao.
Chỉ còn lại một người đang điên cuồng chạy trốn ra cửa, nhưng bọn họ vì để ngăn ngừa Trần Mộc Miên chạy trốn, bản thân đã khóa chết cửa chính rồi. Chìa khoá không ở trên người, hắn ta không thể nào mở được cửa.
“Tha mạng, đại tiên tha mạng, tôi chưa làm gì cả, làm ơn đi mà, tha cho cái mạng chó của tôi một lần, tôi không bao giờ dám nữa.” Người đó quỳ xuống, dập đầu với Trần Mộc Miên.