Chuyển ngữ: Team Sunshine
"Vậy bé cưng muốn dạy dỗ mấy người này như thế nào nào? Hửm?" Người đàn ông đó ngậm lấy dái tai cô, ôm cô vào trong lòng, ngắm nghía tay cô mà đùa giỡn như một đưa trẻ.
Trần Mộc Miên thấy anh gọi mình như vậy thì chỉ cảm thấy nổi da gà, da đầu cũng trở nên tê dại. Từ trước đến nay chưa có bất cứ ai nói với cô rằng mấy tên đàn ông lại hành xử như thế này cả. Cô muốn đẩy người đàn ông đó ra nhưng vòng tay của anh càng siết chặt hơn.
"Anh... Anh tên gì? Tôi vẫn chưa biết tên anh."
Người đàn ông đó nghe vậy thì ngẩn người, đáy mắt lóe lên ánh sáng bất thường, ánh mắt ngày càng trở nên sâu thẳm trong ánh sáng lờ mờ của phòng rửa mặt. Mặc dù nhiệt độ điều hòa đã hạ xuống không ít nhưng tấm gương treo trên tường cũng không phản chiếu được dáng vẻ hiện giờ của anh.
"Đàm Thuần Chi." Lúc nói ra tên mình, người đàn ông đó chú ý đến phản ứng của Trần Mộc Miên, thấy cô không có phản ứng gì đặc biệt thì ánh mắt của anh lại càng trở nên u ám thêm vài phần, như thể con mèo đang gầm gừ trong cổ họng vì tức giận.
Trần Mộc Miên nào có biết gì, cô đáp lời một cách dối trá: "Đàm tiên sinh này, nếu anh thực sự muốn giúp tôi thì chi bằng anh dọa đám người đó đi."
"Dọa thế nào?" Đàm Thuần Chi buông một tay ra, khều khều vài sợi tóc của cô mà trêu ghẹo, dường như có phần thờ ơ, không để ý.
"Ngày kia là ngày giỗ của bà nội tôi, anh có thể báo mộng cho ba tôi rồi răn dạy ông ấy một trận được không?"
"Chỉ vậy thôi à?" Đàm Thuần Chi không tin.
Trần Mộc Miên tiếp tục nói: "Dĩ nhiên là không chỉ có thế rồi. Hai mẹ con dì Hàn làm nhục tôi như vậy, sao tôi có thể nuốt trôi cục tức này được? Giờ tôi thu dọn đồ đạc, chuyển ra ngoài quán trọ ở, anh thì ở lại đây làm náo loạn mọi chuyện lên, để đám người đó biết thế nào gọi là nhà cửa không yên."
Đột nhiên Đàm Thuần Chi nở nụ cười, Trần Mộc Miên không khỏi giương mắt lên nhìn. Bấy giờ cô mới phát hiện ra người đàn ông này cười lên trông thật đẹp, đẹp đến mức quái dị. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp hơn anh, cũng chưa từng thấy bất kỳ người đàn ông nào hút hồn người khác như vậy.
Một đôi mắt đào hoa, đáy mắt lấp lánh như có nước khiến người đối diện như bị hút hồn vào, chỉ mong sao bản thân có thể khắc sâu vào mắt anh.
Tim Trần Mộc Miên đập rộn lên một cách khó hiểu, lòng bàn tay đã rịn đầy mồ hôi, cơ thể không tự chủ được mà tiến lại gần anh, thậm chí ánh mắt còn nhìn chằm chằm vào đôi môi ấy, nảy sinh những du͙© vọиɠ tục tĩu vô cùng nguyên thủy. Cô muốn học theo hành động vừa rồi của người đàn ông này, muốn ngậm lấy đôi môi mỏng của anh.
Nhưng vừa tiến lại gần thêm một chút thì hơi thở lạnh lẽo như băng tỏa ra từ cơ thể của người đàn ông này kéo Trần Mộc Miên về với thực tại. Vừa rồi cô định làm gì vậy? Sao lại nảy sinh ham muốn đáng xấu hổ như mèo cái đang đến kì động dục như thế chứ?
Trần Mộc Miên lùi về phía sau trong sự lúng túng và hoảng sợ, lần này Đàm Thuần Chi không ngăn cản cô nữa.
"Nhóc con, cô sợ cái gì?"
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Sao... Sao tôi lại..."
Đàm Thuần Chi nở nụ cười: "Chỉ đơn giản là thuật câu hồn thôi mà. Tôi chỉ muốn cho cô biết, tôi có thể giúp cô nhưng cô chớ nên nảy sinh những suy nghĩ không đáng có, đừng làm những chuyện mà bản thân không nên làm. Nếu tôi đã nhắm trúng cô thì cô cứ sẵn sàng mà hầu hạ tôi cho tốt vào."
Trần Mộc Miên nuốt nước bọt đánh ực một cái rồi cười một cách cứng nhắc: "Đàm tiên sinh đùa gì vậy, tôi... tôi sẽ không..."
"Vậy thì tốt." Đàm Thuần Chi nắm lấy cằm cô, để cô nhìn thẳng vào mắt mình: "Nếu cô muốn thì anh đây sẽ thỏa mãn cô. Ba ngày nữa tôi sẽ đến để thực hiện lời hứa."
Nói dứt lời, Đàm Thuần Chi biến mất.
Trần Mộc Miên căng thẳng đến mức ngã ngồi trên mặt đất mà thở hổn hển, cảm giác như thể bản thân vừa sống sót sau thảm họa, tránh được một kiếp nạn.
Ngoài cửa, Trần San Na vẫn kêu gào ầm ĩ: "Đồ nhà quê kia, cô có nghe thấy gì không hả? Đừng giả điếc, mau cút ra đây cho tôi!"
Trần Mộc Miên thong dong đứng lên, rửa mặt chải đầu cho gọn gàng lại, thay một bộ quần áo khác rồi mới chậm rãi mở cửa.
Trần San Na vừa định mỉa mai đôi câu thì thấy Trần Mộc Miên nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng lạnh lùng. Cô ta bất giác lùi về sau hai bước rồi nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng khẩn trương.
Trần Mộc Miên chẳng nói một lời, chỉ cầm đồ đạc của mình, đi vượt qua Trần San Na rồi xuống tầng.