Chuyển ngữ: Team Sunshine
Trần Mộc Miên ngạc nhiên nhìn mấy tấm vải dài buông xuống từ xà ngang quấn lấy đám người kia lại như tơ nhện rồi treo bọn chúng lên cao. Bọn chúng kêu la thảm thiết, không ngừng giãy giụa nhưng chẳng có tác dụng gì, nhanh chóng bị quấn thành con nhộng treo trên xà nhà. Lúc đầu, bọn chúng còn ra sức giãy dụa nhưng rất nhanh đã tắc thở, không còn động đậy.
Mọi chuyện quá mức đáng sợ quỷ quái khiến Trần Mộc Miên kinh hoảng vọt tới trước cửa nhưng làm thế nào cửa cũng không mở ra được. Bỗng nhiên, một tấm vải màu vàng bay tới, cuốn lấy eo Trần Mộc Miên, kéo cô lùi lại phía sau.
"Đừng!" Cô kêu lên thảm thiết: "Đại tiên tha mạng, tôi không làm gì hết, tôi không cố ý xúc phạm ngài. Ngài đạo hạnh cao thâm, tha cho tôi đi, tôi trở về nhất định mỗi ngày sớm tối thắp ba nén nhang, phù hộ ngài sớm về miền cực lạc.”
"Ha, nhóc con này, đúng là vong ân phụ nghĩa, tôi cứu em, em lại muốn tôi chết sớm sao?" Một giọng nam dễ nghe vang lên bên tai, Trần Mộc Miên cảm thấy mình bị người ta ôm lấy. Người này có vẻ như rất cao lớn, cơ thể cũng rất lạnh, bị người đó ôm lấy, Trần Mộc Miên cảm thấy lạnh thấu xương.
"Đại. . . . . đại tiên, tôi sai rồi, tôi xin lỗi, cầu xin ngài, đừng gϊếŧ tôi." Cô không dám mở mắt, cũng không dám quay đầu lại, sợ phải nhìn thấy một gương mặt quỷ quái dữ tợn.
Đạo sĩ kia nói không sai, mạng cô mỏng manh, dễ gặp phải những thứ không sạch sẽ. Thật đáng giận, cô lại không cẩn thận làm mất miếng bùa hộ mệnh kia.
Ngón tay người kia thon dài như bạch ngọc, quấn lấy một lọn tóc của Trần Mộc Miên đưa tới bên mũi mà ngửi.
"Nhóc con, số mạng em vốn ngắn ngủi, hôm nay nếu không có tôi, em đã sớm bị đám người kia cưỡиɠ ɠiαи đến chết. Dù sao cũng phải chết, không bằng đem tinh khí của em cho tôi, cũng không uổng tôi cứu em một mạng, thế nào?"
Đầu Trần Mộc Miên lập tức trống rỗng, không. . . . . không bằng….. Nhưng mà cô không dám phản bác, chỉ có thể khóc lóc nói: "Đại tiên, ngài đại nhân đại lượng, nếu không tôi đốt nhiều tiền vàng hơn cho ngài, ngài tha cho tôi đi. Mạng tôi mỏng, tinh khí cũng ít, không đủ ngài nhét kẻ răng."
Tay của người đàn ông di chuyển lên, bỗng nhiên ngừng lại trên ngực cô, cười một cách quỷ dị: "Không ngờ nha, dáng người em nhỏ nhắn mà ngực lại to thế này."
Trần Mộc Miên cảm thấy bị làm nhục, nhưng so với nỗi sợ hãi bị giết chết, cảm giác này cũng chẳng thấm vào đâu: "Cầu xin ngài, đừng….đừng giết tôi."
Người đàn ông không nói lời nào, bàn tay lại di chuyển vào trong quần áo của cô. Ngón tay hắn lạnh như băng lại khiến cô run rẩy sợ hãi, đầu ngực lại cứng lên.
"Quả nhiên vẫn là một cô nhóc, da dẻ mềm mại, sờ vào khiến người ta yêu thích."
Trần Mộc Miên muốn thoát khỏi bàn tay của hắn, nhưng không thể động đậy, nước mắt rơi không ngừng như mưa, vô cùng đáng thương.
Người đàn ông đưa tay hứng lấy giọt nước mắt, đem đến bên miệng nếm thử: "Khóc gì chứ?"
"Tôi. . . . tôi là gái nhà lành, không phải. . . . . không phải gái làng chơi." Từ nhỏ cô đã được dạy dỗ, cơ thể này không được để đàn ông khác lừa gạt lấy mất, phải để lại cho người chồng trong tương lai của mình.
Người đàn ông bật cười: "Triều đình đại Thanh đã diệt vong, các cô gái bây giờ đã là người thời đại mới, ai chả yêu đương vài người đàn ông, để người ta hôn môi, sờ ngực. Sao em lại cổ hủ như thế, chẳng lẽ chui từ mộ ra đấy à?"
"Ngài nói bậy, gái nhà lành sẽ không để người khác tùy tiện coi thường." Bà nội nói rồi, phụ nữ như vậy thì không phải người phụ nữ tốt.
Người đàn ông nghe vậy lại nói: "Nếu đã như vậy, tôi cưới em là được."
Trần Mộc Miên nghe vậy hoảng sợ mở mắt ra, chỉ nhìn thấy một gương mặt vô cùng tuấn tú. Nhưng người này ăn mặc thật kỳ lạ, tóc dài vô cùng thả ở phía sau nhưng lại không tết đuôi sam, trường bào trên người cũng vô cùng kì quái, không phải người của triều đại này.
Quan sát kỹ hơn, người này không có bóng, chẳng phải một con quỷ sao?