Chương 26: Mạnh tiểu viên…
Lê Hải Đường của tôi đã trở về..
Ngay sau khi tôi một đường buồn rầu u sầu về đến nhà, đứng ở cửa thang máy, tôi nhìn thấy nhà tôi lưu loát giải quyết Ngô Tiểu Sơn, sau đó cho tôi một bạt tai rồi cắn tôi một nhát rõ mạnh, tôi cảm thấy buồn rầu u sầu của tôi trên đường đã biến mất sạch.
Còn Ngô Tiểu Sơn bên cạnh thì vẫn nằm đó, tựa hồ không thể tin được sự thực này. Hắn còn muốn tiến lên nói gì đó, nhưng tôi nghĩ tôi không cần để ý tới gì nữa, bởi vì có Lê Hải Đường ở đây, cho nên cái gì cũng không cần để ý nữa. Chúng tôi mở cửa, về nhà, nhốt Ngô Tiểu Sơn bên ngoài, sau đó chúng tôi kịch liệt ôm hôn, suýt thì cọ ra lửa – mông tôi đυ.ng vào góc tủ, sau đó sức lực trên tay tôi thoáng cái biến mất, đổi sang nhéo tiểu đệ đệ của hắn, hắn au một tiếng, cuối cùng tôi và hắn ngã lên sô pha, thở dốc.
“Lợi hại rồi a, biết động thủ với tôi.” Chen chân vào đạp tôi một phát, hắn dùng mũi thở.
“A a a a a a anh không cố ý a a a a, hay là anh xoa cho em?” Nhào tới ra sức tuột quần hắn muốn xem đến cùng.
Đè móng vuốt tôi lại, xách cổ tôi lên, sau đó tôi bị đẩy ngã lên sô pha làm đầu đầy sao, Lê Hải Đường nhà tôi ngồi trên tay vịn sô pha nhìn tôi từ trên cao xuống, một tay đè thắt lưng tôi, một tay lột quần tôi, trong miệng lầu bầu nói rằng: “Tôi xem xem tình huống thụ thương của anh sao nào… Móa, chảy máu rồi à Tiểu Viên, anh chắc chắn không cần đi bệnh viện? Trước đó anh đã đi bệnh viện chưa?”
Gió mát thổi vù vù qua mông tôi, tôi chôn mặt trong gối ôm: “Xem qua rồi, bác sĩ nói hai ngày này ăn gì nhẹ thôi… Kê thuốc… Hải Đường à lạnh lắm, em mặc vào cho anh được không?”
“Xem cái dáng vẻ không tiền đồ của anh này!” Hắn tiện tay vỗ lên mông tôi, kéo quần tôi lên, sau đó đào tôi ra từ trong gối ôm, cười như không cười nhìn tôi, “Nói thực coi nào, Ngô Tiểu Sơn kia hôm đó sao vào được cửa nhà chúng ta?”
“Hôm đó anh uống say… Hắn đưa anh về nhà.”
“Tiếp đó đưa về tận nhà??? Tiểu Viên… Khi còn bé mẹ anh có dạy không nên để người xa lạ vào nhà mình không?”
“… Anh cứ tưởng hắn không đáng ghét như vậy, anh cứ tưởng hắn dù sao cũng coi như là một nhân vật của công chúng? Thủ đoạn chắc không bỉ ổi vậy đâu… Biết người biết mặt không biết lòng a….” Thở dài, tình huống hôm đó hễ nghĩ tới là thấy bực rồi.
“Trên mặt kẻ xấu sẽ không viết tôi là kẻ xấu đâu bạn Tiểu Viên à!”
“Ui, em nói y hệt Tiểu Hành…”
“Đương nhiên, bọn tôi đều có đầu óc, anh thì không, đầu anh bị cương thi ăn rồi phải không?” Ánh mắt chế nhạo, nhìn tôi làm tôi sởn da gà.
“Hôm đó ánh nắng không đủ, cây cối không lớn…”
“… Sức chiến đấu ấy của anh, dù là có ánh nắng dồi dào cũng chẳng để làm gì? Anh cùng lắm là một loại nấm độc (trong plant vs zombie), Ngô Tiểu Sơn là một cương thi sắt thép, căn bản không cùng một đẳng cấp.” Lê Hải Đường nhéo thớ thịt ở hai cánh tay tôi, “Tuy rằng anh trông khá là rắn chắc nhưng năng lượng cơ thể anh quá kém, vừa mới nhìn trên người anh còn có vết bị Ngô Tiểu Sơn đánh?”
“Không, anh bị sô pha đè…” Nước mắt tuôn rơi lặp lại tình huống ngày đó lần nữa, sau đó thay vẻ mặt của hắn vặn vẹo đến mức không biết nên giận hay nên cười.
“Anh phải tập luyện thôi.” Lê Hải Đường kết luận.
“Cho nên?” Tôi nhìn hắn.
“Đến đây đi, tôi tự mình hướng dẫn.” Lê Hải Đường kéo tôi đứng lên từ sô pha.
“Đi đâu?” Tôi hiếu kỳ.
“Phòng khách nhỏ quá hơn nữa có sô pha ở đây chắc anh cũng bị áp lực tâm lý, thôi thì chúng ta vào phòng ngủ đi!” Lê Hải Đường nói như thế.
Nhưng tới phòng ngủ rồi, hắn cởϊ qυầи áo của hắn trước, sau đó cởϊ qυầи áo của tôi rồi nói: “Bắt đầu từ chống đẩy – hít đất đi!”
Nhưng mà… Chống đẩy – hít đất cần cởi sạch sao? Tôi hoài nghi nhìn hắn, nhưng chỉ bình tĩnh tựa ở đầu giường, thờ ơ cầm thuốc bôi trơn trên tủ đầu giường…
.
Sáng hôm sau, mặt trời lên rồi tôi mới tỉnh lại, tinh thần tỉnh táo lại xương sống thắt lưng đau cả mông cũng đau, Lê Hải Đường trái lại nằm bên cạnh, trạng thái tinh thần của hắn tốt hơn tôi đôi chút, hắn ở bên trong chăn xoa mông tôi, sau đó vỗ hai cái, mở miệng như dỗ trẻ: “Rời giường rồi anh còn phải đi làm.”
“Không muốn đi.” Ôm lấy hắn, tôi bỗng cảm thấy rất thỏa mãn.
“Không đi ăn gì à, tôi không nuôi anh đâu.” Lê Hải Đường sát phong cảnh.
“Không sao chúng ta có gửi ngân hàng, đó là tài sản chung của hai vợ chồng chúng ta.” Tiếp tục ôm, mùi vị trên người hắn thật dễ chịu.
“Tiểu Viên anh càng ngày càng dính người, sắp cải lão hoàn đồng rồi à?” Lê Hải Đường vẫn liên tục sát phong cảnh.
“Có em là tốt rồi, lúc em không ở đây anh đều không ngủ được. Anh vẫn sợ em không tin anh, ngay cả Thường Từ cũng mắng anh một trận, nhưng anh thực sự không có lòng dạ ấy, thực sự không có.” Ôm chặt cổ hắn, cảm giác nói ra được thật là tốt.
Hắn không nói tiếp, chỉ vỗ lưng tôi: “Rời giường đi, anh còn phải đi làm. Hôm nay tôi nghỉ, buổi trưa tôi đi ăn KFC với anh.”
“Bác sĩ nói phải ăn nhẹ không thể ăn KFC…” Bị hắn nói, ưu tư thương cảm vừa rồi chẳng còn gì.
“Vậy đi ăn cháo sáng.” Hắn đá tôi từ trong chăn ra.
“Em thật nhẫn tâm Hải Đường à…” Buồn rầu đứng lên tìm quần áo mặc.
“Anh không thể mặc như người lớn được sao?” Hắn thấy tôi cầm một chiếc quần con Micky thì đỡ trán.
“Micky rất đẹp, lần trước anh còn thấy một cái quần con hình con voi, đúng lúc đặt trong vòi voi, anh còn muốn mua cho anh và em mỗi người một cái.” Khua tay múa chân một chút, mặc quần con.
“Anh có cần buồn nôn vậy không…” Không cần nhìn tôi cũng biết hắn đang đỡ trán, “Buổi trưa tôi tới đài đón anh?”
“Được, nếu không thì anh về đón em đi! Dù sao buổi chiều nghỉ cũng không sao, chúng ta ra ngoài mua sắm?” Vừa chạy vào nhà vệ sinh vừa nói.
“Anh mặc quần áo vào, bị cảm tôi cũng chẳng đau lòng đâu!” Lê Hải Đường gọi với theo.
Tôi ngậm bàn chải, nhìn gương đánh răng, nhìn mình trong gương, chẳng khác gì trước đây, nhưng tâm tình tốt hơn nhiều lắm. Sau khi dọn dẹp sẵn sàng, tôi giữ Lê Hải Đường hôn một phát, sau đó cầm túi chạy ra ngoài.
Mà trên thực tế, có đôi khi mọi chuyện không thể theo ý người, tôi vừa xuống nhà đã thấy Ngô Tiểu Sơn, hắn đứng dưới lầu, vẻ mặt muốn nói lại thôi. Tôi lượn qua hắn, hắn lại đuổi theo. Cuối cùng tới bên cạnh xe tôi, tôi đứng nhìn hắn, hắn đã đang nhìn tôi. Ngay lúc tôi rối rắm không biết nên xử lý thế nào cho phải – tôi thực sự không quen xảy ra xung động với người khác, mà người bên cạnh tôi cũng thường nói tôi không mấy khi cáu kỉnh – tôi nhìn thấy Lê Hải Đường nhà tôi đi dép bông, cầm một túi rác từ từ tới gần, rồi sau đó liền thấy hắn cười đểu.
Mà Ngô Tiểu Sơn cũng vẫn đang ngập ngừng muốn nói gì. Sờ chìa khóa xe, tôi mở miệng: “Ngô tác gia, cậu đừng chắn trước xe tôi chứ?”
><><><><