"Vừa rồi lúc chuẩn bị đi, Mạt Vãn thuận miệng nói với em một câu, mới biết anh và Tích Tích đến đây ăn cơm." Đường Uyển Uyển cười đến gần bàn, phục vụ đã để thêm một cái ghế bên cạnh Hoắc Thiên Kình. Cô khách sáo khéo léo hỏi: "Em ngồi ở đây, sẽ không quấy rầy chứ?"
Hoắc Thiên Kình hơi nhíu mày.
Ở cùng với Đồng Tích, anh rất không thích bị người khác quấy rầy. Mạt Vãn đúng là lắm miệng.
Đường Uyển Uyển không lơ là biến hóa trên gương mặt anh, ngoài miệng không nói, ngược lại nụ cười càng thân thiết nhìn về phía Đồng Tích.
"Tích Tích, chị ngồi đây, em sẽ không để tâm chứ?"
Đây là lần thứ hai gặp Đường Uyển Uyển, cô lại gọi "Tích Tích" cực kỳ thân thiết, Đồng Tích tất nhiên là sẽ không từ chối cô.
Hơn nữa...
Cô ấy và chú ba thật sự quan hệ bạn trai bạn gái, bọn họ ngồi ăn cơm một chỗ, là chuyện đương nhiên, đâu cần phải trưng cầu ý kiến của cô? Cô có tư cách gì mà để ý chứ?
Cô cười, biểu hiện cực kỳ nhiệt tình, "Đương nhiên là có thể. Chị là bạn gái của chú ba mà, nói không chừng sau này em còn phải gọi chị một tiếng thím ba ấy chứ. Chú ba, đúng không?"
Đường Uyển Uyển bị chọc cười. Thím ba, tên gọi này, cô rất thích.
Đồng Tích theo bản năng nhìn về phía Hoắc Thiên Kình, nào có biết ánh mắt anh tức thì âm trầm phủ một tầng sương lạnh, giống như một con sư tử đang ẩn núp.
Trái tim Đồng Tích rùng mình, suýt chút nữa ném đôi đũa lên bàn.
Cô lại chọc giận chú chỗ nào, mà chú lại dạo cô như thế?
"Thiên Kình, cháu gái của anh nói chuyện thật đáng yêu. Em rất thích." Đường Uyển Uyển làm như không nhìn thấy ánh mắt tóe điện của bọn họ, nói chuyện ân cần gắp món ăn cho Đồng Tích.
"Đáng yêu sao?" Giọng điệu Hoắc Thiên Kình u lạnh, ánh mắt liếc Đồng Tích, "Tôi lại cảm thấy cực kỳ đáng trách."
Đồng Tích không phục.
Cô rốt cuộc đáng trách ở đâu chứ, đắc tội với vị đại gia này ở đâu rồi?
Nhưng bộ dáng này của Hoắc Thiên Kình, âm tình bất định, không dễ trêu, khiến cô tức giận cũng không dám bộc phát. Chỉ có thể cầm đũa chọc lung tung vào thức ăn trong bát, để kháng nghị.
Người gì mà ở tước mặt bạn gái mình, lại chửi bới cô như vậy chứ!
Đúng, cô có thể không đáng yêu? Có đáng yêu cũng không so được với vẻ đáng yêu của bạn gái chú! Ở trong mắt chú, chỉ sợ cô chẳng có gì tốt!
Đồng Tích lẩm bẩm, oán hận.
Hoàn toàn không có chú ý tới, lại tự so sánh mình với Đường Uyển Uyển.
Mà giờ khắc này, tâm trạng của Đường Uyển Uyển càng làm rõ ý nghĩ của cô.
Ánh mắt Hoắc Thiên Kình nhìn Đồng Tích khiến cô đố kị!
Đối với người phụ nữ khác, trong lòng anh mãi mãi không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, mặc kệ là xinh đẹp, ngực to mông cong, trong mắt anh cũng chẳng có một gợn sóng.
Về chuyện này, nhiều năm như vậy, Đường Uyển Uyển xưa nay không lo người đàn ông này sẽ thuộc về người khác.
Nhưng...
Hiện nay cô mới rõ, không có chấn động, là bởi vì không thèm để ý. Không thèm để ý, là bởi vì những người phụ nữ kia, đều không phải là Sở Chung Tình của anh! Mà không phải Sở Chung Tình của anh, là bởi vì những người kia đều không phải Đồng Tích!
Tâm tình của hắn, mỗi một chuyện nhỏ bé, đều do con bé Đồng Tích này tác động! Thậm chí, không e dè!
Nghe tới khó mà tin nổi, nhưng đây chính là hiện thực không thể trốn tránh.
Tâm trạng thay đổi, đau đớn như bọt xà phồng nổi lên, nhưng vẻ mặt lại phải cố gắng duy trì sự tao nhã. Cười yếu ớt nói nhỏ với Hoắc Thiên Kình.