Chỉ là, vẫn chưa hiểu chuyện tối qua là mơ hay là thật.
Nếu như là thật, biểu hiện ngày hôm nay của chú ba không nên bình thường như vậy mới đúng.
Nhưng nếu là giả...
Cô lại mơ! 18 tuổi nằm mơ cũng có thể lý giải, nhưng đối tượng mơ đến, chồng sắp cưới lại là chú ba... Chuyện này, không phải quá hoang đườngsao!
Đang suy nghĩ lung tung, điện thoại di động trong túi bỗng nhiên vang lên.
Cầm điện thoại di động, cúi đầu xem. Là một tin nhắn, của Đình Xuyên.
—— Tiểu Tích Tích, phải thi tốt đó, tuyệt đối đừng để chồng tương lai của me mất mặt! Đúng rồi, nửa tháng sau chuẩn bị đón tiếp, bổn thiếu gia nghỉ ngơi, về thăm em.
Đồng Tích nhìn tin nhắn, sửng sốt một hồi lâu. Cách màn hình, trong đầu còn có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt tươi cười cà lơ phất phơ của Hoắc Đình Xuyên.
Người này, là chồng sắp cưới của cô... Là đối tượng mà cô phải trung thành...
Nhưng tối hôm qua, cô lại hoang đường mơ đối tượng là chú ruột của anh!
Chuyện này nếu để cho Hoắc Đình Xuyên biết, kết quả sợ là...
Đồng Tích lắc đầu, căn bản không dám nghĩ tới hậu quả như vậy. Thất vọng, khổ sở, đâu chỉ chỉ có một mình Đình Xuyên?
Ba mẹ của Đình Xuyên, đã coi cô như là vợ để đối xử...
Trong lúc nhất thời, hổ thẹn, như dây leo mọc đầy trong lòng cô, tiến vào mỗi ngóc ngách.
Hít sâu một hơi, lại tức giận mở miệng, lấy điện thoại di động trả lời tin nhắn, "Biết rồi, tôi ở nhà chờ anh."
Gửi xong, vào trường thi, Đồng Tích tắt điện thoại di động. Thư Nhiễm cũng đi vào theo, hai người sau khi cổ vũ lẫn nhau, tiếng chuông reo lên, sau đó ngay lập tức cuộc thi căng thẳng được tiến hành theo trình tự.
Cả ngày, đều là cuộc thi căng thẳng.
Chờ đến thi xong mấy môn học, đã là 5 giờ chiều. Đồng Tích tuy vẫn nhớ đến tin nhắn của Hoắc Đình Xuyên, thế nhưng nghĩ đến Hoắc Thiên Kình nói sẽ đến đón cô về nhà, vẫn không kìm được vui vẻ.
Trở về phòng ngủ thu dọn đồ đạc, những bạn học khác trong phòng ngủ cũng đã thu dọn, bên trong rất bừa bộn. Cô chỉ có ít đồ, nhẹ nhàng, rất dễ thu dọn.
Đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất để đóng gói, cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra.
Chỉ nghe thấy Thanh Thanh sợ hãi kêu nhảy vào, "Các bạn học, mình vừa gặp chú ấy! Nam thần đó! Cực kỳ đẹp trai! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, mê hoặc chết mình rồi!"
"Ai vậy?Cậu có cần phải khoa trương như thế không!"
"Còn có thể là ai chứ! Vị này!" Thanh Thanh kích động hai tay gõ lên máy hút ẩm trên tường.
Đồng Tích ngẩng đầu lên. Chú đã đến sao?
"Thật sự đẹp trai như cậu nói sao?" Trong phòng ngủ, cái nữ sinh khác chưa từng gặp Hoắc Thiên Kình rõ ràng tỏ thái độ hoài nghi. Thanh Thanh là đồ mê trai, thấy anh chàng đẹp trai nào là sẽ dừng chân.
"Không tin thì tự cậu xem đi, ở ngay dưới lầu ký túc xá chúng ta. Bảo đảm còn đẹp trai hơn cả oppa chân dài một hai con phố!"
"Chú ấy đúng là đang ở dưới lầu ký túc xá chúng ta?" Người nói tiếp theo chính là Đồng Tích không hé răng nửa lời. Không đợi Thanh Thanh gật đầu, cô đã đứng dậy, đi ra ký túc xá.
Đứng trên hành lang, là nhìn thấy chú.
Giữa một đám đồng phục học sinh, anh đứng ở đó, trầm ổn nghiêm túc, khí phách lẫm liệt. Khí chất cao quý, mấy nam sinh trẻ tuổi tuyệt đối không thể với tới.
"Xem đi xem đi, có phải là rất đẹp trai hay không?"
"điển hình của oppa chân dài đó!"
"Vóc dáng người mẫu, khuôn mặt minh tinh, dòng dõi nhà giàu, mẹ ơi, ai được làm người phụ nữ của chú ấy, cũng quá hạnh phúc đi!"