Tổng Tài Yêu Em Đậm Sâu

Chương 49: Phong Tình

Vì thế...

Trong thư phòng, hai người mỗi người làm việc của mình. . .

Đồng Tích ngồi ở bàn học làm bài tập, Hoắc Thiên Kình nghiêng người dựa vào trên giá sách lật sách.

Thời gian, giống như bất động, trong không khí đều là hơi thở anh bình.

Nhiều lần, Đồng Tích cũng không nhịn được liếc mắt. Từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của anh, đường nét sườn mặt của anh cực kỳ hoàn mỹ, góc cạnh rõ ràng đến như là điêu khắc ra. Đồng Tích không nhịn được hiếu kỳ, người đàn ông đẹp lại có tiền như vậy, đều qua tuổi 30, vì sao lại còn chưa lập gia đình? Là Đường tiểu thư còn không chinh phục được anh?

Cũng không biết, người đàn ông như vậy, tương lai sẽ do người phụ nữ thế nào tới chinh phục.

Cô suy nghĩ lung tung, ở lần thứ 4 quay đầu nhìn anh thì anh bỗng nhiên khép sách lại, ngẩng đầu, đối đầu tầm mắt của cô, "Đẹp mắt không?"

Đồng Tích quýnh lên: "..."

Người này có mấy con mắt?

"... Kỳ thực con chỉ là muốn cầu cứu." Lập tức, tìm cớ, cũng là lời nói thật. Cô nói: "Có mấy đề toán học không biết làm."

Hoắc Thiên Kình thả sách xuống, chậm rãi bước qua.

Cô ngồi, anh đứng. Anh rất cao, mang đến bóng tối, như một tấm mạng lưới dầy đặc, phủ lấy cô.

"Bài nào?" Anh hỏi, hơi cúi người, một tay chống đỡ ở một bên cô.

"Chính là cái này. Thật là khó, đầu đều nếu muốn nổ." Cô ủ rũ nắm cuốn sách, một tay kia nắm nắm đấm nện đầu.

Hoắc Thiên Kình cau mày, tay che ở trên đầu cô, ngăn trở tay tự ngược của cô, "Không cho phép tự ngược mình, càng đánh càng ngốc."

Trái tim, không hiểu sao nhảy đến có chút nhanh. Trong hơi thở, có thể nghe thấy được hơi thở đặc biệt đặc trưng thuộc về người đàn ông.

Cô không chút biến sắc đầu từ dưới lòng bàn tay người đàn ông dời ra, méo miệng, "Thật sự rất khó, chú cũng chưa chắc biết."

"Bút, đưa tôi."

Đồng Tích ngoan ngoãn đưa bút và bài tập tới.

Anh cúi người ở trên bàn, giảng giải. Đồng Tích lập tức đưa người tới, cẩn thận nhìn.

Sau khi tắm rửa mùi thơm tươi mát quanh quẩn ở hơi thở anh, liếc mắt qua một bên, khuôn mặt nhỏ tươi đẹp hồn nhiên của cô chỉ cách mình có mấy tấc, mà cô còn không hề hay biết đến hai người lúc này dưa vào có bao nhiêu gần, một đôi mắt chỉ chăm chú vào trên ngòi bút của anh...

Ánh mắt của anh, lơ đãng đi xuống.

Cô mặc áo ngủ phong phanh thoải mái. Tập hợp lại đây như thế, cổ áo kéo đến mức rất thấp, thêm vào tư thế của anh nhìn từ trên xuống dưới, trong áo ngủ kia là một mảnh trắng như tuyết đã phát dục hoàn toàn, lại không người khai khẩn câu người, nhất thời tiến vào đáy mắt.

Cau mày.

Cả người, khô nóng, bất an.

Cô bé không sợ chết này, trong áo ngủ lại trống rỗng, cái gì cũng không mặc!

Khiêu chiến sự nhẫn nại của anh sao?

"Chú ba, chú cũng không biết làm à?" Thấy anh ngừng bút, cô cho rằng anh cũng giải không ra.

Sắc mặt Hoắc Thiên Kình cực kỳ khó coi, "Lấy thảm lông trên ghế salông tới."

"Hả? Làm cái gì?" Kỳ quái. Nhưng vẫn là nghiêng người cầm tới. Đưa cho anh.

"Phủ vào." Hoắc Thiên Kình không nhận, chỉ dặn dò. Cúi đầu giải đề, nhưng rất khó lại tập trung. Trong đầu, tất cả đều là cái phong tình câu người của cô bé kia. Cực kỳ mê người.

"Khoác cái này?" Đồng Tích cảm thấy anh cực kỳ kỳ quái, "Chú ba, nhiệt độ bên ngoài bây giờ là 30 "