Mọi người hãy ấn Đề Cử gửi Ánh Kim (được tặng khi nạp vàng) ở cuối chương nếu thấy truyện hay nhé.
Hoắc gia. . .
Trong biệt thự khí thế hừng hực, Đồng Tích mới vừa tắm xong, tóc ướt, mặc áo ngủ ở nhà, ngồi xếp bằng miễn cưỡng dựa ở trên ghế salông xem ti vi.
Đỉnh đầu, ánh đèn óng ánh chiếu xuống, làm cho ngôi biệt thự bị đêm tối bao phủ sáng như ban ngày.
Nơi này là một trong những bất động sản quan trọng của Hoắc gia.
Mà giờ khắc này ở tại nơi này, Đồng Tích 18 tuổi cũng không phải là người nhà họ Hoắc. Không, nói đúng ra, cô xem như một nửa là người nhà họ Hoắc. Bởi vì, cô là con dâu nuôi từ bé của Hoắc gia.
Lúc đang nhìn đến xuất thần, trong cả khu biệt thự, hết thảy người hầu đều bỗng nhiên vội vội vàng vàng chạy ra, mỗi người vẻ mặt căng thẳng.
Đồng Tích quay đầu nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, trong nháy mắt rõ ràng là xảy ra chuyện gì. Trong miệng ngậm một trái nho chưa kịp nuốt xuống, tắt ti vi, từ trên ghế sa lông đứng dậy muốn chạy lên lầu.
Nhưng...
Đã không kịp.
Cửa biệt thự dày nặng bị người từ bên trong kéo mở.
"Tiên sinh, chào mừng trở về."
Tiếng chào hỏi chỉnh tề, cung cung kính kính vang lên trong ban đêm, khí thế mười phần.
Người đàn ông được nhiều người nghênh tiếp như vậy, thân hình kiên cường, cao khoảng 185cm.
Ở mọi người chen chúc, mặc một bộ đồ sang trọng trầm bước đến.
Trên khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt cương nghị kia, cũng không có nhiều biểu cảm. Chỉ là sau khi nhìn quanh một vòng bốn phía, cuối cùng, tầm mắt rơi vào trên người Đồng Tích đang đứng đờ ở giữa đại sảnh.
Người đàn ông Hoắc Thiên Kình này chính là như vậy.
Khí chất ép người.
Không cần làm gì, chỉ một cái ánh mắt, đều tràn ngập cảm giác ngột ngạt, khiến người ta ngay cả hô hấp đều cảm giác khó khăn.
Chịu đựng anh nhìn kỹ, Đồng Tích cứng ngắc đứng ở đó, cung kính lại có chút nói lắp mở miệng: "Chú... Chú ba."
Cô là theo cô vị hôn phu Hoắc Đình Xuyên gọi như vậy.
Sáu năm trước, cô mất cả cha lẫn mẹ, do Hoắc Thiên Kình đưa vào Hoắc gia, sau đó, gặp may đúng dịp, cô thành con dâu nuôi từ bé của cháu trai Hoắc Thiên Kình - Hoắc Đình Xuyên, cũng chính là...
Cô bây giờ là cháu dâu của Hoắc Thiên Kình.
Ở trong căn biệt thự này đã ròng rã 6 năm. Hoắc Thiên Kình vì làm bạn tri kỉ của cha mẹ mà cho cô ăn mặc ngủ nghỉ, cho cô đi học.
Anh thường thường đi công tác ở nước ngoài, căn biệt thự này anh rất ít trở về, nhưng lần nào sự xuất hiện của anh đều làm cho Đồng Tích căng thẳng đến không biết làm sao.
Người đàn ông này, đối với cô mà nói, là một vị trưởng bối vừa kính vừa sợ. Ở trước mặt anh, cô ngay cả da đầu đều kéo căng chặt chẽ, không dám lỗ mãng chút nào.
"Tại sao còn chưa ngủ?"
Hoắc Thiên Kình rốt cục mở miệng.
Vẫn là giọng điệu bình thản không nhiệt độ như vậy.
Cởi Tây phục, giao cho một bên người hầu. Trên người liền còn lại cái áo sơmi thủ công cao quý. Dưới áo sơmi, cơ thể người đàn ông kiên cường không hề một tia sẹo lồi.
Hoắc Thiên Kình có thể làm cho giới truyền thông bầu anh thành kim cương đứng đầu thành phố A, là người đàn ông làm cho phụ nữ điên cuồng nhất, là tuyệt đối danh xứng với thực.
Bất kể là từ dòng dõi mà nói, hay là từ ngoại hình đến cách nói chuyện.
Cơ thể Đồng Tích kéo căng quá chặt chẽ, nắm bắt góc áo, cẩn thận từng li từng tí một trả lời: "Đang muốn đi ngủ, ngài liền trở lại."