Danh Môn Kiều Thê

Chương 48

Các cô nương chỉnh đốn trang phục, lần lượt đi đến chính phòng.

Lão thái thái và Lạc Vân đang nói chuyện với Đường lão gia, cả đời này của Đường lão gia chỉ làm đến chức quan huyện, thấy Lạc Vân là quan tứ phẩm, thái độ lập tức có chút câu nệ, hơn nữa Lạc Vân lại kém tuổi, thế nên càng co quắp bất an, ngược lại Đường phu nhân còn hào phóng hơn, nói chuyện vài câu đã khiến lão thái thái cười.

Nha hoàn vén mành cửa lên, lập tức có bốn cô nương lần lượt đi vào, theo thứ tự, người đầu tiên là Lạc Bảo Chương.

Nàng không trang điểm tỉ mỉ, mặc váy dài giản dị màu đỏ hạnh, hai hàng lông mày lá liễu làm nổi bật lên cặp mắt phượng sắc sảo, cực kỳ xuất chúng, Đường phu nhân liếc mắt nhìn một cái, ánh mắt chỉ hơi dừng lại trên người nàng rồi lập tức chú ý đến  Lạc Bảo Đường ở phía sau. Nàng mặc trang phục tương đối thanh nhã, áo ngắn thêu hoa thạch lựu đỏ xen lẫn cành lá xanh, váy dài màu trắng trong thuần khiết, trên búi tóc chỉ cắm hai cây trâm ngọc, đi đứng đoan trang, nếu không biết, còn tưởng rằng đây mới là đích trưởng nữ của Lạc gia.

Đến khi Lạc Bảo Anh xuất hiện, Đường phu nhân có chút giật mình, nhớ năm trước có gặp qua một lần, nàng chỉ là một tiểu cô nương, lúc này đã cao hơn rất nhiều, mặt mày tinh xảo, so với Lạc Bảo Đường thì xinh đẹp hơn không biết bao nhiêu lần, lời nói cử chỉ lại ưu nhã, mười phần dáng vẻ thiên kim tiểu thư, chỉ cần thêm một hai năm nữa, nhất định dung mạo nàng càng thêm rực rỡ chói mắt. Đến người cuối cùng, là một tiểu cô nương giống như phúc oa nhi, mặt tròn tròn bụ bẫm, đôi mắt đen to lấp lánh, bộ dáng phấn điêu ngọc trác, mười phần đáng yêu, Đường phu nhân nhìn thấy mà không kìm được nụ cười.

“Ta đã đến mấy nhà khá hơn làm khách, nhưng chưa thấy cô nương nhà nào muôn hình muôn vẻ như này đâu!” Nàng khen ngợi.

Viên thị khiêm tốn: “Nào có, chẳng qua là chuẩn bị kỹ lưỡng hơn chút mà thôi.”

Các trưởng bối hàn huyên, các cô nương bái kiến xong lập tức đứng bên dưới.

Hôm nay ý tứ của hai nhà rất rõ ràng, đó là xem có thể tiếp tục qua lại được không, kỳ thật từ lúc được Viên thị mời, Đường phu nhân lập tức biết cửa hôn sự này đã nắm chắc một nửa, dù gì Lạc Vân cũng là Tả Đô Ngự Sử, tuy xuất thân từ nhà nghèo, nhưng lại có ân sư là Tưởng Đại nhân, bên cạnh còn có một Vệ gia là thân thích, người kinh thành cũng không thể khinh thường, mà Đường gia bọn họ có cái gì? Nhi tử nhà họ mới chỉ là Cử nhân, có thể cưới được thứ nữ Lạc gia cũng tốt.

Đích nữ nhà người ta trăm triệu lần không tới phần bọn họ, trong lòng Đường phu nhân hiểu rõ.

Lúc này lão thái thái mới nhắc tới Đường công tử: “Chớ vội khen các cô nương nhà ta, Đường công tử cũng là một trong hai mươi người được đề tên lên bảng, quả thật không tồi.”

Người đỗ Cử nhân cũng sắp xếp theo thứ tự, nhưng có thể được thi đình hay không thì vẫn còn khó nói, có biết bao nhiêu người tới đây là dừng bước? Lạc Bảo Chương âm thầm cân nhắc, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn Đường công tử, ấn tượng ban đầu là làn da đen nhẻm, đen đến mức gần như không nhìn rõ ngũ quan, nhưng quan sát kỹ, dường như không quá xấu.

Chỉ có như vậy, Lạc Bảo Chương hoàn toàn thất vọng, trong khoảng thời gian này nàng đã thấy rất nhiều mỹ nam tử của kinh thành, dung mạo của phụ thân và hai ca ca trong nhà cũng đều xuất chúng, thế nên người như Đường công tử sao có thể lọt vào mắt nàng?

Nàng nhanh chóng cúi đầu.

Dường như Đường công tử không phát hiện, cũng không quan sát các cô nương, nhìn có vẻ rất thành thật.

Mọi người nói chuyện một lát sau đó trai gái tách ra, Đường gia không có nữ nhi, chỉ có hai nhi tử, một người khác còn nhỏ, Đường phu nhân sợ hắn nghịch ngợm nên không dẫn đi cùng, vì thế chỉ có bốn cô nương Lạc gia ở cùng nhau.

Vừa nhìn thấy người khiến Lạc Bảo Chương càng thêm phiền muộn, cả đường đi đều nghiêm mặt, âm thầm nghĩ quả nhiên Viên thị không có ý tốt, Đường lão gia chỉ biết gọi dạ bảo vâng, Đường công tử cũng không xuất sắc, chẳng qua nàng chỉ là một nữ nhi đã đến tuổi nên bị đá ra ngoài mà thôi!

Thấy Lạc Bảo Chương tức giận, Lạc Bảo Anh chỉ có thể thở dài.

Nếu là nàng, giả sử Đường công tử có thật sự thích nàng thì nàng cũng không thể chấp nhận.

Đương nhiên, dựa vào thân phận đích trưởng nữ, chắc chắn nàng sẽ tìm được người tốt hơn, nhưng chỉ là tốt hơn Đường công tử một ít, thật sự hữu dụng sao?

Không thể không cảm khái, cuộc sống lúc trước của nàng chính là thích làm gì thì làm, bây giờ trở thành Lạc Bảo Anh, khác biệt quá nhiều, nhất định nàng phải lấy lòng tổ mẫu và phụ thân cho tốt mới được, nếu thật có một ngày, người mà Viên thị coi trọng còn nàng lại không thích, thì còn có thể đi cầu xin hai lão đại trong nhà, nhưng cũng chưa chắc cầu được.

Nghĩ đến tương lai, chỉ cảm thấy trên đầu mình toàn là mây đen che phủ, lúc nào cũng có thể hứng chịu cơn mưa.

Chỉ có mình Lạc Bảo Châu vô ưu vô lo, một mực kéo nàng chơi xích đu.

Trở về phòng, Lạc Bảo Chương bộc phát tức giận, Bạc Đan đến bên khuyên nhủ: “Nếu thật sự cô nương không muốn gả, chỉ có thể đi tìm lão gia.”

Phụ thân đồng ý sao?

Lạc Bảo Chương không có tự tin.

Phụ thân thưởng phạt rõ ràng, không phải ai đến làm nũng cũng đều đạt được mục đích, cho nên từ lúc Lạc Bảo Anh từ Hồ Châu tới, mới có một hai năm, nhưng địa vị tăng nhanh chóng mặt, tất cả đều nhờ vào tài hoa của nàng, khiến Lạc gia nở mày nở mặt, còn ngay cả Lạc Bảo Châu, không phải dạo gần đây phụ thân đã bắt nàng chăm chỉ đọc sách viết chữ rồi sao?

Mấy thứ văn vẻ này nàng dốt đặc cán mai, nghĩ một lúc, quyết định lấy kim chỉ ra, nàng định làm cho Lạc Vân một đôi tất.

Chính phòng, Đường gia vừa mới đi, Viên thị được nô tỳ đỡ, vội vã đi tìm Lạc Vân và lão thái thái để nói chuyện.

Chuyện này là ngoài dự kiến của nàng!

“Đường phu nhân hết lời khen ngợi Bảo Đường, lúc này con mới biết, thì ra nàng ấy lại coi trọng Bảo Đường.” Viên thị đau đầu, Lạc Bảo Đường mới mười ba tuổi, nếu muốn gả chồng thì cũng phải chờ đến sang năm. Đa số các cô nương ở kinh thành đến mười lăm mười sáu tuổi mới xuất giá, nhưng sớm hơn một năm cũng không phải không có.

Nhưng vấn đề là, chuyện đính hôn của Lạc Bảo Chương phải được ưu tiên hàng đầu.

Lão thái thái trợn tròn hai mắt: “Còn có việc này, thế lúc đầu…”

“Lúc đầu nàng không nói thẳng, với lại năm trước Bảo Đường vẫn còn nhỏ, hoặc là hôm nay không ưng ý Bảo Chương.” Viên thị lấy khăn lau mồ hôi, nói với Lạc Vân, “Lão gia, việc này là thϊếp thất sách…”

Lạc Vân nhíu mày, không vui nói: “Đường gia cũng dám đặt mắt trên đỉnh đầu, nữ nhi của Lạc gia sao có thể để mặc cho bọn họ thích chọn ai thì chọn?”

“Cũng không hẳn là vậy.” Thấy nhi tử tức giận, lão thái thái vội trấn an, “Ta thấy Đường lão gia và Đường công tử đều là người thành thật, ngoại trừ Đường phu nhân có chút khôn khéo, nhà như vậy vẫn thấy yên tâm, hơn nữa tác phong hành sự của Bảo Đường lại đúng quy củ chuẩn mực, coi trọng nó là phải, không giống như Bảo Chương, cho dù có trang điểm thế nào thì trên người vẫn lộ rõ dáng vẻ phong trần, không dễ được người ta yêu thích.”

Lời của lão thái thái rất đúng, tuy Lạc Bảo Chương là trưởng nữ, nhưng nếu muốn người ta lấy về làm chính thất xác thật có chút khó khăn, nhi tử coi trọng nhưng đa số phu nhân sẽ không thích, làm gì có nhà nào muốn lấy người có dáng vẻ hồ ly tinh về làm con dâu?

Bây giờ nhìn xem, ngay cả Đường gia cũng không cần.

Quả thật Viên thị rất đau đầu.

Làm mẹ cả có biết bao khó khăn, nếu chọn người quá kém, bà bà và tướng công cho rằng nàng không đối tốt với nữ nhi, nhưng thứ nữ muốn tìm người tốt rất khó, bằng không sao lại nói làm việc tốt thường rất gian nan.

Lão thái thái nói: “Đã vậy thì đừng vội trả lời, để nhìn thêm một thời gian nữa, nếu Đường phu nhân thật sự thích Bảo Đường thì cứ định trước hôn sự này cũng được.”

Viên thị lắp bắp kinh hãi: “Mẫu thân, không phải trước giờ người luôn yêu thương Bảo Đường sao?”

Trước khi Lạc Bảo Anh về Lạc gia, Lạc Bảo Đường luôn luôn đứng đầu, hành xử vừa ngoan ngoãn lại vừa khôn khéo, thường xuyên đến nói chuyện với lão thái thái, cộng thêm quan hệ của Ngọc Phiến, thế nên tình cảm hai bà cháu lại sâu thêm một tầng, nhắc tới chuyện chung thân đại sự của Lạc Bảo Đường, Viên thị cảm thấy không có khả năng bị xem nhẹ hơn của Lạc bảo Chương.

Ai ngờ lão thái thái lại không vội vàng cự tuyệt.

Lạc Vân cũng nhìn lão thái thái.

Lão thái thái thở dài, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói một câu.

Ngọc Phiến đứng bên ngoài bưng điểm tâm nên không nghe thấy, nhưng cho dù không nghe thấy, nàng cũng biết lão thái thái đã nói gì.

Tướng mạo Lạc Bảo Đường khó coi.

Không giống Lạc Nguyên Giác, hơn phân nửa giống Lạc Vân, đích thị là thiếu niên anh tuấn tiêu sái, còn Lạc Bảo Đường giống Ngọc Phiến nhiều hơn, mũi tẹt, mắt nhỏ, làn da lại không trắng, điểm nổi bật duy nhất là hai hàng lông mày, không cần vẽ đã cong, dập dìu như núi xa. Nhưng chỉ có một ưu điểm thì có thể làm gì? Tướng mạo của nàng ở Lạc gia chỉ để làm nền cho người khác, chưa nói đến ở kinh thành trăm hoa khoe sắc, người này còn muốn đẹp hơn người kia, thế nên tướng mạo của Lạc Bảo Đường không thể lọt vào mắt xanh của người khác.

Hơn nữa nàng còn là thứ nữ, không có thiên phú, tài năng cũng không bằng người ta.

Cô nương như vậy, nếu không phải là con cháu Lạc gia thì có bao nhiêu nhà nguyện ý cưới?

Ngọc Phiến bưng điểm tâm vào, cười tủm tỉm hầu hạ, đợi lúc mọi người ăn xong mới chạy vội ra ngoài, tìm chỗ không người hung hăng khóc một hồi, nhưng không dám lớn tiếng, chỉ có thể bịt kín cả mũi lẫn miệng, thanh âm nghẹn ngào phảng phất theo gió truyền đi, không ai biết ở một góc hẻo lánh này có người đang thương tâm buồn bã.

Đến khi khóc xong, lau khô nước mắt, nàng đến dãy nhà sau tìm Lạc Bảo Đường.

Trước nay Lạc Bảo Đường luôn khiêm tốn, ở dãy nhà sau, phòng tốt hơn thì nhường cho Lạc Bảo Chương, nàng ở gian phía tây, lúc này đang ngồi luyện chữ.

Ánh mặt trời chiếu lên hai hàng lông mi, rực rỡ lấp lánh, chỉ cần một cái nháy mắt cũng rung động lòng người.

Thiếu chút nữa Ngọc Phiến đã khóc tiếp.

Từ nhỏ nữ nhi của nàng đã hiểu chuyện, không để người khác lo lắng bao giờ, cũng thích cầm kỳ thi họa, lúc còn nhỏ đã thích bôi bôi vẽ vẽ trên giấy Tuyên Thành, Ngọc Phiến cảm thấy, chữ nào nữ nhi viết ra cũng đều xinh đẹp, khi đó Vương thị không có thời gian để ý tới, thế nên hai mẹ con nàng thường xuyên ở bên nhau. Từ khi Vương thị qua đời, Viên thị tới, sợ mẹ đẻ bị trách cứ nên dần dần Lạc Bảo Đường có chút xa cách nàng, nhưng cứ hễ có thứ gì tốt, đều sẽ không quên nàng.

Còn biết khuyên Lạc Nguyên Giác đối xử tốt với nàng.

Ngọc Phiến xoa đôi mắt, vừa đi vào vừa cười nói: “Con lại viết gì đấy?”

Lạc Bảo Đường đặt bút xuống, nghiêm túc nói: “Con đang tập viết theo mẫu, có mấy chữ vẫn chưa viết tốt.”

“Viết đến mức mê mẩn rồi, cô nương phải học nữ công cho tốt, sao con cứ phải luyện chữ cho bằng được?” Ngọc Phiến nhìn ngón tay Lạc Bảo Đường, chăm chỉ khắc khổ luyện viết đến mức chai tay, nhưng có được ai khen ngợi đâu? Ai biết ngươi thật sự thích cái này, có ích lợi gì?

Ngọc Phiến đã nói những lời này rất nhiều lần, Lạc Bảo Đường không mấy để ý, cười cười hỏi: “Sao đột nhiên người tới đây?”

“Đi ngang qua…” Ngọc Phiến nói, “Vốn muốn tới nhà kho lấy vài thứ, đột nhiên nhớ con nên vào xem.”

Lạc Bảo Đường cười rộ lên: “Không phải vừa mới gặp ở chính phòng sao?”

Ngọc Phiến nghẹn lời, chỉ có thể cười trừ: “Con bé này, ta muốn nhìn con thêm một lúc cũng không được sao? Ta đi ngay đây.”

“Không vội.” Lạc Bảo Đường lấy một đôi giày ra, “Con mới làm mấy hôm trước, người cầm đi đi.”

“Con có thời gian rảnh để làm cái này?” Trong lòng Ngọc phiến vui mừng, ngoài miệng lại nói, “Sao ta có thể mang, bị phu nhân thấy được thì làm sao? Không bằng tặng cho phu nhân.”

“Không sao đâu, người suốt ngày hầu hạ tổ mẫu, có chuyện gì tổ mẫu cũng phái người đi, giày đi nhiều nhanh hỏng.” Lạc Bảo Đường nói, “Người cầm đi, con nói với mẫu thân rồi, mẫu thân đã cho phép, còn bảo người chăm sóc tổ mẫu rất tốt, đã san sẻ giúp đỡ bà ấy rất nhiều.”

Sao có thể không phải là san sẻ giúp đỡ chứ? Những việc như này, bà bà luôn muốn tự tay con dâu làm, Ngọc Phiến suy nghĩ một chút, cuối cùng nhận lấy.

Thấy nàng phải đi, Lạc Bảo Đường nói: “Trời bắt đầu trở lạnh, người cẩn thận chút.”

Thanh âm nhẹ nhàng mềm mại, lộ rõ vẻ quan tâm, nước mắt rốt cuộc không nhịn được nên rơi xuống, Ngọc Phiến vội vàng lau đi, trong lòng suy nghĩ, đứa trẻ tốt như vậy, ngay cả Đường gia cũng không xứng!

Chuyện hôn sự kéo dài một thời gian, Lạc Bảo Chương nghe nói Đường gia nhìn trúng Lạc Bảo Đường, nàng vừa bực mình vừa tức cười, bực mình là vì Đường gia không xem trọng nàng, còn tức cười, dáng vẻ Đường công tử đen nhẻm chẳng khác hòn than, rất xứng đôi với Lạc Bảo Đường, nàng mới không cần đâu, đúng là đã giải quyết xong một phiền phức lớn.

Tới tháng mười, cuối cùng Lạc Vân đã quyết định mở cửa hàng, có rất nhiều thứ linh tinh vụn vặt cần chuẩn bị, lúc xong xuôi đã gần đến Tết Âm lịch.

Ngày khai trương, hai công tử đều từ thư viện trở về, bốn cô nương ăn mặc trang điểm tỉ mỉ, đang lúc nói chuyện sôi nổi, tùy tùng đi vào bẩm báo có người Vệ gia tới, còn mang theo một tấm biển hiệu.

Lão thái thái vừa nghe đã cười: “Không cần phải nói, nhất định là tự tay Lang Nhi viết tặng.” Bà xua xua tay, “Các con mau đi đi, đừng để trễ giờ.”

Mọi người hào hứng đi ra ngoài.