Tính tình Hoa Trăn quyết đoán, tuyệt đối không phải người hồ đồ, đột nhiên viết thư tới nhất định là có việc.
Lạc Nguyên Chiêu không cho nàng xem, hắn cất thư vào tay áo rồi nói: “Ta đi gặp mặt hắn một lát.”
Nàng cảm thấy kỳ quái, sao không đường đường chính chính tới phủ làm khách mà phải hẹn nhau ra ngoài gặp mặt, Lạc Bảo Anh giữ chặt tay ca ca: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, hắn chuẩn bị về kinh thành nên muốn từ biệt ta.”
Không giống La Thiên Trì vì chuyện của Lạc Vân nên phải vội vã rời đi, không thể ở lại thêm vài ngày, Hoa Trăn khó có dịp tới thăm nhà cô mẫu, Giang phu nhân nhiệt tình giữ hắn ở lại nên hắn đã ở đây được một thời gian, giờ đã là tháng mười, đã đến lúc phải trở về nhà.
Nếu chỉ là từ biệt thì không cần quá để tâm, dù sao hai người cũng xem như là bằng hữu nhưng Lạc Bảo Anh không phải tiểu cô nương nên đâu dễ dàng tin tưởng như vậy, vội nói: “Để muội đi cùng ca ca!”
Tay nhỏ gắt gao túm lấy ống tay áo hắn, Lạc Nguyên Chiêu cao giọng nói: “Muội đi theo làm gì? Hai nam nhân nói chuyện với nhau, muội ở đó không tiện đâu. Ngoan nào, lát nữa về ta sẽ mua điểm tâm ở Ngô Ký cho muội.”
Lạc Bảo Anh không dao động, làm nũng nói: “Muội cũng muốn đi, ca ca, đã lâu rồi muội không được ra ngoài, buồn lắm đó.”
Nàng lo lắng thân thể mình không phát triển tốt nên cố ăn thật nhiều, hiện giờ đã có chút hiệu quả, gương mặt bụ bẫm trắng hồng giống như quả đào mọng nước, đôi mắt đen láy sáng ngời, miệng nhỏ chúm chím phát ra âm thanh ngọt ngào như mật. Trước giờ Lạc Nguyên Chiêu luôn yêu thương nàng nên không đành lòng cự tuyệt, bất đắc dĩ thở dài nói: “Được rồi, ta sẽ dẫn muội theo.”
Chỉ cần vài câu nói đã giải quyết được vấn đề, có khó gì đâu?
Hắn xin phép lão thái thái sau đó dẫn Lạc Bảo Anh ra ngoài.
Hồ Châu là vùng sông nước, khắp đường lớn ngõ nhỏ đều có thể nhìn thấy sông không khỏi khiến người ta nhớ tới câu thơ của Phàn Xuyên cư sĩ:“Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ/ Ngọc nhân hà xứ giáo xuy tiêu (1).” Sợ rằng ở Hồ Châu còn có nhiều hơn hai mươi tư cây cầu (2). Lạc Bảo Anh đi bên cạnh Lạc Nguyên Chiêu, giẫm lên những viên đá xanh nhỏ trải trên mặt đường, nếu có thêm mấy hạt mưa phùn lất phất rơi thì chẳng khác nào cảnh sắc Giang Nam, thầm nghĩ phong cảnh nơi này vẫn đáng để thưởng thức hơn ở kinh thành.
Chỉ cần ở lâu thì đều có cảm tình với nơi đó.
(1) Đây là hai câu thơ trích trong bài Ký Dương Châu Hàn Xước phán quan của nhà thơ Đỗ Mục (hiệu là Phàn Xuyên), là một nhà thơ thời Đường trong lịch sử văn học Trung Quốc.
(2) Nhị thập tứ kiều còn có tên là Hồng Dược Kiều, là một cây cầu ở huyện Giang Đô (ngày xưa là Dương Châu), thuộc tỉnh Giang Tô, Trung Quốc. Thời xưa có 24 cô gái đẹp thổi sáo tại đây nên cầu có tên này. Tác giả cố tình chơi chữ “Nhị thập tứ kiều” thành hai mươi tư cây cầu để làm nổi bật cảnh sông nước ở Hồ Châu.
Hai huynh muội đi chừng một khắc thì dừng lại, chỗ này rất yên tĩnh, xung quanh không có mấy người qua lại, có một cây cầu bằng đá nhỏ vắt ngang trên sông, cong cong như trăng lưỡi liềm.
Trên cầu có một thiếu niên mặc trường bào màu đen, thân hình cao lớn, tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã hiện ra khí thế oai hùng.
Lạc Nguyên Chiêu thấp giọng nói với Lạc Bảo Anh: “Muội chờ ở đây.”
Lạc Bảo Anh gật đầu đáp ứng, đứng đợi dưới chân cầu.
Hoa Trăn nhìn thấy Lạc Nguyên Chiêu đi về phía mình, đôi mắt nhíu lại đánh giá, thật sự hắn không hiểu Lạc Nguyên Chiêu lấy khí thế ở đâu để từ chối Giang Lệ Uyển! Biểu muội hắn có cả gia thế lẫn dung mạo, chẳng lẽ còn không xứng với Lạc gia?
Chính vì Lạc Nguyên Chiêu mà ngày nào Giang Lệ Uyển cũng lấy nước mắt rửa mặt.
Hai người đi đến giữa cầu, Hoa Trăn vào thẳng vấn đề: “Được biểu muội ta nhìn trúng là phúc khí của ngươi, sao ngươi dám cự tuyệt?”
Giang Lệ Uyển nói Lạc Nguyên Chiêu đã từ chối rất nhiều lần, rõ ràng là không coi trọng nàng. Hoa Trăn tuổi trẻ ngạo mạn, cứ nghĩ có thể giúp được biểu muội nên tự mình ra mặt.
Lạc Nguyên Chiêu nghe những lời này cảm thấy thật nực cười, nhướng mày nói: “Ta không hưởng được phúc này.”
“Ngươi…” Hoa Trăn giận dữ, “Đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
“Rượu phạt Lạc gia ta đã nhận rồi.” Lạc Nguyên Chiêu lạnh nhạt nói, “Vì phúc của các ngươi mà liên lụy tới cả phụ thân ta.”
Hoa Trăn không hiểu gì, nhíu mày nói: “Ngươi có ý gì?”
Lạc Nguyên Chiêu thấy Hoa Trăn mày kiếm mắt sáng, ngay thẳng chính trực không giống người làm chuyện mờ ám, thầm nghĩ có lẽ hắn cũng không biết chuyện xấu Giang lão gia đã làm?
Giữa lúc do dự lại nghe thấy giọng nói chế nhạo của Hoa Trăn: “Dựa vào gia thế Lạc gia nhà ngươi thì không thể nào tìm được cô nương tốt hơn biểu muội ta, ta khuyên ngươi nên thức thời một chút, đã biết là phúc khí thì cứ nhận đi, tương lai mới không hối hận. Không phải lo lắng về Lạc lão gia, chỉ cần ngươi nguyện ý là được, đã là nam tử hán đại trượng phu thì sợ gì không thuyết phục được phụ thân ngươi. Nếu cần thiết ta sẽ giúp đỡ.”
Nói đi nói lại vẫn là bắt hắn phải cưới Giang Lệ Uyển.
Chẳng lẽ thiếu gia Hầu phủ không nghe hiểu tiếng người hay sao? Lạc Nguyên Chiêu tức giận, tướng mạo hắn tuấn tú lại xen thêm vài phần dịu dàng của nữ tử, dáng người không to lớn nhưng vững chắc kiên cố, cũng không phải người dễ dàng chịu khuất phục nên nhanh chóng nâng cằm nói: “Ta không thích biểu muội ngươi thì sao có thể cưới nàng được? Thử hỏi Hoa công tử, giả sử có một vị cô nương gia thế cao hơn ngươi mà thích ngươi, như vậy ngươi có bắt buộc phải cưới nàng để hưởng phúc hay không?”
Sắc mặt Hoa Trăn nặng nề: “Sao ngươi có thể so được với ta?”
Cả người toát ra dáng vẻ kiêu ngạo, hắn đường đường là thiếu gia nhà Lâm Xuyên Hầu phủ nên không bao giờ phải hạ mình vì người khác, nhưng Lạc Nguyên Chiêu có thể làm vậy sao?
Thật là khinh người quá đáng, Lạc Bảo Anh vểnh tai nghe không sót một chữ, trong lòng thầm mắng tên tiểu tử thối Hoa Trăn này, lúc trước mỗi lần hắn nhìn thấy nàng đều là dáng vẻ ngoan ngoãn phục tùng như con thỏ nhỏ, còn nghe lời nàng hơn cả La Thiên Trì, vậy mà lúc này hắn dám ỷ thế hϊếp người, bắt nạt ca ca nàng, Lạc Bảo Anh tức không chịu được nên vội vàng xách làn váy chạy lên cầu.
Hai thiếu niên trên cầu đang đối chọi gay gắt.
Hoa Trăn thấy Lạc Nguyên Chiêu cứng mềm đều không chịu, bực bội đặt tay lên trường kiếm bên hông: “Ngươi can đảm đấy, không sợ ta sẽ đem ngươi…” Hắn nhìn dòng sông bên dưới, cười lạnh nói, “Nếu ném ngươi xuống đây thì không một ai biết được.”
“Ngươi dám?” Lạc Bảo Anh chạy tới, chặn giữa hai người họ, “Ngươi còn định hành hung ca ca ta? Không sợ cha ngươi đánh nát mông của ngươi sao?”
Hoa Hầu gia của Lâm Xuyên Hầu phủ nổi tiếng nóng tính, nếu người ra nhà ra ngoài gây họa sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc vì thế mấy nhi tử Hoa gia đều rất quy củ đàng hoàng, nhưng sao Lạc Bảo Anh biết được chuyện này, Hoa Trăn nhìn chằm chằm nàng, kinh ngạc nói: “Ngươi vừa nói gì?”
“Nhi tử ở bên ngoài làm loạn thì phụ thân sao có thể mặc kệ? Không phải mọi người đều nói con hư tại cha mẹ à?” Hai tay Lạc Bảo Anh chống eo, hất hàm nói: “Ngươi cứ thử rút kiếm ra xem?”
Tiểu cô nương vừa lùn vừa nhỏ, mắt ngọc mày ngài, cho dù đang nhe răng trợn mắt cũng không hề khó coi, chỉ cảm thấy nàng thật đáng yêu, Hoa Trăn nghĩ thầm lá gan tiểu tử này không nhỏ, nhìn thấy bảo kiếm không những không sợ mà còn dám che chở cho ca ca, hắn muốn dọa nàng nên bước lên phía trước, tay giữ chuôi kiếm giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra.
Thân hình thiếu niên cao lớn che trước mặt, Lạc Bảo Anh không còn là hạc giữa bầy gà như lúc trước nên đột nhiên cảm thấy áp lực, theo bản năng lùi ra sau.
Tay hắn lăm lăm chuôi kiếm, dù gì nàng cũng là nữ nhi nên đã bị dọa sợ, đang muốn lùi lại thì Hoa Trăn giữ chặt nàng: “Không phải ngươi muốn bảo vệ ca ca sao, chạy làm gì?”
Thấy muội muội bị giữ chặt, Lạc Nguyên Chiêu vội kéo cánh tay nàng, quát lên: “Ngươi buông tay ra!”
“Sợ rồi sao?” Hoa Trăn không quan tâm Lạc Nguyên Chiêu mà chỉ rũ mắt nhìn chằm chằm Lạc Bảo Anh, “Còn dám mạnh miệng nữa không?”
Đúng là đồ không biết xấu hổ, Lạc Bảo Anh không thể ngờ Hoa Trăn có thể bắt nạt một tiểu cô nương chín tuổi, nàng không cam lòng bị yếu thế nên trợn trừng hai mắt với hắn.
Đôi mắt long lanh ngập nước giống như hai quả nho đen khiến người ta muốn ăn vào bụng.
Bỗng nhiên Hoa Trăn nghĩ tới lúc trước La Thiên Trì nói cô nương này giống La Trân, hắn có thấy giống điểm nào đâu? Ánh mắt La tỷ tỷ trong suốt lại mang theo vài phần kiêu ngạo, đâu giống như dáng vẻ cáo mượn oai hùm của tiểu cô nương này, không, ngay cả uy phong của lão hổ cũng không có, không biết nàng lấy tự tin ở đâu mà dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ khiến Lạc Nguyên Chiêu không biết phải làm gì.
Hoa Trăn giữ rất chặt nên hắn không dám dùng sức, sợ làm đau muội muội, vì thế nhẹ giọng nói: “Xin Hoa công tử buông tay, chuyện này không liên quan tới muội muội của ta.”
Đột nhiên thay đổi thái độ.
Có thể thấy Lạc Nguyên Chiêu rất coi trọng người nhà, Hoa Trăn nhướng mày nói: “Muốn thả nàng ra thì ngươi phải đồng ý cưới biểu muội của ta…” Nói được một nửa, bỗng nhiên Lạc Bảo Anh dùng sức dẫm lên giày hắn, bị tập kích bất ngờ nên Hoa Trăn há to miệng không nói được chữ nào.
Lạc Bảo Anh nhân cơ hội chạy thoát khỏi tay hắn.
Mũi chân Hoa Trăn đau đớn, trừng mắt nhìn Lạc Bảo Anh: “Ngươi dám dẫm ta?”
Hắn bực bội, Lạc Bảo Anh càng bực hơn, nàng xem Hoa Trăn như đệ đệ, mỗi lần dạy dỗ La Thiên Trì đều không thiếu phần của Hoa Trăn, hiện tại lại dám ở trước mặt nàng bày ra dáng vẻ “Ta là Thiên Vương lão tử” không sợ trời không sợ đất, nàng vừa nhìn đã tức nên mới dùng toàn lực dẫm hắn.
Nàng biết cú dẫm vừa rồi khiến hắn vô cùng đau đớn.
Nhưng xứng đáng!
Lạc Nguyên Chiêu đứng chắn trước mặt nàng, lạnh lùng nói: “Nếu không còn việc gì khác thì chúng ta xin cáo từ.”
Hoa Trăn nắm chuôi kiếm, cũng lạnh lùng mở miệng: “Sau này ngươi sẽ hối hận.”
Lạc Nguyên Chiêu không đáp lại, hắn nắm tay Lạc Bảo Anh đi xuống cầu, tới đường nhỏ bên bờ sông mới dừng lại nói chuyện: “Lúc nãy muội quá liều lĩnh, ta đã bảo muội chờ ở đây mà không chịu nghe, may mà không bị thương tổn gì.”
Lạc Bảo Anh biết hắn tức giận nên vừa đung đưa ống tay áo hắn vừa mở miệng lấy lòng: “Tại muội sợ hắn làm ca ca bị thương mà, nếu không đã ngoan ngoãn ngồi chờ rồi.”
Trong lòng Lạc Nguyên Chiêu rất mừng rỡ nhưng vẫn lạnh mặt nói: “Lần sau không được như vậy nữa, cô nương như muội nhúng tay vào chuyện của nam nhi làm gì, hiện giờ còn nhỏ…”
Nếu đến lúc trưởng thành mà vẫn giống như bây giờ thì chẳng phải là đã bị Hoa Trăn chiếm tiện nghi rồi sao? Nghĩ đến hắn lại thấy sợ.
Thấy vẻ mặt Lạc Nguyên Chiêu nghiêm túc nên Lạc Bảo Anh phải gật đầu đồng ý.
Nàng ngoan ngoãn nghe lời khiến Lạc Nguyên Chiêu bớt lo lắng, lúc này mặt mày mới giãn ra: “Đói bụng chưa? Ta dẫn muội đến Ngô Ký mua điểm tâm.”
Lạc Bảo Anh rất thích ăn, lúc ở chỗ lão thái thái ngoại trừ xem đánh bài lá thì nàng chỉ có ăn, Lạc Nguyên Chiêu thấy như vậy cũng tốt, dù sao muội muội đang tuổi lớn, phải ăn nhiều mới cao lớn khỏe mạnh được.
Hắn nói đúng ý Lạc Bảo Anh nên nàng vội nói: “Muội muốn ăn Tô Du Bính (3) với bánh bí đỏ, mua cả bánh đậu xanh về cho tổ mẫu nữa.”
(3) Tô Du Bính: một loại bánh ngọt được làm từ bột mỳ, bơ và trứng, có thể chiên, nướng hoặc áp chảo.
“Được.” Lạc Nguyên Chiêu cười đáp ứng.
Hai huynh muội Lạc gia đã đi xa, chỉ còn lại Hoa Trăn đứng đó nghĩ cách xem nên nói thế nào với Giang Lệ Uyển, lúc chuẩn bị rời đi bỗng nhìn thấy một chiếc khăn tay rơi trên mặt đất, có lẽ là của Lạc Bảo Anh đánh rơi.
Hoa Trăn nhặt khăn lên, trong không khí phảng phất mùi hương thanh đạm như có như không, mùi hương này giống của La tỷ tỷ như đúc, nhưng lời nói cử chỉ của hai người khác xa nhau, nếu La tỷ tỷ cao quý như hoa mẫu đơn thì tiểu cô nương này chỉ là hoa dại ven đường, khí chất không thể nào sánh được.
Nhưng lá gan tiểu cô nương này rất lớn, nhớ tới đôi mắt long lanh ngập nước vừa ranh mãnh lại vừa xinh đẹp của nàng khiến Hoa Trăn không tự chủ cất chiếc khăn vào tay áo, sau đó nghênh ngang rời đi.
Chú thích:
1. Bài thơ Ký Dương Châu Hàn Xước phán quan của nhà thơ Đỗ Mục
- Nguyên gốc:
青山隐隐水迢迢,
秋尽江南草未凋。
二十四桥明月夜,
玉人何处教吹箫。
- Hán Việt:
Thanh sơn ẩn ẩn thủy điều điều
Thu tận Giang Nam thảo mộc điêu
Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ
Ngọc nhân hà xứ giáo xuy tiêu.
- Bản dịch thơ của Trần Trọng San
Núi mờ nước chảy xa xôi
Giang Nam cây cỏ tiêu điều về thu
Đêm nay trắng sáng cầu xưa
Mà người dạy sáo bây giờ là đâu.
2.
- Nhị thập tứ kiều (Hồng Dược Kiều)
- Tô Du Bính:
- Bánh bí đỏ:
- Bánh đậu xanh: