*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit by Hà Rockin
Liên Kỳ nằm trên giường đất, hai mắt nhìn chằm chằm vào nóc nhà, suy nghĩ về việc sau này mình phải làm gì.
Bởi vì hắn trăm triệu lần không ngờ tới, lúc trước hắn cho rằng xuyên không chỉ người si nói mộng, thế mà thật sự phát sinh trên người hắn!
Hắn nâng cánh tay mình lên, bên trên trắng nõn bóng loáng, một sợi lông cũng không nhìn thấy, đây tuyệt đối không có khả năng là cánh tay của hắn.
Phải biết rằng, trước kia hắn tuy rằng cũng không thể gọi là lông tóc tràn đầy, nhưng trên cánh tay vẫn phủ một tầng lông, nhìn gần rất rõ ràng, cách xa sẽ nhìn không thấy. Tuyệt đối không giống như bây giờ trắng nõn không tì vết.
Yo, nói trắng nõn không tì vết cũng không chính xác, trên cánh tay này còn nhìn thấy dấu vết xanh xanh tím tím, nhìn giống như để lại do ngã xuống.
Thở dài một hơi, hắn đem cánh tay buông xuống, cũng không biết mình đến tột cùng xuyên qua địa phương nào?
Căn cứ vào quần áo trên người để phán đoán, Liên Kỳ cảm thấy mình hẳn là xuyên qua thời cổ đại, nhưng rốt cuộc là triều đại nào cũng không rõ ràng lắm.
Hắn nghiêng đầu, bắt đầu quan sát căn nhà này, nó đã rất cũ kỹ, nhưng xem ra vẫn còn vững chắc.
Ngoại trừ giường đất mà hắn đang nằm, trong căn phòng này chỉ có thêm một cái rương lớn và một cái bàn, hai cái ghế đẩu.
Rương nhìn có chút cũ, hẳn là dùng để quần áo, bàn ghế ngược lại trông rất mới, ước chừng mới đóng trong vòng một năm.
Hắn dồn sức vào cánh tay để cố gắng ngồi xuống, nhưng mà, hình như là liên lụy đến cơ bắp bị thương, hắn không chỉ không thành công ngồi dậy, còn nặng nề ngã trở về, phát ra một tiếng "rầm"!
"Hít——" Biểu tình trên mặt Liên Kỳ có chút dữ tợn, mẹ nó thật đau!
Bị tiếng "tiếng động lớn" kia kinh động, một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi vội vàng chạy tới, thấy hắn mở to hai mắt, nhất thời vẻ mặt kinh hỉ nói: "Đại ca! Cuối cùng ca cũng tỉnh rồi! "
Liên Kỳ nhìn thiếu niên trước mặt mình, cảm giác có chút quen mắt, một câu không khống chế được nói ra, "A Thụy yên tâm, ta không có việc gì. "
Những lời này nói xong, phảng phất như bật phải công tắc, từng đợt đau đớn như kim châm phảng phất từng đợt như thủy triều hướng đầu hắn vọt tới. Hắn đưa tay che đầu mình, đau đến cực điểm, thậm chí hắn bắt đầu dùng nắm đấm đánh vào đầu mình.
Nhưng là vô dụng, đau đớn như kim châm kia vẫn như hình với bóng, thậm chí càng ngày càng đau, phảng phất cây kim kia càng ngày càng sâu, thân kim càng ngày càng thô...
Trong mơ hồ, hắn tựa hồ nghe được một tiếng kinh hô, hình như là thiếu niên kia phát ra, sau đó tay hắn đập về phía đầu mình liền bị một lực cản.
Hắn cố gắng rút nắm đấm của mình ra, rồi đập nó vào đầu mình. Nhưng lần thứ hai chạm vào lại là lòng bàn tay mềm mại, phát ra một tiếng "bốp".
Không hiểu lý do gì, hắn cảm thấy lòng bàn tay này hẳn là thuộc về muội muội hắn, bị đau đớn tra tấn hỗn loạn, hắn hình như nghe thấy một giọng nữ mang theo tiếng khóc nức nở.
May mắn thay, cơn đau chỉ kéo dài khoảng một hoặc hai phút. Đợi đến khi cơn đau rốt cục chấm dứt, Liên Kỳ đã mồ hôi đầm đìa.
Hắn vô lực liệt nằm liệt trên kháng, nặng nề thở hổn hển.
Bên cạnh là ba cái đầu nhỏ, hai nam một nữ, ánh mắt nữ hài tử còn đỏ hồng, vừa rồi hẳn là thật sự đã khóc qua. Lúc này bọn nhỏ đang lo lắng nhìn Liên Kỳ.
Liên Kỳ nghiêng đầu về phía bọn nhỏ, miễn cưỡng giơ tay lên, lần lượt sờ sờ tóc từng người, trên mặt nặn ra một nụ cười, "Yên tâm, ta không sao..."
Lúc nghe thấy thanh âm của mình, ngay cả Liên Kỳ cũng giật nảy mình, khàn khàn lại khô khốc, cùng chiêng bể cũng không kém là bao.
Thiếu niên lớn hơn một chút kia đứng lên "bịch bịch bịch" chạy ra ngoài, một lát sau, cậu bưng một chén nước đi vào, "Đại ca uống chút nước trước đi! "
Đưa chén cho tiểu cô nương kia, thiếu niên cẩn thận nâng Liên Kì dậy, nhận chén muốn cho hắn uống, nhưng bị Liên Kỳ cự tuyệt.
Liên Kỳ đưa tay đỡ lấy bát, khàn khàn nói: "Ta tự mình uống. "
" Cứ để ta đút đại ca uống đi!" Thiếu niên kiên trì.
Liên Kỳ không cách nào, tay hắn run rẩy run dữ dội hơn, nếu như không phải thiếu niên cùng hắn bưng chén, chỉ sợ chén nước kia đã triệt để tràn ra ngoài.
Nước ấm chảy vào cổ họng, Liên Kỳ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Thiếu niên lấy cho hắn một cái gối, để hắn có thể dựa vào vách tường.
Liên Kỳ nhìn ba đứa nhỏ đứng xếp hàng, dịch vào bên trong, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Ngồi. "
Ba đứa nhỏ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng thiếu niên đem tiểu đậu đinh thấp nhất ôm lên, cậu cùng tiểu cô nương kia ngồi trên ghế.
Tiểu Đậu Đinh vừa đi lên, đã cọ đến bên cạnh Liên Kỳ, một bàn tay nhỏ bé túm lấy quần áo của Liên Kỳ, một bàn tay nhỏ bé khác kéo tay Liên Kỳ, đặt lên vai mình, nghiêm túc nói, "Ôm một cái. "
"Phụt——" Liên Kỳ không nhịn được cười ra tiếng, dùng sức đem Tiểu Đậu Đinh ôm lại trong ngực mình, "Được, ôm một cái! "
Sau khi bị tiểu tử kia cất ngang, bầu không khí vốn có chút ngưng đọng trở nên thoải mái hơn một chút.
Vừa rồi tuy rằng đau đến chết đi sống lại, nhưng sau khi đau xong, trong đầu hắn cũng xuất hiện một đoạn ký ức không thuộc về mình, hắn suy đoán, hẳn là nguyên thân.
Hắn híp mắt, từ đoạn ký ức kia moi ra tin tức của mình còn có ba đứa nhỏ này.
Thân thể này cũng gọi là Liên Kỳ, cái này ngược lại có chút trùng hợp, nhưng đối với Liên Kỳ mà nói cũng là chuyện tốt, ít nhất hắn không cần ép buộc mình thích ứng với cái tên mới.
Mà ba hài tử trước mặt này, chính là đệ muội của hắn, thiếu niên kia tên là Liên Thụy, tiểu cô nương mang theo chút trẻ con mập mạp kia gọi là Liên Anh, mà tiểu tử trong ngực hắn, chính là Liên Du.
Tuy nhiên, giới tính này là gì? Liên Thụy và Liên Du không phải đều là con trai sao? Tại sao một là nam nhi, một là ca nhi?
Liên Kỳ có chút tò mò đào bới ký ức của mình một chút, sau đó mặt hắn liền xanh biếc.
???!!!!
Tại sao đàn ông cũng có thể có con! Đây rốt cuộc là thao tác gì a a a!
Mà càng thêm mấu chốt chính là, thân thể hắn cũng là một ca nhi a a a!
Sau khi hít sâu, Liên Kỳ khống chế tâm tình của mình, hắn mở miệng hỏi: "Ta hôn mê bao lâu rồi? "
Thông qua trí nhớ nguyên thân, Liên Kỳ biết được hắn bị thương là vì đi hái một gốc nhân sâm núi, mới có thể không cẩn thận đạp hụt, theo sườn núi lăn xuống. Chẳng qua không khéo chính là, lúc lăn xuống, đầu hình như đập vào tảng đá, trực tiếp ngất xỉu. Sau đó được thợ săn lên núi săn thú phát hiện đưa về, chỉ là sau khi tỉnh lại, linh hồn bên trong đã thay đổi.
Nhưng mà, những thứ này đều là ký ức trước khi nguyên chủ hôn mê, sau khi hôn mê một chút cũng không có.
"Đại ca đã ngủ ba ngày, hôm nay là ngày thứ tư." Liên Thụy trầm ổn mở miệng.
***
Trên thực tế, cậu còn có vài thứ không nói cho Liên Kỳ biết, kỳ thật buổi tối ngày thứ ba, thân thể này, đã từng ngừng hô hấp.
Ngay cả thời gian một chén trà cũng không tới, thế nhưng hết lần này tới lần khác bị Liên Thụy phát hiện.
(*) khoảng 10-15".
Lần đầu tiên, cậu cho rằng mình nhầm lẫn, sau khi ngây ngốc một hồi, cậu lại thăm dò hơi thở của đại ca một chút, vẫn không có.
Khi đó, Liên Thụy cả người lâm vào khủng hoảng. Sau cha mẹ, cậu sẽ mất đi huynh trưởng của mình sao?
Cậu ở nơi đó ngẩn người rất lâu, cho đến khi Liên Anh đẩy cậu tỉnh lại, nhắc nhở nên thay thuốc cho đại ca.
Liên Thụy khô khốc mở miệng, "Đã không cần rồi, đại ca đã..."
"Đại ca làm sao vậy?" Liên Anh thuần thục tháo băng trên đầu Liên Kỳ ra, thay thuốc mới.
Liên Thụy ngơ ngác quay đầu, muốn nói không cần tốn sức như vậy, nhưng sau một khắc cậu liền mở to hai mắt, mạnh mẽ nhào tới, doạ Liên Anh giật nảy mình. Cậu vừa rồi hình như nhìn thấy l*иg ngực đại ca hơi dâng lên rồi hạ xuống...
Cậu run rẩy vươn ra một ngón tay, đặt xuống dưới cánh mũi Liên Kỳ, khi ngón tay cảm nhận được tuy rằng rất nhỏ, nhưng quả thật tồn tại hô hấp, cậu rốt cục nhịn không được, gào khóc.
***
Nằm trên giường ba ngày, nhìn qua vết thương thật không nhẹ, Liên Kỳ nghĩ.
Tiếp theo, hắn lại nhớ tới nguyên nhân nguyên nhân nguyên chủ bị thương, "Cây nhân sâm kia đâu? "
Liên Kỳ còn nhớ rõ, nguyên chủ sở dĩ mạo hiểm đi hái một gốc sơn sâm kia, chính là vì có thể đi cửa hàng thuốc trong huyện đổi thêm một chút ngân lượng, đủ để Liên Thụy năm nay thúc tu(*).
(*)Vào thời cổ đại, khi học sinh và giáo viên gặp nhau lần đầu tiên, trước tiên họ phải tặng quà để thể hiện sự tôn trọng của họ, được gọi là "Shuxiu". Nó đã được thực hiện sớm nhất là vào thời của Khổng Tử. Các trường học ở thời nhà Đường vẫn áp dụng nghi lễ Thục tôn và quy định rõ ràng trong nhà nước, nhưng trọng lượng của quà tặng khác nhau tùy theo tính chất của trường học. Giáo viên cũng phải tuân thủ các phép xã giao đáng kể khi nhận món quà này. Lời chào của Shuxiu thể hiện sự kính trọng của học sinh đối với thầy cô._chinavalue.
Tuy nhiên, những gì hắn nhận được lại là im lặng.
Rốt cục, Liên Thụy đứng lên, cúi đầu nói: "Thu đại ca đem cây sâm núi hoang dã kia cũng mang về. "
Nghe thấy lời này, Liên Kỳ trong lòng nhẹ nhõm hơn, dù sao đây cũng là nguyên chủ dùng mạng đổi lại, không mất là tốt rồi.
"Nhưng mà..." Liên Thụy lấy hết dũng khí, nói tiếp, "Ta mời Thu đại ca hỗ trợ, đi huyện mời một vị đại phu trở về, nhân sâm kia, làm tiền xem bệnh, trả cho đại phu. "
Liên Kỳ vội vàng, "Vậy thúc tu của ngươi làm sao bây giờ! Ngươi không phải chuẩn bị cho thi đồng thí vào mùa thu này sao? "
(*)thi tuyển sinh.
Liên Thụy mím môi, "Đại ca không sao, đệ tự ở nhà học là được. "
Mình ở nhà học thì sau tốt hơn có tiên sinh giảng! Cái này giống như kỳ thi đại học mà Liên Kỳ đã trải qua trước kia. Đều là thi đại học giống nhau, học sinh học cái gì, nào có ở nhà tự học là có thể thi đậu đại học tốt?
Nhưng tại sao Liên Thụy không đi học đường? Không phải vì họ không có tiền sao?
Nếu như có tiền, nguyên chủ cần gì phải mạo hiểm tính mạng đi đào nhân sâm núi đây?
Trong lúc nhất thời, mọi người trong phòng đều trầm mặc.
***
Liên Kỳ nhìn hài tử trong phòng này, thở dài trong lòng. Liên Thụy năm nay mới mười bốn tuổi, Liên Anh mới mười một tuổi, mà người nhỏ trong lòng hắn mới năm tuổi. Ngay cả bản thân hắn, năm nay cũng chỉ mới mười sáu!
Nếu như ở kiếp trước, chính là tuổi học cấp 3, nhưng mà nguyên chủ đã phải lên núi hái thuốc nuôi sống bản thân cùng các đệ muội...
Hắn hít sâu một hơi, đang muốn nói điều gì đó, liền nghe thấy trong hậu viện nhà mình truyền đến một tiếng "rầm" trầm đυ.c. Nghe qua, rất giống như có ai rơi xuống.
Chẳng lẽ là một tên trộm? Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Liên Kỳ.
Nhưng không đúng, hiện tại sắp trưa rồi, giữa ban ngày, tên trộm nào sẽ hành động vào lúc này?
"Ta đi ra ngoài xem một chút!" Liên Thụy bỏ lại một câu đã chạy ra ngoài, Liên Anh cũng đi theo, Liên Kỳ cũng không kịp phản ứng.
Nhưng ngay sau đó, Liên Anh liền túm lấy Liên Thụy lắc lắc chạy trở về, "Đại ca làm sao bây giờ! Có một người chết trong sân sau của chúng ta! "
" Đỡ ta đi qua xem một chút!" Liên Kỳ trong lòng cả kinh, vội vàng nói.
Liên Thụy dừng bước, trong mắt tràn đầy do dự.
"Nhanh lên!" Liên Kỳ vươn tay ra, hắn thật sự là không yên tâm ba đứa nhỏ này, tốt xấu gì mình cũng là một người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, làm sao có thể được mấy đứa nhỏ che chở?
Nhìn cánh tay Liên Kỳ vươn ra, tiểu thiếu niên mím chặt môi, một lát sau chạy tới, đỡ Liên Kỳ xuống giường, Liên Anh cũng muốn tiến lên hỗ trợ, bị cậu ngăn lại, "Không sao, ta đỡ được đại ca! "
Nương theo khí lực của Liên Thụy, Liên Kỳ thành công xuống giường, hai chân đạp vào trong giày, "A Anh đừng đi qua, ngươi ở chỗ này nhìn A Du một chút. "
"Dã!" Liên Anh trịnh trọng gật đầu.
Nhưng mà, khi hắn cùng Liên Thụy di chuyển đến trong viện, ngoại trừ một vũng máu, cũng không có nhìn thấy bất luận kẻ nào.
"Sao?" Liên Thụy nghi hoặc, "Rõ ràng vừa rồi còn có người, trên người hắn toàn là máu! Ta và A Anh đều nhìn thấy! "
Liên Kỳ nhìn chằm chằm vào vết máu trên mặt đất, "Có thể là sợ bị người phát hiện, đã rời đi trước. Chuyện này đừng nói với bất luận kẻ nào, A Thụy, trước tiên chúng ta đem những vết máu này thanh lý sạch sẽ, có thể chôn sâu bao lâu thì chôn sâu bấy lâu! "
Hiện tại Liên Kỳ ngược lại thấy rất may mắn, lúc này trong viện đều là bùn đất, nếu là mặt đất xi măng như hiện đại, vậy dọn dẹp sẽ rất phiền toái.
Chỉ là, sau khi xoay người, Liên Kỳ và Liên Thụy đồng loạt cứng ngắc.
Một người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng đang đứng sau lưng họ, Thiên Cơ Hạp trong tay nhắm ngay họ. Cung nỏ và mũi tên trên hộp sáng lên một tia sáng xanh mờ, thoạt nhìn rất có thể đã ngâm qua độc.
(*) Đồng thí 童試, còn gọi là "tiểu khảo" 小考. Phàm trẻ em khi bắt đầu ứng sơ thí gọi là "đồng sinh" 童生, đồng sinh trải qua kì khảo thí tuyển chọn nhất định, sau khi được chọn ở huyện, đốc học sẽ tiến hành khảo thí, đốc học khảo thí mà hợp cách có thể gọi là "tú tài" 秀才
(*) Thiên Cơ Hạp
Tác giả có một cái gì đó để nói:
Thiên Cơ Hạp, kỳ thật chính là vũ khí của Pháo ca, có thể dùng để phóng ám khí ~ giải thích cho thân chưa từng chơi Kiếm Tam một chút ~ chưa từng chơi qua cũng không sao, sẽ không ảnh hưởng đến việc đọc sách.