Ngoại Lệ Của Anh Chính Là Em

Chương 17: Khi tình địch đối đầu (1)

Nếu như đã muốn trốn thì hãy trốn cho kĩ, đừng để tôi tìm được em.

Nếu không một khi tôi đã tìm thấy em rồi, nhất định sẽ đem em nhốt vào một góc, để cho em tới nghĩ cũng không dám nghĩ tới việc chạy trốn nữa.

Trong đầu Tấn Phong hiện lên hàng loạt viễn cảnh khi anh gặp lại Vũ Tình.

Liệu khi đó anh nên làm như thế nào đây? Nên trói cô lại, hay là trực tiếp phát tiết trừng phạt cô đây? Chỉ nghĩ tới thôi mà đã thấy vô cùng thú vị rồi.

Phân công việc hôm nay ở Tấn Thị không nhiều lắm, cho nên nhân viên được tan làm sớm.

Tấn Phong cũng vì thế mà dư dả nhiều thời để có thể lựa chọn đồ đem tới chỗ Cố Hỷ Tâm hơn.

Ban đầu ý định là giao hết mấy khâu như chọn quà, gói quà cho Cao Tấn.

Nhưng suy nghĩ lại, để tỏ lòng thành thì có vẻ như anh ta nên để chính mình lựa chọn.

Vì ngồi trong xe một mình cùng tài xế thì cũng chẳng lấy gì làm thú vị cho cam.

Mua một ít đông trùng hạ thảo cùng mấy loại thực phẩm bổ sung giúp người ốm nhanh hồi phục, Tấn Phong bắt đầu qua khu dành cho người già.

Cố Phu Nhân lân trước ở bệnh viện đã có thành kiến với Tấn Phong và Vũ Tình như vậy thì cũng nên dùng quà để lấy lòng bà ta một chút.

Nếu có hao hụt thì cũng chỉ là tốn một ít tiền mọn, còn lại cũng chẳng mất mát gì hơn, cứ coi như của đi thay người.

Nào ngờ vừa mới bước vào khu thực phẩm cho người già lại bắt gặp người mà anh ta hiện tại không muốn gặp mặt nhất: Cố Kình Quân.

Cố Kình Quân đứng ở phía đối diện đương nhiên cũng đã nhìn thấy Tấn Phong, nhưng anh lựa chọn coi như không thấy, quay lưng đi bước qua gian hàng khác.

Tấn Phong đổi với thái độ coi khinh của Cố Kình Quân dành cho mình, đương nhiên trong lòng anh ta vô cùng không dễ chịu.

Nhưng anh ta là ai chứ? Sĩ diện có thể mất, nhưng lợi ích thì lại không.

Cố Kình Quân dù sao cũng là đại thiếu gia của Cố Gia, là anh vợ tương lai của anh ta, cho nên Tấn Phong tuyệt đối sẽ không bỏ qua con mồi béo bở này, lập tức tiến lên phía trước bắt chuyện với Cố Kình Quân: "Cố Tổng"

Nhìn thấy Vũ Tình như một con cún nhỏ quấn quýt bên cạnh mình, còn Cố Kình Quân lại bày ra gương mặt đau khổ vì làm đủ mọi cách mà không có được sự chú ý từ cô.

Cảm giác chiến thẳng ấy của thật vô cùng thoải mái.

Hừ, lúc Vũ Tình ở trong bệnh viện Cố Kình Quân mới là người túc trực ở bên cô cả đêm thì có gì ghê gớm sao? Kết quả chẳng phải cô vẫy cứ "quẫy đuôi"

với Tấn Phong đấy à? Mà công lao của Cố Kình Quân, lúc đó lại chẳng hề được cô công nhận.

Khóe môi Tấn Phong vô thức nhếch lên, anh ta đưa tay lên sờ cằm rồi nói thầm trong miệng: "Thật đáng thương"

Cứ cho là Vũ Tình bây giờ đang hờn dỗi vu vơ đi.

Nhưng anh ta tin chắc trước kia hay sau này rồi mọi chuyện cũng sẽ chỉ có chung một kết quả.

Nơi mà cô quay về, mãi mãi sẽ là ở bên cạnh Tấn Phong này mà thôi.

"Chủ tịch, cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên đến Cố Gia thôi"

Trong lúc hai nam nhân kia cãi vã thì Cao Tấn đã chọn ra được một số đồ uống bổ dưỡng cho người già.

Anh ta cũng có việc nhà cần phải lo, cho nên không muốn cứ lãng phí thời gian vào mấy việc giúp Tấn Phong đi lấy lòng người khác như vậy.

Đều cùng một giuộc cả.