Gọi điện thoại xong, Bùi Tễ đứng trên hành lang, thất thần cúi đầu liên miên suy nghĩ.
Mèo con lại tới. Chân ngắn lông xù, lon ton chạy tới, đến chỗ Bùi Tễ, dừng lại, ngẩng đầu tò mò nhìn cô, khẽ kêu một tiếng: "Meo."
Thử thăm dò nhích thêm một bước, ánh mắt rụt rè, nhưng hiển nhiên rất muốn đến gần Bùi Tễ.
Bùi Tễ nhìn nó một giây, quay người đi vào văn phòng, nhốt nó ngoài cửa.
Mèo con khi nào đi, Bùi Tễ không biết. Cô ngồi xuống liền dồn hết tâm trí cho công việc. Giữa trưa tan tầm, cô đến căng tin mua cơm, về nhà.
Vừa nãy trong điện thoại, Tống Nhĩ rất vui vẻ. Nàng hoài mong đợi có thể cùng Bùi Tễ đến thành phố nhỏ ở Italy, nghe cô diễn thuyết, cùng cô tham quan thành thị.
Khi vào thang máy, Bùi Tễ hồi tưởng lại những địa điểm du lịch hấp dẫn nhất của thành phố. Cuộc gọi gấp gáp, chưa kịp nói nơi nào đáng giá tham quan cho nàng nghe. Ăn cơm xong, cô có thể ở nhà thêm mười phút, miêu tả tỉ mỉ cho Tống Nhĩ một phen.
Cô mở cửa đi vào, nhìn qua đã thấy Tống Nhĩ đang ngồi bên cửa sổ, cạnh chân ghế là chiếc đàn ghi ta. Nàng không chơi đàn, cũng không làm gì khác, chỉ ngồi yên lặng, thần sắc mơ hồ, như đang xuất thần, đến cửa mở nàng cũng không nhận ra.
Khuôn mặt hơi chờ mong của Bùi Tễ trở nên ngưng trọng.
Cô đóng cửa, cầm hộp sườn sốt tương xếp hàng rất lâu mới mua được, đi về phía Tống Nhĩ. Cô bước đi nhẹ nhàng, khi đến rất gần, Tống Nhĩ mới nghiêng tai, nhẹ giọng hỏi: "Giáo thụ?"
Bùi Tễ không nói gì, ngừng lại trước mặt nàng.
Tống Nhĩ cười khẽ: "Em biết là chị." Nàng tạm dừng một chút, vẫn cười, nhưng giọng lại thấp xuống, "Em nhận ra khí tức của chị."
Bùi Tễ nhìn nàng, một lát sau, nói: "Ăn cơm."
Tống Nhĩ cụp mắt, gật đầu, đỡ tay vịn ghế đứng lên.
Ánh mắt Bùi Tễ từ đầu đến cuối vẫn luôn rơi xuống trên mặt nàng. Sắc mặt nàng ảm đạm, trên mặt đầy vẻ buồn bã sầu bi. Nàng đang không vui. Bùi Tễ nhớ rõ, sáng nay nàng vẫn kiểm soát được cảm xúc, cư xử như bình thường. Trong điện thoại nàng cũng hân hoan vui sướиɠ. Nhưng lúc này đây, nàng dường như không thể duy trì bề ngoài bình tĩnh được nữa.
Ngột ngạt dần lan tràn trong không khí.
Không người cử động, không âm thanh vang, im lặng lên men trong lòng Tống Nhĩ. Nàng thở không nổi, gọi một tiếng: "Giáo thụ."
Vừa nói, vừa vươn tay ra, cố xác định xem Bùi Tễ đứng đâu.
Nàng sờ đến cánh tay Bùi Tễ để xuôi bên thân mình. Bùi Tễ gầy, có thể sờ đến xương cốt ngay dưới da. Tống Nhĩ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, bất tri bất giác siết chặt. Một lúc sau, nàng như nghĩ tới gì đó, đột nhiên buông ra, cong môi cười: "Sao chị không đi a?"
Trên cổ tay vẫn còn tàn lưu hơi ấm lòng bàn tay nàng, Bùi Tễ cuộn ngón tay lại, quay người đi về phía bàn ăn.
Tống Nhĩ đi theo cô, nghe tiếng bước chân cô giẫm trên mặt đất, từng bước một, đều như giẫm lên trái tim nàng.
"Giáo thụ, tại sao chị muốn qua điện thoại báo luôn cho em, mà không phải chờ chốc nữa, tan tầm về nhà mới nói?" Tống Nhĩ đứng sau cô, hỏi.
Khi cô gọi, chỉ còn hơn một tiếng là tan tầm. Đây không phải chuyện cấp bách, nói sớm hay muộn một tiếng đều không có gì khác biệt.
Bùi Tễ đặt mấy hộp cơm lên bàn, mở từng hộp ra, sau đó mới có chút khó hiểu nói cho Tống Nhĩ: "Tôi muốn cho em biết ngay, em sẽ vui vẻ."
Đây là điều rất hiển nhiên, Tống Nhĩ không nghĩ ra sao? Bùi Tễ không rõ vì sao nàng lại hỏi.
Tống Nhĩ nghĩ ra, nhưng nàng vẫn muốn nghe chính miệng Bùi Tễ nói.
Giáo thụ có vẻ thật sự học được ôn nhu, không xa xôi như trước nữa. Tống Nhĩ biết rõ, chuyện này hơn phân nửa là do cô đã hứa với Bùi Nghệ sẽ chiếu cố nàng. Nhưng nàng vẫn không khỏi suy nghĩ, nàng đang nỗ lực khiến giáo thụ thích mình, liệu có một ngày nào đó giáo thụ thật sự động tâm hay không?
Nhưng nếu lúc đó, nàng vẫn mù, không còn khả năng chữa khỏi, chỉ có thể là đứa con gái mù lòa, vô dụng dựa dẫm giáo thụ, không ngừng gây ra rắc rối, thì phải làm sao? Nàng xứng với giáo thụ ư?
Hay đơn giản là nàng không còn nữa, điều đó có công bằng với giáo thụ không?
Sau khi cúp điện thoại, những ý nghĩ đó cứ quẩn quanh trong đầu nàng. Thế nhưng ngay khi chúng xuất hiện, một giọng nói khác sẽ lớn tiếng phản bác. Giáo thụ sao có thể thích cô? Cô chỉ là đứa khiếm thị, gì cũng không giúp được, cô có chỗ nào đáng để giáo thụ ngó ngàng sao?
Thanh âm phản bác lấn át những ý niệm mơ mộng kia. Nhưng mặt khác, đáy lòng nàng vẫn sẽ thầm kín hoan hỉ mãnh liệt vì Bùi Tễ có thể thích nàng.
Niềm vui ngắn chảy tày gang. Nó vừa nhen nhóm, đã lập tức biến mất, hóa thành sợi khói mỏng manh vấn vương trong không khí, để lại hư không dày đặc như đêm đen không hồi kết.
Tống Nhĩ cảm giác mình không thở nổi. Nhưng một lúc sau, nàng sẽ lại nghĩ, nhỡ đâu giáo thụ thật sự động tâm với nàng thì sao? Nhưng nếu phẫu thuật không thành công, giáo thụ phải làm sao đây? Nàng ích kỷ, rồi giọng nói phản bác to tiếng với nàng, vui mừng mãnh liệt thầm kín nhen nhóm, cuối cùng là hư không vô tận.
Lặp đi lặp lại, không ngừng.
Hai thứ thon dài được nhét vào tay nàng. Một lát sau, Tống Nhĩ mới sờ ra. Là đũa.
"Ngồi xuống." Bùi Tễ đứng cách đó không xa, nói với nàng.
Tống Nhĩ liền ngồi xuống.
Cơm được đặt trước mặt. Bùi Tễ như thường lệ giới thiệu thứ tự bày biện các món ăn trước mặt nàng. Bùi Tễ đưa đũa, còn chuẩn bị cho nàng một chiếc thìa bạc. Nàng có thể tự do lựa chọn dùng cái nào.
Cô chọn món cũng ngày càng có chu đáo. Sẽ không mua cá có xương; khi có tôm, sẽ bóc hết vỏ, chấm sẵn nước sốt, đặt vào đĩa, đẩy đến trước mặt nàng; có xương sườn, sẽ róc hết xương, đưa phần còn lại cho nàng. Cô không thích trái cây, nhưng sẽ thường xuyên mua nhiều loại trái cây khác nhau, ép nước hoặc cắt ra bưng cho nàng, sau đó dùng giọng điệu bình tĩnh đặc thù của mình nói: "Bổ sung vitamin, cân đối dinh dưỡng."
Tống Nhĩ khống chế cảm xúc cả một buổi sáng. Nàng muốn tận lực mà bình tĩnh, nhưng tới lúc này, khi nhớ lại mỗi một chi tiết ấm áp, nàng nhận ra, bình tĩnh thật khó, tỉnh táo thật khó, lý trí cũng thật khó.
"Nếu không muốn ăn, có thể trước để đấy." Bùi Tễ nói.
Giọng cô, vẫn bình thường như cũ, thoáng nghe còn có chút lạnh nhạt. Nhưng Tống Nhĩ đã không còn như lúc ban đầu, đi theo sau cô, vừa đi vừa mất mát oán giận: "Chị lạnh nhạt ghê".
Giáo thụ không lạnh nhạt chút nào.
Tống Nhĩ cong khóe miệng, nói: "Em ăn." Giọng nàng khàn khàn.
Nàng cúi đầu, bắt đầu nuốt cơm. Nàng nhìn không thấy, vì vậy không biết, khi nàng đặt đũa xuống, Bùi Tễ cũng đặt xuống cùng nàng, trong bát còn thừa hơn phân nửa, ăn ít hơn Tống Nhĩ.
Mấy ngày kế tiếp, Tống Nhĩ có lúc trầm lắng, có lúc lại cười. Đôi khi nàng mềm mại gọi một tiếng giáo thụ, muốn Bùi Tễ bồi nàng trò chuyện, và đôi khi lại im lặng cả đêm, không nói một lời.
Bùi Tễ cố gắng làm nàng mở miệng tâm sự, nhưng Tống Nhĩ không muốn.
Nàng thậm chí không đề cập bất kỳ chủ đề nào liên quan đến giải phẫu. Cũng không đề cập thành phố nhỏ ở Italy, không đề cập bài phát biểu long trọng đầu tháng 9, cũng không đề cập đến tương lai. Nàng đang trốn tránh.
Bùi Tễ chỉ có thể tận lực đưa nàng ra ngoài đi dạo, khung cảnh rộng lớn giúp mở mang tâm trí. Tống Nhĩ không thích nơi đông người, vậy thì tản bộ trong tiểu khu. Nàng có khi đồng ý theo Bùi Tễ ra ngoài, có khi không đồng ý. Có khi vui vẻ để Bùi Tễ dìu nàng đi, có khi lẳng lặng cầm gậy dẫn đường, tránh Bùi Tễ đυ.ng chạm.
Nàng lúc gần lúc xa như trò chơi cút bắt.
Bùi Tễ phiền não.
Hơn một tuần đã qua.
Buổi chiều tan tầm, Bùi Tễ ra khỏi khu thực nghiệm, nhìn thấy Lục Mạn đang chơi với mèo con trước cầu thang.
Lục Mạn có một số hợp tác với viện nghiên cứu, cô quan hệ tốt với nhiều nhân viên trong viện, thỉnh thoảng sẽ nương công việc tới đây ngồi chơi.
Khi Bùi Tễ nhìn thấy cô, cô đang thử sờ đầu nó.
Mèo con căn bản không sợ người. Lục Mạn muốn sờ nó, nó liền đưa đầu nhỏ của mình qua, cọ cọ, rất thân thiện, rất dính người.
Đó là trước khi Bùi Tễ xuất hiện.
Bùi Tễ vừa ra, mèo con lập tức rời khỏi tay Lục Mạn, lăn mình về phía Bùi Tễ như quả bóng.
Lục Mạn có chút kinh ngạc. Cô đứng lên, quay đầu lại nhìn theo mèo con, mới thấy Bùi Tễ đã đi ra. Cô nở nụ cười: "Bùi Tễ, tan tầm sao?"
Bùi Tễ né tránh mèo con tới gần, gật đầu: "Ừ."
Có lẽ là chim non tình kết, Bùi Tễ là người đầu tiên tìm thấy nó, tặng nó một mái ấm.
Chú mèo con này đặc biệt thích Bùi Tễ. Toàn bộ viện nghiên cứu, chỉ cần nhìn thấy Bùi Tễ, bất kể đang chơi với ai, đều sẽ không do dự chạy về phía cô. Dù lần nào cũng bị cự tuyệt, nhưng lần sau vẫn bất khuất như cũ muốn tới gần.
Bùi Tễ đi ngang qua nó. Mèo con ngẩng đầu nhìn lên, kêu meo meo đi theo bên cạnh.
Bùi Tễ thờ ơ.
Lục Mạn đứng một bên nhìn, chờ khi Bùi Tễ đến chỗ cô, mới cùng cô sóng vai bước tiếp, hỏi: "Sao cậu không sờ nó, tôi nhớ cậu rất thích mèo."
Bùi Tễ đáp: "Không thích."
Lục Mạn nhìn cô một cái: "Lúc đại học, có mùa đông cậu tìm thấy một con mèo con sắp chết cóng ở vườn Trí Viễn trong trường. Cậu mang nó về ký túc xá, nuôi nó một tuần đến khi tôi giúp nó tìm được người tốt nhận nuôi, mới không tiếp tục nuôi nữa."
Bản chất Bùi Tễ là người không thích bị phân tâm. Thời gian cùng ánh mắt của cô chỉ phân cho thứ cô cảm thấy hứng thú.
Chuyện này đã rất lâu, nhưng Lục Mạn vẫn còn nhớ rõ.
Bùi Tễ bị vạch trần, cũng không chột dạ. Cô đi về phía bãi đậu xe. Dọc đường đi từ lúc nhìn thấy Lục Mạn cho đến khi tới bãi đỗ xe, cô không dừng lại, mà đi với tốc độ bình thường, một bước không ngừng, giống như đang chạy một chương trình không thể bị gián đoạn.
Lục Mạn đi theo cô, chuyển đề tài: "Nghe nói cậu nhận được thư mời phát biểu khai mạc tại hội nghị thượng đỉnh."
Bùi Tễ "Ừ" một tiếng. Cô sẽ thân thiện với Lục Mạn hơn một chút, vì có một đoạn thời gian khá dài, Lục Mạn chăm sóc cô như tỷ tỷ.
"Đầu tháng 9 tôi có rảnh, có muốn tôi đi cùng cậu không?" Lục Mạn lại hỏi.
Bùi Tễ nói: "Không cần.", lại giải thích thêm, "Tôi có người đi cùng."
Lục Mạn dừng bước. Cô kinh ngạc, hỏi một câu: "Ai?" hỏi xong, mới nhận ra ngữ khí mình có điểm sắc bén. Bùi Tễ đã sớm không phải tiểu hài tử mới tiến vào vườn trường, cái gì cũng không hiểu. Lục Mạn hòa hoãn ngữ khí, hỏi lại: "Cậu mới kết bạn mới sao?"
Bùi Tễ vẫn không dừng lại. Cô không quen nói chuyện riêng tư với người khác, vừa đi, vừa gật đầu chung chung.
Lục Mạn đi theo, bãi đậu xe ở ngay trước mặt. Đến lúc cả hai tạm biệt nhau. Bùi Tễ đi tới xe, tay giữ cửa, nhìn về phía Lục Mạn, nói: "Tạm biệt."
Lục Mạn dường như nghĩ ra chuyện gì đó, hỏi: "Chờ đã, chỗ cậu có bộ sách về miễn dịch ung thư không?"
"Có." Bùi Tễ trả lời, hơn nữa đưa ra kiến nghị, "Nếu cậu cần, ngày mai tôi đưa cho cậu."
Lục Mạn cười nói: "Cần dùng gấp, tôi cùng cậu về lấy đi."
Bùi Tễ chần chờ.
"Làm sao vậy? Không tiện sao?" Lục Mạn lại hỏi.
Bùi Tễ nhìn thời gian, cách thời gian cô về đến nhà nhiều nhất còn 30 phút. Cô không muốn trì hoãn, bởi hai ngày nay tâm trạng Tống Nhĩ rất không ổn định. Bùi Tễ có ý định truyền tải sự quy luật khiến cô an tâm nhất lại cho nàng, để nàng cũng có thể cảm nhận được sự ổn định đặc có trong sinh hoạt quy luật.
Cô ngồi vào xe, nói: "Được."
Trên đường đi, Bùi Tễ tập trung nhìn đằng trước. Lục Mạn biết thói quen của cô nên không nói chuyện. Khi đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ, Lục Mạn nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô bị cuốn vào cảm xúc nào đó, đột nhiên mở miệng: "Cha mẹ tôi gần đây giục tôi kết hôn, nhưng tôi không muốn."
Bùi Tễ có điểm ngoài ý muốn, bởi Lục Mạn chưa bao giờ nói mấy vấn đề thế này với cô. Cô nhìn về phía Lục Mạn, phát hiện Lục Mạn cũng đang nhìn mình, bằng một ánh mắt rất chăm chú.
Đèn xanh sáng, xe đằng sau bấm còi, Bùi Tễ quay đầu nhìn phía trước.
Ngay khi Lục Mạn cho rằng cô sẽ không đáp lời, Bùi Tễ đột nhiên nói: "Tôi không hiểu hôn nhân, nhưng nếu muốn xây dựng một gia đình, tốt nhất chỉ nên có một đứa con."
Lục Mạn sửng sốt, không kịp phản ứng, không biết vì sao Bùi Tễ lại nói như vậy. Nhưng Bùi Tễ không giải thích gì thêm. Đối với cô, đề tài này đã kết thúc, cô đã đưa ra kiến nghị mà cô cho là quan trọng và hợp lý nhất.
Xe chạy vào tiểu khu, dừng lại ở chỗ đậu xe của Bùi Tễ.
Cô xuống xe, nhìn thấy Tống Nhĩ đang đứng dưới lầu. Nàng cầm gậy dẫn đường, đeo khẩu trang, đứng ở ven đường, đợi Bùi Tễ về nhà.
Bùi Tễ nhanh hơn bước chân, tới trước mặt Tống Nhĩ.
Tống Nhĩ nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, nàng cảm giác được người nọ tới gần, liền mỉm cười gọi: "Giáo thụ."
Vừa dứt lời, nụ cười nàng đông cứng lại. Vì nàng phát hiện, đi cùng Bùi Tễ, còn có người khác.