Editor: Mèo Con T'airy
Khi cậu cả nhà họ Lục được tìm về cũng không có mấy người chú ý đến. Đứng đầu độ nổi tiếng năm đó chính là nhà họ Lục, vì tổng giám đốc Lục - Lục Mân Sâm chưa kết hôn, cũng chưa có con. Nên Lục Chương gần như được xem là người thừa kế trong tương lai.
Đúng là số tuổi của hai người đã gây ra rất nhiều tranh cãi, nhưng mà nhà họ Lục không phải là nhà từ thiện. Giấy chứng nhận xét nghiệm ADN được đóng dấu bằng công nghệ kiểm tra y tế hiện đại nên không thể nào làm giả được. Hơn nữa gương mặt của Lục Chương cũng có vài chỗ rất giống Lục Mân Sâm, nên cũng không có ai nghi ngờ thân phận của Lục Chương.
Lục Chương trở về nhà họ Lục chưa được bao lâu thì đã bị đuổi đi nước ngoài, nên Tô Dư - người dọn vào ở chung với Lục Chương được mọi người chú ý nhiều nhất.
Sau khi Tô Dư trở về biệt thự đã lập tức nghe điện thoại, cô ngồi trên ghế sofa nghe tiếng ngáp của Lục Chương từ điện thoại truyền tới.
Giọng nói lười biếng quen thuộc của chàng trai trẻ rất tự nhiên.
Tô Dư nhịn không được cười vài tiếng rồi hỏi: "Anh Chương tìm em có việc gì không?"
Tính cách của cô dịu dàng khiến người khác rất thích.
"Không có việc thì không thể tìm em sao?" Lục Chương dường như vừa mới ngủ dậy, giọng nói khàn khàn kèm theo tiếng nhỏ giọt của máy pha cafe: "Sao lại đi ra ngoài thế? Em không sợ mình bị ngã à?"
Tô Dư đặt bàn tay được băng bó cẩn thận lên trên đùi, cô bất đắc dĩ nói: "Em không sao."
"Đừng nghĩ rằng anh không biết em đang làm gì, đừng làm bậy nữa."
Rõ ràng là giọng điệu của Lục Chương mang theo một chút đe dọa nhỏ, Tô Dư nghe như là đang dạy dỗ trẻ nhỏ. Cô cười một chút rồi ngừng, trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
Chuyện gì anh ấy cũng tự mình làm.
"Anh Chương, em cảm thấy thầy Mai có liên quan tới chuyện đó." Tô Dư nhẹ giọng nói: "Hay là chúng ta đi nhờ chú Lục......."
"Tô Dư." Lục Chương ngắt lời cô: "Sao em không đem điện thoại theo? Làm anh chỉ có thể gọi điện thoại về nhà, anh còn muốn call video với em nữa."
Tô Dư nắm chặt lấy vạt áo màu đỏ, tình cảm ba con của Lục Chương và Lục Mân Sâm không hề sâu đậm. Từ khi hai người nhận nhau thì số lần gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay.
"Em sợ đem ra ngoài sẽ mất nên không mang theo."
Bọn họ không biết mẹ của Lục Chương là người như thế nào, nhưng điều đó cũng không thể ngăn lại việc Lục Chương trở thành người thừa kế nhà họ Lục. Bởi vì Lục Mân Sâm chỉ có một đứa con trai này.
Tô Dư sợ nếu Lục Mân Sâm đột nhiên kết hôn, thì Lục Chương sẽ làm sao bây giờ?
Lục Chương "ừ" một tiếng rồi dừng lại, lát sau lại nói: "Dạo này mắt em sao rồi? Có nhìn thấy rõ hơn không?"
Tô Dư đang định trả lời thì nghe được giọng nói quyến rũ của phụ nữ ở đầu dây bên kia, hỏi Lục Chương có thấy nội y của cô ta không.
Tô Dư chưa bao giờ nghe giọng này.
Lục Chương vội vàng che tiếng điện thoại lại, nói vài câu đuổi người phụ nữ kia đi. Sau đó anh mới thản nhiên nói với Tô Dư: "Đó là bạn học của anh, tới đây ở nhờ vài ngày thôi."
Nhà họ Lục không cho phép Lục Chương yêu đương sớm, nên anh chỉ có thể lấy danh nghĩa là bạn học. Trên thực tế thì người phụ nữ đó chính là bạn gái của anh, Tô Dư hơi ngập ngừng một chút rồi mới nói: "Mắt của em tốt hơn rồi, bác sĩ bảo cứ tiếp tục uống thuốc rồi nghỉ ngơi là được. Anh nhớ bảo vệ sức khỏe đấy."
Trong đầu cô có khối u máu chèn ép các dây thần kinh mắt, nếu phẫu thuật có thể sẽ gây ra những tổn thương không thể hồi phục được. Bệnh không thể chữa khỏi trong thời gian ngắn, nên bác sĩ chỉ có thể đề nghị dùng thuốc để từ từ điều trị.
"Không có chuyện gì cả, có anh Chương ở đây rồi." Lục Chương ngáp ngắn ngáp dài an ủi cô: "Kêu má Trương đem điện thoại của em tới đây đi, mấy tháng rồi anh chưa được gặp em."
"Ai thế Lục Chương?"
"Không liên quan tới cô."
"Không phải chỉ là một đứa mù thôi sao? Làm như em không biết vậy?"
Cuộc nói chuyện ở bên kia điện thoại đều được Tô Dư nghe rất rõ ràng, giọng nói của cô gái bên kia rất vô tội giống như đang làm nũng với bạn trai.
Tô Dư không biết nên nói gì, cô đang định đổi đề tài khác thì nghe Lục Chương thản nhiên nói: "Chỉ là đôi mắt của Tô Dư không tốt mà thôi."
Tô Dư sững sờ một lúc rồi từ từ bình tĩnh lại.
Có vẻ tính cách của anh đã trở nên điềm tĩnh hơn rồi.
Cô cũng không muốn anh nhìn thấy bàn tay bị thương của mình, khi Lục Chương nói muốn call video thì cô nói: "Anh Chương à, em vừa mới về tới nhà. Anh nên để em nghỉ ngơi đi, ngày mai em còn có tiết học nữa. Lần sau gọi lại."
Thấy cô cũng đã nói như vậy, Lục Chương cũng không ép buộc: "Ngày mai anh sẽ cho người điều tra thầy Mai, em đừng nên làm mấy chuyện lung tung nữa."
Tô Dư cụp mắt xuống, cô vẫn luôn muốn hỏi Lục Chương là tại sao lại đối xử tốt với cô như vậy. Nhưng mà cũng không dám hỏi, cô sợ mình sẽ nghe được câu trả lời là vì anh xem cô là em gái.
Sau nhiều lần cô đảm bảo rằng mình sẽ không làm xằng bậy nữa thì Lục Chương mới cúp điện thoại.
Từ cửa sổ sát đất đến sảnh lớn đều tối đen như mực, má Trương ở bên cạnh nhìn cổ tay băng bó của cô hỏi: "Tô Dư, con có muốn gọi bác sĩ không?"
Tô Dư nhẹ nhàng lắc đầu nói cảm ơn, cô che cánh tay bị thương lại rồi nói: "Má Trương ơi, chú Lục đã về chưa ạ?"
Trên mặt má Trương cũng không có gì khác thường, gật đầu nói với Tô Dư: "Tổng giám đốc Lục mới vừa đi công tác về, bây giờ đang ở trong thư phòng. Có cần má đưa con đến đó không?"
Tô Dư nhỏ giọng nói: "Không cần đâu ạ, con về phòng trước đây."
- ---------------------------------
Lúc này cách căn biệt thự khoảng 10.000km, ánh nắng ấm áp từ bên ngoài cửa sổ chiếu lên tấm thảm len màu nâu. Lục Chương mặc một bộ đồ rộng rãi giản dị dựa tường, một tay tùy ý đút vào túi quần. Ngắm nhìn những bông hoa dại trên ban công.
Cô gái vừa rồi cũng đã thay đồ xong, vừa đeo khuyên tai vừa kêu anh: "Lục Chương, em chuẩn bị xong rồi."
Cô ta cực kỳ thân thiết ôm cánh tay anh, nhưng Lục Chương vẫn không nhúc nhích. Cô ta kỳ lạ hỏi: "Lại có người kêu anh tới công ty sao? Anh đừng đi mà, dù sao nhà họ Lục không sớm thì muộn cũng trở thành của anh thôi."
Lục Chương đổi tay tưới hoa, rút cánh tay bị cô ta ôm lấy ra, nói: "Trình Lê, chúng ta chia tay đi."
- ---------------------------
Để nhà họ Lục phát triển thành công tới bây giờ thì không thể thiếu công lao của Lục Mân Sâm. Còn Lục Chương là hậu quả hoang đường ở thời thiếu niên của hắn.
Hắn mắc bệnh ưa sạch sẽ, nên cực kỳ khắc khe với mọi người xung quanh. Thậm chí trợ lý Nguyên cũng có lén nói với Tô Dư, ông chủ là người cực kỳ cuồng công việc, hắn không thích để lại một con đường sống nào cho ai. Khi Tô Dư vừa mới dọn vào nhà họ Lục, cô cũng được Lục Mân Sâm yêu cầu điểm của cô phải nằm trong top 10 của lớp.
Cánh tay của Tô Dư vẫn còn hơi đau nhức, cô chỉ về phòng tắm rửa qua loa rồi đi về phía thư phòng của Lục Mân Sâm.
Sau khi nghe được giọng nói của Lục Mân Sâm, cô từ từ vươn tay ra mở cửa phòng.
Đèn trong phòng làm việc được nghệ nhân điêu khắc tinh tế mang đến cảm giác rất nghệ thuật. Có một người đàn ông cao lớn ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa, bộ vest đắt tiền trên người đã hiện rõ khí chất kiêu ngạo nho nhã của hắn, trên tay còn đeo găng tay trắng gọn gàng.
Lục Mân Sâm nghe tiếng bước chân của Tô Dư đi vào cũng không ngẩng đầu lên, hắn vẫn tiếp tục xem tài liệu trong tay, thản nhiên nói: "Mới vừa nói chuyện với Lục Chương à?"
Tô Dư không trả lời, cô rất quen với căn phòng này. Tay cô nhẹ nhàng mò ghế sofa, từ từ đi tới ngồi trong lòng ngực hắn. Đôi tay trắng nõn gầy guộc ôm lấy cổ rồi xoa mặt hắn.
Nếu có người khác ở đây chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên vì sự táo bạo này của cô.
Dù đứng trước mặt ai, Tô Dư vẫn là một cô gái ngượng ngùng ít nói.
Tuy nhiên Lục Mân Sâm không thể hiện gì, sự uy nghiêm và kiềm chế của người đàn ông trưởng thành giống như bẩm sinh đã có. Bàn tay to của hắn choàng qua eo của cô hơi siết lại, nói: "Đừng quậy nữa."
Lục Mân Sâm không thích bị người khác quấy rầy trong lúc làm việc, Tô Dư im lặng tựa cằm vào bờ vai của hắn.
Mái tóc đen mềm mại được vén sau lỗ tai, hơi thở sạch sẽ cùng với gương mặt thanh tú. Cô không nói lời nào mà vẫn ngồi yên trong lòng Lục Mân Sâm, ngoan ngoãn như một cái gối ôm. Nhưng mà tay lại đau khiến cô run người lên.
Hành động của hai người bọn họ rất tự nhiên, dù là ai cũng có thể nhìn ra đây không phải là lần đầu tiên.
Hơi thở của Tô Dư ấm áp, cô từ từ nhắm mắt lại.
Khuôn ngực của hắn cực kỳ vạm vỡ, hoocmon nam tính bao vây xung quanh cả người cô. Có cảm giác rất an toàn, khiến người khác nhịn không được mà tới gần hơn.
Mối quan hệ của Tô Dư và Lục Mân Sâm không phải là mối quan hệ tình cảm nam nữ bình thường, nhưng mà trong thâm tâm cô rất ỷ lại hắn. Giống như bông hoa mỏng manh yếu ớt cố gắng bám lấy cây đại thụ lớn.
Lục Mân Sâm mắc bệnh ưa sạch sẽ nặng hơn những gì mà mọi người nghĩ, ngoại trừ phòng tắm ra thì hắn không chấp nhận bất cứ nơi nào dơ dáy. Thỉnh thoảng cũng có vài ngoại lệ, Tô Dư không muốn người khác biết đến.
Bởi vì thiếu tình yêu thương từ nhỏ nên Tô Dư đã không có được cảm giác an toàn trong thời gian dài, người duy nhất có thể cho cô cảm giác đó chỉ có mỗi Lục Chương.
Bởi vì không ở bên cạnh anh nên cô đã gặp ác mộng liên tục, cơn đỉnh điểm là vào lúc Lục Mân Sâm cho cô hai sự lựa chọn.
Ly rượu của Lục Mân Sâm bị người ở bên nhà họ Lục cũ cho thêm thuốc kí©ɧ ɖụ©.
Hắn đưa cho cô hai lựa chọn, ra nước ngoài hoặc là quay về cô nhi viện. Về sau không được gặp mặt Lục Chương nữa. Dù cô chọn cái nào thì cô cũng sẽ nhận được một khối tài sản đứng tên hắn.
Nhưng mà Tô Dư lại chọn ở cùng với hắn, vậy mà không ngờ hắn lại đồng ý.
Sau khi Lục Mân Sâm xem xong cuốn sách "Những thông tin thu mua tài sản bạc" thì đặt lại lên bàn cafe. Hắn cầm cánh tay bị thương của cô lên nhìn, sau đó nhìn vào gương mặt sạch sẽ của cô, thấp giọng hỏi: "Sao tay lại bị thương?"
Cô lúng ta lúng túng nói: "Do đυ.ng phải mảnh thủy tinh mà thôi, bây giờ cũng không đau nữa."
Sự ỷ lại của cô gái trẻ 20 tuổi rất dễ thỏa mãn trái tim của đàn ông. Một điều khác nữa là Tô Dư khao khát nhiều hơn, nên cô càng ngày càng chủ động.
Quần tây của Lục Mân Sâm được đặt may riêng cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ, hắn nhìn tay cô rồi gật đầu nói: "Nếu đau thì nói. Lục Chương làm chuyện gì thì cứ để cho nó làm, em đừng nhúng tay vào."
Đầu ngón tay hồng phấn của Tô Dư cong lên, quả nhiên chú ấy cũng biết rồi.
Cô thấp giọng nói: "Em cũng muốn điều tra thầy Mai, sẽ không làm phiền anh Chương đâu."
Hắn đặt bàn tay mình lên cánh tay trắng nõn của cô, nói: "Việc này không phù hợp với em, ngoan nghe lời."
Tô Dư mím môi lại, rất lâu mới trả lời: "Em biết rồi."
Lục Mân Sâm nói: "Đừng giận, ngày mai sẽ có khách đến nhà. Tôi sẽ không ở nhà nên mẹ Trương sẽ gọi em xuống."
Cô ngước đầu lên nghi ngờ nhìn hắn, giống như đang hỏi sao khách tới nhà mà lại kêu cô xuống.
Tô Dư không bao giờ đề phòng Lục Mân Sâm, vẻ đẹp đằm thắm của cô gái tuổi đôi mươi đã lộ hết ra. Chiếc váy ngủ màu nhạt tôn lên dáng người xinh đẹp của cô, những vùng có da thịt đều rất mềm mại.
Lục Mân Sâm vươn tay kéo váy ngủ của cô lên.
Tô Dư do dự nói: "Là vị khách quan trọng sao? Em có biết không?"
"Không quan trọng, tôi cũng không quen." Lục Mân Sâm nói: "Gặp em là được rồi."
Tô Dư nghe vậy gật đầu rồi hỏi tiếp: "Có chuyện gì sao?"
Lục Mân Sâm mở miệng nói: "Không có gì, hôm nay ngủ đừng đè lên tay."
Hắn đã không có hứng thú nói tiếp thì cũng không phải việc quan trọng gì, cô cũng không hỏi nữa.
Thư phòng yên lặng tới nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Tô Dư nhẹ nhàng dựa vào người hắn, nhỏ giọng trả lời: "Có chú bên cạnh thì em sẽ không lỡ đυ.ng vết thương đâu."
Bàn tay ấm áp đặt bên hông vẫn không di chuyển, nhưng chủ nhân của nó lại không từ chối lời mời gọi này.
Đôi lúc Tô Dư sẽ ngủ không yên, có vài lần tỉnh lại cô đều bị bàn tay to lớn của hắn ôm vào lòng. Nhưng mà Lục Mân Sâm chưa bao giờ nói chuyện này với cô.
Cô cũng không ngốc, tổng giám đốc Lục mà mọi người kính sợ sẽ không dễ bị một cô gái trẻ tuổi như cô lừa gạt. Hắn rất khoan dung với cô, giống như là đang đối xử với người bạn cũ.
Dù là vật thay thế công cụ giải trí của hắn thì cũng tốt, cô chỉ muốn ở lại nhà họ Lục mà thôi.
- ------------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tôi cũng không biết sao mình lại có thể viết truyện ngược được, không chắc chắn sẽ có nữ phụ độc ác, cũng không có thế thân nào cả. Nữ chính sẽ không xúc phạm tới quyền riêng tư của nam chính, đoán rằng cô chỉ giống với người mà hắn quen biết mà thôi, nghe có vẻ như khá máu chó đó. Tôi không chấp nhận được việc yêu ngầm. Tôi cũng không biết truyện này có dài hay không vì trong thời gian này tôi khá bận rộn. Sẽ có những bí mật liên quan tới nam nữ chính, sẽ là một nồi máu chó to đùng đấy.